Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 127: 127: Mày Không Sao Đấy Chứ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh ta hiểu chuyện Nga đang nói đến là gì, chỉ khẽ cười khẩy - Tôi nghĩ em đã làm việc ở đây được hơn một năm thì cũng phải hiểu được phép tắc trong ngành, khách hàng là thượng đế, em phải biết cách xoay sở tình huống, em bỏ về như vậy thật thiếu chuyên nghiệp.

Nga quá ngạc nhiên không nói nên lời vì giám
đốc của cô không ngờ lại lật mặt như vậy, chỉ vì một cái hợp đồng hơn ba trăm triệu mà lại định hướng cho nhân viên làm việc không đứng đắn như vậy, bất chấp việc hi sinh cả nhân viên có năng lực như cô.

Nga nhận ra đây không phải là nơi cô có thể cống hiến và phát triển được nữa, cô tức giận lên tiếng.

- Anh làm em quá thất vọng, con gái anh mới 10 tuổi đúng không, nếu con gái anh rơi vào tình huống giống như em, anh muốn nó sẽ lựa chọn thế nào?
Giám đốc có vẻ bất ngờ trước câu đối đáp của Nga, anh ta tức giận đập tay xuống bàn - Sao cô dám nói như vậy?
Nga nhếch mép cười rồi bỏ ra ngoài, quay về bàn làm việc thu dọn đồ đạc của mình, Trúc ngồi kế bên không ngừng hỏi.

- Sao thế Nga, sao lại dọn đồ? - Mình không thể ở lại đây được nữa.


Thực sự cơn tức giận trong Nga đã lên tới đỉnh điểm, việc một ai đó đặt điều xấu cho cô, cô cũng có thể chấp nhận lơ đi mà sống, cứ nghĩ giám đốc sẽ hiểu và chỉ trách phạt một chút thôi, nhưng một lãnh đạo lại hướng nhân viên những cách làm việc như vậy khiến cô không thể chấp nhận được, anh ta không biết coi trọng nhân viên
như vậy, sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật thôi.

Nga sau khi đã dọn dẹp xong đồ đạc thì đi đến phía bàn của chị trợ lý nói "Em xin nghỉ việc" rồi lạnh lùng bước ra ngoài để lại bao ánh mắt tò mò cùng lời xì xầm bàn tán phía sau.

Mặc dù còn nhiều luyến tiếc nhưng Nga tin sự lựa chọn này là đúng, cô cũng không thèm quan tâm đến cái người Ms05 đó nữa, chắc chắn cô ta cũng sẽ gặp quả báo thôi, mình cứ cây ngay không sợ chết đứng, sống tử tế đàng hoàng không phải sợ gì hết.

Thảo vì khá lo lắng cho tâm trạng của Nga nên vừa tan làm đã chạy vội về nhà, cô bước vào thì mùi đồ ăn đã sực vào mũi thơm phức, Thảo bước vào trong bếp, Nga vừa mở nhạc vừa nấu ăn, trông rất vui vẻ không có biểu hiện gì giống như mới gặp chuyện, Thảo nhìn qua đống đồ để trên bàn rất nhiều trái cây, bánh ngọt, snack, sữa.

Cô ngạc nhiên hỏi.


- Mày không sao đấy chứ?
- Tao xin nghỉ việc rồi - Nga quay qua cười nói với Thảo.

- Vậy còn cười được nữa, công ty bắt mày nghỉ à?
- Không tao nói chuyện với giám đốc xong thì tức quá đi ra xin nghỉ luôn, ông ta coi chuyện đó là bình thường còn nói tao phải biết chiều khách nữa, mày xem có chấp nhận được không?
Thảo gật gật đầu - Ừ quá đáng thật! Nhưng mà công việc của mày đang tốt như vậy, giờ xin nghỉ tiếc quá!
- Thôi kệ đi, người có năng lực sẽ có trốn dung thân! - Nga cười nháy mắt với Thảo.

- Thế mày mua đống này để ăn mừng à? - Thảo trêu chọc
- Đúng rồi đó.

- Nga vẫn cười tươi cho được.

Thảo rất khâm Phục ý chí mạnh mẽ của Nga, nghĩ đến bản thân mình cũng từng bị rơi vào một vòng áp bức như vậy, cảm giác thật sự rất tồi tệ nhưng cô lại không đủ dũng khí như Nga, may mà người cô gặp là La Thái Mẫn và
.