Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 114: 114: Tại Sao Em Không Chịu Gặp Anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mẫn đáp lại liền mà không thèm suy nghĩ, có vẻ anh chưa hiểu ý Thảo, cô giận dỗi quay lại nghiêm túc nhìn vào mắt anh.

- Hình như chị ấy đã biết mối quan hệ của chúng ta rồi!
Sắc mặt của Mẫn chẳng có gì thay đổi, anh mỉm cười tắt máy đặt lên bàn, đưa tay vuốt gọn lại những sợi tóc vương trên vai cô rồi đặt mặt nơi cổ mà thưởng thức mùi thơm da thịt.

Nhận thấy Mẫn không để tâm lời mình nói, Thảo đưa hai tay ôm lấy mặt anh, giọng điệu cứng rắn - Em đang nghiêm túc mà!
- Thì sao? - Mẫn lại tiếp tục trêu đùa, anh bế Thảo lên giường rồi cởi chiếc khăn tắm ra ném xuống đất.

- Anh không lo lắng việc họ sẽ nghĩ gì về mối
quan hệ này sao? - Thảo cố gắng đẩy Mẫn ra, muốn nói chuyện với anh.

- Anh và em đều chưa kết hôn, em lo lắng gì chứ?
Thảo biết điều Mẫn nói là đúng, nhưng nó đúng trên phương diện của những cặp đôi bình thường, còn với hai người ở hai tầng lớp khác nhau hoàn toàn như này thì lại là một chuyện bất bình thường, thấy Thảo không vui, Mẫn lên tiếng an ủi.

- Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần bên cạnh anh là được.


Nghe được câu nói này của anh, tâm trạng Thảo đã tốt hơn nhiều, cô dần thả lỏng mà đón nhận cuộc yêu nồng cháy.

Mẫn quả là người đàn ông mạnh mẽ, dù ban ngày đã phải xử lý bao nhiêu công việc, tối đến vẫn còn đủ sức lực để thoả
mãn dục vọng.

Không biết bao lâu trôi qua, đến khi chiếc bụng đói của Thảo biểu tình dữ dội anh mới tha cho cô.

Thảo mặc bộ quần áo của anh vào, tuy rộng một chút nhưng trông rất dễ thương, hai người đi ra nhà bếp để ăn tối, thức ăn trên bàn đã nguội, Thảo nhanh tay mang chúng vào lò quay cho nóng lại, chợt nhớ ra có thể Nga đang đợi mình ở nhà, cô liền vào phòng tìm điện thoại gọi thông báo cho
Nga một tiếng.

Nga sau khi tan làm thì ghé vào siêu thị mua một chút đồ ăn, điện thoại trong túi chợt đổ chuông, Nga mở ra xem, nhìn thấy cái tên quen thuộc thì liền mỉm cười rồi nhấc máy.

- Tao nghe nè.

- Mày về nhà chưa?
- Chưa, tao đang mua ít đồ ăn, sao thế, muốn ăn gì không?

- À không, tao gọi để báo mày tối nay tao phải tăng ca nên về muộn, đừng đợi tao nhé!
- Ừ dạo này bận rộn quá nhỉ, vậy thôi mày làm đi!
Thảo vừa cúp máy thì Mẫn ngồi bên lắc đầu cười, không nhịn được mà véo vào má cô một cái - Nói dối không chớp mắt.

- Chứ không lẽ em nói là đang ở với anh à.

Mẫn gật gật đầu - Lần sau em nên nói vậy.

- Ngại lắm! - Thảo lắc đầu lia lịa.

Bên này Nga sau khi đi siêu thị trở về, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới toà nhà, cô vội vặn ga lên chạy xuống hầm
để xe, sau khi vào thang máy cô bấm lên thẳng nhà nhưng lên đến tầng trệt nó lại mở ra, Tuấn Anh đang ở ngoài, sắc mặt anh không được tốt, ánh mắt nhìn Nga vô cùng mệt mỏi, anh bước vào thang máy cùng cô.

- Tại sao em không chịu gặp anh? - Tuấn Anh quay qua lên tiếng hỏi.

Đang Cố tình tránh mà lại bị bắt gặp, Nga có chút giật mình, cô lúng túng, Cố tỏ ra bình tĩnh cười cười đáp.

- À em bận mà, vừa mới về đây, sao anh lại đến đây, hôm nay Thảo nó phải tăng ca nên chưa về đâu.

.