Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 112: 112: Nhớ Anh Rồi Sao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô ta quay đi để lại Thảo đứng lặng người nhìn theo bóng lưng mệt mỏi ấy, Thảo tự hỏi có phải là La Thái Mẫn đã dọa chị ta đến phát sợ như vậy, anh thật sự sẽ làm những chuyện đó sao, giết người diệt khẩu giống trên phim, "không phải chứ" Thảo lắc đầu lia lịa, tự trấn an bản thân "Mày hâm quá rồi Thảo à.

Dù sao chị ta cũng đã đến xin lỗi, thôi việc này cứ cho qua như vậy đi, càng suy nghĩ nhiều càng một thân thôi".

Có lẽ Thảo quá ngây thơ mà quên mất rằng, trong xã hội này thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài, những góc khuất phía sau chỉ có người trong cuộc có thể thấy.

Cô ta sau khi sang bên kia đường, liền ngồi vào chiếc xe đợi sẵn, xé lấy vài chiếc khăn giấy ra lau đi những giọt nước mắt rồi dặm lại lớp trang điểm.

- Mày thấy tao như vậy đủ thành tâm chưa?
- Mày việc gì phải làm đến mức đó - cô bạn ngồi ghế lái lên tiếng.


- Còn không phải vì La Thái Mẫn sao? nếu không vì anh ta, Tony cũng không lạnh lùng với tao như vậy!
- Mày bất chấp như vậy liệu có đáng không? Tony thậm chí còn không nói đỡ cho mày một lời.

Ánh mắt cô ta chợt trùng xuống, câu nói này như tát thẳng vào mặt cô một cái thật đau, có thể
với người khác cô ta là một người con gái hám vinh, trơ trẽn, gải tạo, nhưng thật ra cô ta cũng vì thứ tình cảm ngu ngốc này mà trở thành như vậy, cho dù biết Tony chỉ xem mình như một thú tiêu khiển vẫn bất chấp mà lao vào, sẵn sàng làm mọi chuyện chỉ để ở bên người đàn ông ấy.

Cô im lặng không nói gì, những giọt nước mắt lại khẽ rơi xuống, lần này không cần phải cố, cảm giác tủi nhục trong lòng khiến nó cứ vậy mà tuôn ra.

Buổi chiều sau khi hết giờ làm, Thảo không vội vàng ra về như mọi hôm nữa, cô ngồi nán lại để hoàn thành nốt công việc, còn phải in lại bản kế hoạch để đưa Mẫn kí, cô liền mở điện thoại ra bấm số gọi cho anh, số điện thoại không còn lưu trong máy, nhưng nó đã được lưu trong đầu Thảo vì cô đã nhìn nó không biết bao lần trước khi xóa đi.

- Nhớ anh rồi sao? - Điện thoại vừa nhấc lên, Mẫn đã trêu chọc.


- Thế nhớ anh thì anh có thể bay tới đây gặp em không?
- Đến nhà anh nhé!
- Dạ.

Sau khi tắt điện thoại, Thảo nhanh tay dọn dẹp đồ đạc, khi đứng dậy thì trưởng phòng Hà đã đứng bên cạnh từ lúc nào mà cô không hay biết.

Gương mặt Thảo có chút lo lắng nhưng cô không hề nhắc đến tên anh, trưởng phòng Hà sẽ không nghi ngờ gì chứ.Thảo lên tiếng
- Chị chưa về ạ?
- Em có muốn chuyển qua trụ sở không?
Câu hỏi của chị làm Thảo ngạc nhiên mà mở to mắt, vấn đề này cô vẫn chưa nghĩ qua nên không biết phải trả lời sao cho hợp lý, Thảo lúng túng trả lời - Dạ...!Em...!
- Nếu em muốn chuyển qua trụ sở chỉ cần nói giám đốc một tiếng là được mà, hai người gần nhau không phải tốt hơn sao?
Thảo tiếp tục bất ngờ mà đơ người, cảm giác như bị bắt gian tại trận - Chị...!Sao lại nói vậy?
Trưởng phòng khẽ cười, ánh mắt tỎ ra như đã biết mọi chuyện, chị đưa tay vỗ vỗ vào vai Thảo rồi quay đi, Thảo liền nghĩ có phải mọi người đều biết hết rồi không, chỉ là không muốn gây thêm rắc rối nên họ đều im lặng, cả Mai cũng vậy, cô chợt cảm thấy lo lắng, liệu trong mắt mọi người cô sẽ là loại người con gái nào đây.

.