Mục Tiêu Đã Định

Chương 48: Không thể trốn tránh




Trong phòng học phi hành, chính ủy đang đứng lớp giờ học chính trị cho các phi công. Ngũ Trác gọi tên Lôi Vận Trình đến hai lần, chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng cô lại không thể trả lời, người ngồi bên cạnh phải nhỏ giọng nhắc nhở cô mới có thể trả lời được.

“Ngồi xuống đi.” Vẻ mặt của Chính ủy không có gì thay đổi, nhưng sau khi tiết học kết thúc ông ta giữ riêng cô lại.

Ngũ Trác rót cho cô một ly nước, bản thân ông lại tự châm thuốc cho mình. Ông ta không nói chuyện, Lôi Vận Trình đành phải chủ động hỏi.

“Chính ủy, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Ngũ Trác giương mắt nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi muốn nói gì với cô?”

Cô lắc đầu, Ngũ Trác phất nhẹ khói thuốc rồi nói: “Bản thân cô cảm thấy biểu hiện ngày hôm nay của mình thế nào?”

Vẻ mặt Lôi Vận Trình trở nên gượng gạo, ngón tay cô vuốt nhẹ hoa văn trên ly nước. Dường như Ngũ Trác cũng không hy vọng cô sẽ cho ông ta đáp án. “Có phải trong cuộc sống gặp khó khăn gì không? Có khó khăn thì đề xuất với trung đoàn, tích cực tìm ra cách giải quyết, nếu không nhỡ làm chậm trễ nhiệm vụ huấn luyện phi hành thường ngày thì ai chịu trách nhiệm?”

Lôi Vận Trình mím môi không nói.

“Từ sau khi nhập ngũ trạng thái của cô luôn luôn bất thường, không có diễn tập thì hời hợt? Đến kỳ nghỉ định kỳ thì lờ đờ?” Ngũ Trác dừng lại một chút. “Hay là trên phương diện tình cảm có vấn đề gì rồi?”

Lôi Vận Trình cúi đầu, miễn cưỡng trả lời: “Chính ủy, tôi sẽ giải quyết tốt…”

Ngũ Trác trầm mặc một lúc, sau đó ông ta đứng dậy đi đến cửa sổ, thân người ông ta che khuất hơn một nửa ánh mặt trời. “Cô không nên lo lắng điều gì cả, mặc dù trước lúc cô đến trung đoàn, tôi thật sự hy vọng Viêm Lương và Phong Ấn có thể thành đôi với nhau, nhưng tôi cũng hiểu tình cảm là thứ cho dù người khác có muốn can thiệp cũng không được. Công việc là công việc, tình cảm cá nhân không thể để ảnh hưởng đến công việc, cho nên cô cứ yên tâm, tôi sẽ không vì cháu gái họ ngoại Viêm Lương của tôi mà có ý nghĩ khác về cô, tôi là Chính ủy của các người, đương nhiên phải quan tâm cuộc sống của các người, bình tĩnh xem xét sự việc cũng đều là vì hy vọng mọi người tốt hơn.”

Ông ta nói rất chân thành, thái độ giống như một vị trưởng bối đối xử với hậu bối, nhưng cũng vì câu nói này bỗng chốc khiến trong lòng Lôi Vận Trình thảng thốt, giống như một người vừa làm đổ năm bình ngũ vị.

Lôi Vận Trình dùng sức cầm ly nước, cô hơi nở nụ cười. “Cám ơn Chính ủy, tôi vẫn chưa đủ thành thục, gặp chuyện thì vẫn còn nóng nảy, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình.”

Ngũ Trác gật gật đầu. “Hai đồng chí nhỏ các người nên xử lý vấn đề tình cảm cho thật tốt, quan trọng là không có gì là không giải quyết được, nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ, tôi không hy vọng hai người vì vấn đề cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc, phi hành không phải là chuyện nhỏ.”



Phong Ấn đang đứng bên ngoài nói cười với một vài người, anh cũng đang đợi cô, thấy cô vừa bước ra thì cúi chào mọi người rồi bước đến gần cô. “Bị giáo huấn hửm?”

Lôi Vận Trình lắc đầu. “Không có, tùy tiện nói vài câu thôi, đi ăn cơm trước đi.”

Phong Ấn nhìn đồng hồ. “Lúc này cơm cũng nguội lạnh rồi, ra ngoài ăn đi.”

Hai người đến nhà hàng bên ngoài dùng vài món ăn, Lôi Vận Trình khảy khảy cơm. “Lại gần một năm không về nhà rồi.”

Phong Ấn bóc vỏ tôm để vào bát cho cô. “Sắp mừng năm mới rồi, gắng thêm chút nữa.” Nói xong dường như anh lại nhớ đến gì đó. “Anh nhớ Lôi Dật Thành có nói ngày dự sinh của Tử Du là tuần sau phải không? Thằng nhóc này, hành động quá nhanh.”

Anh vừa ăn cơm vừa lắc đầu cảm thán.

“Thật ra trước đó họ từng có một đứa con.” Lôi Vận Trình thản nhiên nói. “Là vào lần họ cãi nhau ầm ĩ nhất rồi chia tay, anh em bảo chị ấy xóa sạch hết đi, nhưng anh ấy lại không nghĩ rằng chị Tử Du lại bỏ đứa bé thật, anh ấy tức phát điên.”

Phong Ấn ngạc nhiên mở to miệng. “Anh chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến chuyện này.”

“Thường thôi mà, việc này đến giờ chỉ có ba người bọn em biết, giờ có thêm anh, nếu như bị gia đình hai bên biết, anh ấy chắc cũng đừng hy vọng sống nữa.” Lôi Vận Trình nhún nhún vai.

Việc này khiến Phong Ấn bị shock, anh chỉ từng nghe bọn họ đã từng thật sự chia tay một lần, nhưng lại không thể nghĩ đến sự tình bên trong lại lớn đến vậy. Lôi Dật Thành yêu Tử Du, yêu từ lúc còn nhỏ, cho nên anh có thể tưởng tượng được lúc Lôi Dật Thành biết mất đi đứa bé sẽ chịu đả kích đến mức nào.

“Cũng đáng đời Lôi Dật Thành! Sao lại có thể nói ra những lời như vậy, Tử Du cũng ngang ngạnh thật, dù sao đi nữa thì đó cũng là một sinh mệnh!” Phong Ấn tỏ vẻ không đồng tình, phê bình hai người họ một lúc.

Cái miệng nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình cắn thịt tôm, ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm vào hoa văn màu tím trên bát. “Trong tình huống như thế, nếu đổi lại là anh, anh có chấp nhận giữ lại đứa bé không?”

“Nếu đứa bé kia là con của anh ——” Ký ức bất chợt ùa về đập mạnh vào trái tim Phong Ấn, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi phả ra một làn khỏi trắng, anh không nói thêm gì nữa mà chỉ xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô. “Dạng giả thiết này không hay, nếu như em mang thai thì sinh, ngừng bay thì ngừng bay thôi.”

Bỗng nhiên Phong Ấn nâng mặt Lôi Vận Trình lên, đầu lưỡi anh cuốn lấy thức ăn còn dính trên khóe môi cô, ánh mắt nhìn cô vô cùng ấm áp, một lúc rất lâu sau mới ngốc ngếch mở miệng: “Anh đã nói yêu em rồi đúng không?”

Từ đáy mắt cô có luồng khí nóng sôi sục, “Chỉ nói có một lần.”

Phong Ấn cúi đầu cười, áp gần đến liếm lên cánh môi cô. “Cô bé ngốc, một lần chính là cả đời, bộ phim kia nói sao nhỉ, dù kém một năm, một tháng, một giờ, cũng không được xem là cả đời… Anh nhớ không lầm chứ?”

Lôi Vận Trình nhìn anh thật lâu, nước mắt như đang chực chờ tuôn rơi nhưng lại bị cô kìm lại, chỉ giữ lại ánh sáng lưu chuyển trong mắt.

“Nhớ không lầm…”



Phong Ấn đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, dặn dò cô ngày mai đừng thức trễ rồi về. Lôi Vận Trình đứng tại chỗ một lúc, sau đó cô xoay người đi vào rừng cây nhỏ phía đối diện.

Ở đó, có đặt rất nhiều băng ghế cho mọi người nghỉ ngơi, vì đến đêm ở đây rất tối nên ít có người ở lại đây.

Mà lúc này, ở nơi đó có một người đang ngồi, hướng Lôi Vận Trình đang đi là đến chỗ anh ta.

Lục Tự hơi khom người, khuỷu tay anh ta chống trên gối, mắt nhìn về phía trước, bỗng chốc anh ta kinh ngạc. “Sao em lại biết tôi ở đây, thấy tôi à?”

Vành nón che khuất đôi mắt của anh ta, Lôi Vận Trình không thể nhìn rõ biểu hiện trong đôi mắt đó, cô ngồi xuống bên cạnh anh ta. “Ánh mắt anh đang nhìn tôi, khiến tôi muốn bỏ đi cũng không được.”

Lục Tự cười rộ lên, sờ sờ cằm. “Hóa ra em vẫn hiểu tôi được một ít.”

Lôi Vận Trình nở nụ cười miễn cưỡng. “Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, đừng lo lắng gì cả.” Cứ hễ có bất kì chuyện gì, anh ta luôn trực tiếp đến tìm cô, không giống như hôm nay, lại đặc biệt ngồi ở đây chờ cô, cô đoán hơn một nửa là Lục Tự có chuyện muốn nói với cô.

Anh ta trầm ngâm một lúc, đứng thẳng người đi đến phía sau cô. “Em… Không giống Lôi Vận Trình mà tôi quen biết.”

“Dáng vẻ của tôi mà anh quen biết như thế nào?”

“Quyết đoán và dũng cảm giống như đàn ông, tôi đã từng nghi ngờ em bị sinh nhầm giới tính.”

Lục Tự dừng lại một chút, cô hiểu ý của anh ta, ngón tay cô cuộn tròn lại, nắm lấy quần.

Ánh mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm về hướng tòa ký túc xá phía xa xa, ở nơi đó, ánh đèn tỏa ra một màu sắc mờ nhạt. “Định lừa mình dối người như thế mãi ư? Cực hạn của em quả nhiên là dựa vào sự quyết định của con người.”

“…”

“Tôi biết tính nhẫn nại của em rất cao, nhưng lại không biết lại cao đến như thế, khiến tôi cảm thấy bất ngờ.”

Lục Tự cười khẽ đầy châm biếm, Lôi Vận Trình thì vẫn trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Mạnh mẽ đến mức nào cũng là con người, cũng phải có sợ hãi.”

Vừa dứt lời, trên tay cô đã được đặt vào một vật nặng trịch —– Đó là một chiếc DV, cô nhận ra món đồ này, đây là thứ mà Linh Linh đã từng dùng làm vật trao đổi với cô.

Trong lòng cô lập tức như có một tảng đá, nặng nề đến mức khiến cô không nhấc lên được. “Đây là… Thứ gì?”

Trong giọng nói của cô mang theo sự kích động rõ rệt, cô không chạm vào nó ngay, trong ánh mắt hiện ra vể cố gắng kiềm chế sự bất an và sợ hãi, giống như cô biết, từ món đồ vật này cô có thể thấy được điều gì đó mà cô không muốn thấy.

Trong giây phút đó, Lục Tự thừa nhận bản thân đã mềm lòng, anh ta thậm chí có loại suy nghĩ cứ để bọn họ duy trì sự dối trá, yên tình quên đi tất cả.

“Không có gì.” Lục Tự vươn tay lấy chiếc DV trở về, anh ta đứng dậy bước đi.

Nhưng mà chân của anh ta như mọc rễ, đi càng lúc càng chậm, cuối cùng anh ta dừng bước, không kiềm chế được mà quay đầu lại nhìn cô.

Cô cúi đầu, giống như một con đà điểu nhỏ, dáng vẻ như thế khiến anh ta chán ghét. Anh ta bước nhanh trở lại, nắm lấy cằm cô. “Có phải chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu ta, em sẽ không để ý đến bất kì điều gì? Nói một cách khác là điều gì em cũng chịu được?”

Cô muốn mở miệng, Lục Tự lại cắt ngang lời cô. “Nếu xem những cảnh này, em vẫn còn có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu ta, Lôi Vận Trình, vậy thì tôi đã nhìn lầm em rồi.”

Lục Tự đưa chiếc DV cho cô, trừng mắt nhìn cô một lúc mới rời đi.

Lôi Vận Trình giơ chiếc DV lên, cô hơi sợ hãi, cô không biết bản thân nên làm gì, nhưng cô biết, có một số việc không thể trốn tránh được.



Vừa trở về ký túc xá, Lục Tự đã ngã nằm lên giường, ngay sau đó điện thoại của anh ta vang lên, là Hạ Viêm Lương. “Đưa cho cô ấy chưa?”

Lục Tự nhắm mắt lại, khẽ cắn môi. “Cô ấy có xem không thì tôi không đảm bảo, không chừng cô ấy sẽ vứt đi.”

Hạ Viêm Lương cười khẽ, “Anh vẫn chưa hiểu biết phụ nữ cho lắm, cô ấy sẽ không vứt đâu, hơn nữa là nhất định sẽ xem, ngày mai, đừng quên.”

Lục Tự mắng một tiếng, dứt khoát ngắt điện thoại.

Hạ Viêm Lương không đề để ý đến sự quá đáng của Lục Tự, cô ta ấn số điện thoại của Phong Ấn một cách nhuần nhuyễn, lúc đang chờ điện thoại chuyển đi, cô ta vẫy vẫy tay với Linh Linh đang làm bài tập. Linh Linh chạy đến, khó hiểu nhìn cô ta.

Hạ Viêm Lương đặt điện thoại đến tai con gái, Linh Linh im lặng nghe một lúc. “Không có người nhận, là ai vậy mẹ?”

Hạ Viêm Lương dịu dàng nở nụ cười, gọi lại một lần nữa.

Phong Ấn vừa tắm xong, anh vừa bước ra ngoài thì phát hiện chuông điện thoại đang vang lên, một dãy số xa lạ. “Xin chào?”

Linh Linh vừa nghe giọng nói của Phong Ấn truyền đến thì vô cùng mừng rỡ, con bé cầm điện thoại hô to. “Bố ơi!”

Phong Ấn ngẩn người, động tác lau tóc bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt anh sa sầm xuống. “Linh Linh?”

“Bố ơi, bố ơi, con là Linh Linh đây, khi nào bố mới về nhà?”

Thanh âm non nớt của một cô bé từ tai phone truyền vào tai anh một cách rõ ràng, Phong Ấn mệt mỏi ấn huyệt thái dương, cố gắng để giọng nói của bản thân khiến cô bé có phản ứng kịch liệt. “Linh Linh, chú đã nói rất nhiều lần, chú không phải là bố của cháu, nơi đó cũng không phải là nhà của chú.”

Miệng Linh Linh mếu máo, Hạ Viêm Lương nhân cơ hội giật lấy chiếc điện thoại rồi bảo con bé trở về làm bài tập, cô ta cũng bước ta khỏi thư phòng, đóng cửa thật chặt. “Anh đã biết là Linh Linh không thích nghe những lời này, sao anh còn nói với nó như thế?”

Vừa nghe giọng nói của Hạ Viêm Lương, Phong Ấn đã không kiềm chế được bản thân. “Rốt cuộc cô muốn thế nào? Có phải nhất định ép tôi phải nói lời khó nghe mới được?”

“Em đổi số, dùng số trước gọi cho anh, anh không nhận điện thoại.”

“Điều tôi muốn nói không phải là chuyện này! Hạ Viêm Lương, những năm qua, tôi cũng đã hết lòng giúp đỡ và quan tâm hai mẹ con cô, tôi nợ Lê Duệ, nhưng cậu ấy đã lấy cô để bù vào không phải sao? Dù sao thì Linh Linh cũng sẽ lớn lên, việc này con bé cần phải tiếp nhận.”

Trên vầng trán của Hạ Viêm Lương lộ rõ vẻ tàn nhẫn, nhưng giọng nói của cô ta vẫn bình thản. “Anh nhẫn tâm thật đấy, ít nhất là lúc này, Linh Linh chỉ là một đứa bé.”

Phong Ấn lạnh lùng cười nhạo. “Không còn cách nào khác, con bé không phải là con của tôi, tôi không cần phải lúc nào cũng thuận theo lời cô, còn nữa, nói đến nhẫn tâm hay tuyệt tình, sao tôi có thể bằng cô được?”

“Anh không sợ tôi dẫn Linh Linh đến quân đội làm ầm lên sao? Chuyện chúng ta qua lại ai cũng biết, tuổi của Linh Linh và sự yêu mến nó dành cho anh, cả những cảnh nằm trong chiếc DV này sẽ rất dễ dàng trong việc thuyết phục người khác tin rằng nó chính là con gái của anh, anh không sợ bị đình chỉ bay sao? Còn thêm khả năng bị giải ngũ nữa chứ.”

“Vậy cô có nghĩ đến việc sau khi sự việc lắng xuống, chuyện cô bôi nhọ quân nhân sẽ được điều tra rõ ràng, lúc đó cô sẽ bị hình phạt gì? Hạ Viêm Lương, tôi khuyên cô đừng diễn trò đùa giỡn nhàm chán này nữa!”

Phong Ấn vừa nói dứt lời thì định ngắt điện thoại, giọng điệu của Hạ Viêm Lương lại chuyển đổi chặn lại hành động của anh. “Được rồi, tôi chỉ nói thế thôi.” Cô ta thở nhẹ, “Thật ra, tôi chỉ muốn nói với anh, ở chỗ tôi vẫn còn một số đồ của anh, ngày mai gặp mặt, tôi sẽ đưa cho anh.”

“Tôi không có thứ gì ở chỗ cô hết.”

Cô ta nở nụ cười, “Video clip ‘yêu thương lẫn nhau’ của bố Linh Linh và con gái, anh cũng không cần sao? Hửm?”

Cô ta nhấn mạnh âm cuối như đang ám chỉ điều gì đó, khiến trái tim Phong Ấn run lên. “Gửi qua bưu điện cho tôi.”

“Ngày mai hai giờ chiều, gặp nhau ở ‘Điểm tâm ngọt Mật Luyến’, sẽ không tốn nhiều thời gian của anh đâu, vậy nhé.”

Không biết vì sao, sau khi nhận cú điện thoại này, trong lòng Phong Ấn lại không thể nào yên ổn trở lại được, anh nằm ở trên giường suy nghĩ rất lâu.

Điểm tâm ngọt Mật Luyến, Mật Luyến… Lần trước Lôi Vận Trình đã đến Mật Luyến mua thức ăn cho anh, mà Linh Linh cũng rất thích món điểm tâm ngọt của nhà hàng kia…

Anh buồn bực trở mình, một lát sau lại bỗng nhiên lại ngồi bật dậy, mi tâm cau chặt.

Dấu răng trên tay Lôi Vận Trình, anh nhớ được cô đã nói đó là…

Trẻ con cắn.