Cuối cùng đã đến ngày này, cô gái ngày hôm đó giơ cao mô hình báy may chiến đấu tuyên thệ sẽ đích thân điều khiển nó cuối cùng cô đã thực hiện được lời thề của mình, bao gồm của tình yêu cuồng nhiệt mà cô dành cho anh vẫn như trước.
.
.
Mặc dù sư đoàn hai được đóng ở nơi khá xa, nhưng cơ sở vật chất lại vô cùng hoàn mỹ. Phong Ấn và Lôi Vận Trình về đúng lúc đội trưởng vừa bước ra khỏi cửa, nhìn qua, Mục Phong là một người đàn ông rất hòa nhã, ông ta quan sát Lôi Vận Trình, đôi lông mày nhíu lại, nụ cười trên mặt mang đậm tính trêu chọc: “Nếu tôi nhìn thấy cô ở bên ngoài sẽ tưởng rằng cô là thiên kim tiểu thư nhà ai đó đấy, tôi sẽ đi vắng hai ngày, Phong Ấn, cậu dẫn đồng chí nhỏ này đi một vòng làm quen với môi trường của chúng ta đi.”
Mục Phong lại nhìn về phía Lôi Vận Trình: “Có gặp trở ngại hay yêu cầu gì thì cô cứ chủ động đề xuất với cậu ấy, không cần khách sáo đâu.”
Chờ cho đến lúc Mục Phong rời đi, Lôi Vận Trình thở phào một hơi nhẹ nhõm, Phong Ấn hiểu ý cười cười. “Có phải thấy con người của Đoàn trưởng Mục rất tốt?”
Lôi Vận Trình gật gật đầu. “Em nghĩ rằng Đội trưởng sẽ là dạng người biến thái như Phương Mặc Dương chứ.”
“Em có từng nghe qua câu nói: Từ bất chưởng binh.(1)”
(1) Từ bất chưởng binh: Ý nói người quá hiền sẽ không thể cầm quân được.
Lôi Vận Trình chớp chớp mắt, “Hay là nham hiểm giống như bố em?”
Phong Ấn nhún vai. “Cũng có thể xem là như vậy, trong cuộc sống chú ấy thật sự là dạng người như thế, nhưng trong sư đoàn của chúng ta, không có ai là dạng người hời hợt, chú ấy có thể lãnh đạo một sư đoàn như thế, em cảm thấy chú ấy có thể sử dụng cách thức vừa rồi được không? Trong công việc tốt nhất em đừng gây ra bất kì sai sót nào, nếu không chú ấy chính là Phương Mặc Dương thứ hai mà em phải đối mặt đó.”
Lôi Vận Trình rụt vai lại, ngoan ngoãn gật đầu. “Lời nói của sư huynh nhất định em sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Dáng vẻ nhỏ nhắn này khiến Phong Ấn cảm thấy tay hơi ngưa ngứa, anh rất muốn tiến lên giày vò cô một trận, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy làm mất đi hình ảnh nên chỉ còn cách giả vờ thành vẻ mặt nghiêm túc. “Gọi anh là Đại đội trưởng, ở đây không phải là trường học của bọn em.” Anh sờ sờ quân hàm trên vai cô: “Đã trao quân hàm đồng chí trung úy.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì nghiêm chỉnh một chút, đừng dùng loại ánh mắt khiến anh muốn ăn em này để nhìn anh.”
Lôi Vận Trình mím môi nhịn cười: “Vâng.”
Sau khi chuyển hành lý vào ký túc xá, Phong Ấn dẫn cô đi loanh quanh để làm quen, dường như ai ai thấy cô ánh mắt cũng sáng lên.
“Đừng đắc ý, đây đều là một đám sói, không phải trong quân đội không có phụ nữ, chỉ là ở chỗ bọn anh có rất ít phụ nữ đẹp và mới mẻ mà thôi.” Phong Ấn trao tặng cho cô lời phòng bị trước, chỉ sợ cô không biết tình hình thực tại trong sư đoàn của anh.
Lôi Vận Trình lườm anh, “Ánh mắt bọn họ nhìn em khiến em nhớ đến hôm sinh nhật mười tám tuổi của em, khi lần đầu tiên thấy dáng vẻ của em, anh cũng giống như bọn họ, như sói nhìn thấy con mồi.”
Phong Ấn xấu hổ ho nhẹ. “Đàn ông mà, đều như nhau thôi…”
Lôi Vận Trình làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ thở dài. “Haizzz, đau đầu quá, hóa ra giá của em trên thị trường lại đắt đỏ như vậy, nếu anh đối xử với em không tốt, em sẽ… Ờ, chim khôn lựa cành mà đậu.”
Phong Ấn nhìn cô một cái, tán thành gật đầu. “Ừ, ở chỗ anh đàn ông để em lựa chọn rất nhiều, nếu xem nhắm trúng ai anh có thể làm tham mưu cho em.”
Bốn chiếc máy bay chiến đầu gào thét bay qua trên đỉnh đầu của bọn họ, Lôi Vận Trình chỉ vào chiếc máy bay dẫn đầu khiêu khích. “Vậy thì người đó đi.”
Phong Ấn chớp chớp mắt. “Ăn cơm trước đã.”
Lôi Vận Trình nhìn vẻ mặt không bình thường của anh, cô bĩu môi, có vậy cũng không vui? Thật sự không nên trêu chọc mà.
Đến giờ hoạt động về tối của club, rốt cuộc Lôi Vận Trình mới biết vì sao biểu cảm trên gương mặt của Phong Ấn lại lạnh như băng như thế. Lục Tự và một vài người cùng lúc bước vào, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Lôi Vận Trình.
Anh ta dừng lại một lúc, cong môi lên, tùy tiện lấy một quyển sách trên giá rồi lập tức bước đến chỗ đối diện với cô ngồi xuống, sau đó chống cằm nhìn cô. “Thấy tôi thì bất ngờ sao em gái niềng răng?”
Lối xưng hô này khiến ánh mắt kinh ngạc ban đầu của Lôi Vận Trình ngay lập tức chuyển thành căm ghét, Lục Tự cười: “Nói sao đi nữa tôi cũng là cấp trên của em, cấp trên hỏi em đó, em phải trả lời.”
Lôi Vận Trình mấp máy môi: “Tôi không biết nên nói gì với anh.”
“Nếu hôm nay tôi không bay, nói không chừng người đi đón em là tôi, em cũng thật là biết chọn ngày.” Lục Tự tiện tay lật sách, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lôi Vận Trình.
Lôi Vận Trình bị anh ta nhìn chằm chằm thì cực kì không thoải mái, ánh mắt anh ta nhìn cô vô cùng giống lần đầu tiên gặp nhau, ánh mắt mang theo ý tràn ngập hứng thú và tỏ rõ vẻ phải đoạt cho bằng được.
Lôi Vận Trình đóng sách lại, trước khi cô đứng dậy Lục Tự đã vươn tay đặt lên sách của cô. “Tôi dùng mọi cách để đến đây vì em, em thấy tôi vất vả như thế, có thể đừng dùng ánh mắt thù địch như vậy nhìn tôi được không?”
Lôi Vận Trình cong môi cười lạnh, liếc nhìn anh ta một cái rồi xoay người rời đi.
Bên ngoài club cô gặp được Phong Ấn, cô cau mày trừng mắt với anh. “Lục Tự không cùng đội với anh mà?”
Cô kể chuyện vừa rồi cho Phong Ấn nghe, Phong Ấn cười gượng lắc đầu. “Cậu ấy đùa với em đấy, cậu ấy đến đây là bởi vì có lệnh của cấp trên, hơn nữa là đến sớm hơn em, chỉ có thể nói là hai người rất có duyên.”
“Phong Ấn! Anh đừng nói những lời khiến người khác chán ghét như vậy được không?” Lôi Vận Trình không vui, cô giống như một con sư tử nhỏ nổi giận.
“Có anh ở đây cậu ấy sẽ không làm gì em đâu, tin anh đi.” Lúc nói những lời này, ánh mắt của Phong Ấn đã bắt đầu lưỡng lự. “Người mà em chỉ trên chiếc máy bay lúc chiều chính là cậu ấy, nếu anh mà là tư lệnh của Quân khu, anh sẽ điều cậu ấy đi ngay lập tức.”
Lôi Vận Trình nhìn anh giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới, Phong Ấn hơi chột dạ sờ sờ mặt. “Sao nhìn anh dữ vậy?”
Lôi Vận Trình chậm rãi nhoẻn miệng, vẻ thành một nụ cười xảo quyệt. “Phong Ấn, anh thật sự rất nổi loạn.”
Phong Ấn chậc lưỡi một tiếng, không hề dịu dàng mà gõ đầu cô. “Không phân lớn nhỏ!”
Lôi Vận Trình xoa xoa đầu. “Vậy sao anh không nói sớm cho em biết anh ta ở đây?”
“Anh không nói thì sớm muộn gì em cũng biết.”
“…”
Dưới cái nhìn chăm chú như cười như không của cô, Phong Ấn sờ sờ chóp mũi, anh không được tự nhiên day day cổ. “Anh không thích nói về cậu ấy với em, anh chỉ hận không thể để em quen biết cậu ấy.”
Lôi Vận Trình khẽ nhíu mày, Phong Ấn giơ ngón trỏ chạm vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô. “Nghiêm túc một chút.”
“Đau đó!” Cô sờ mùi oán giận, Phong Ấn vừa định mở miệng thì nhìn thấy Lục Tự.
“Đại đội trưởng đang cùng tiểu đồng chí đơn độc trao đổi gì đó?” Lục Tự chế giễu, anh ta đang khoanh tay trước ngực.
Phong Ấn nhanh nhẹn nở một nụ cười: “Muốn nghe không? Hoan nghênh gia nhập.”
Nghe cái gì? Nghe bọn họ liếc mắt đưa tình thế nào à? Lục Tự nở nụ cười lạnh, “Không có hứng thú nhìn hai người tán tỉnh nhau, nhưng mà tôi nhắc nhở cậu nên chú ý cử chỉ của bản thân.”
Lục Tự xoay người bước vào, nụ cười trên mặt Phong Ấn thật sự khiến anh ta cảm thấy chướng mắt.
Vũ khí lớn nhất của người đàn ông này không phải tình cảm của Lôi Vận Trình, mà là sự hiện diện của cậu ta từ thuở nhỏ đến giờ của cô ấy. Ngay cả khoảng thời gian sáu năm trống rỗng của bọn họ cũng đã vô tình vun vén cho tình cảm và sự ăn ý mà anh ta không thể nào có được, Phong Ấn là mối tình đầu cũng như là sự rung động vẹn nguyên nhất của cô ấy, cô ấy không hề có bất kì thời điểm nào dao động.
Mà anh ta chỉ có thể vì điều đó mà thua cuộc.
…
Cuộc sống ở đây trôi qua với một định luật rất đơn giản nhưng Lôi Vận Trình lại cảm thấy cuộc sống của bản thân ngày càng phong phú, cô học được rất nhiều điều. Trải qua một đợt tập huấn phi hành cơ bản Lôi Vận Trình được bay một mình trên không, cô được sắp xếp đến bay ở đại đội của Phong Ấn.
Trời vẫn chưa sáng, Lôi Vận Trình không ngủ được, cô buộc bản thân phải nằm, đến lúc xuống giường cô mới thay bộ đồng phục phi hành rồi mang theo mũ ngồi xe nhanh nhẹn đến làm thủ tục đăng kí.
Phong Ấn cố ý đi đến vỗ vỗ vai cô. “Lần đầu tiên bay đơn nên căng thẳng à?”
Lôi Vận Trình thành thật gật đầu. “Có chút, cũng giống như lần đầu tiên được sờ máy bay.”
“Ngày thường bay thế nào thì bay giờ bay thế đó.”
Ánh mắt Phong Ấn ra hiệu cho cô vòng ra phía sau máy bay, anh quay đầu nhìn xung quanh, Lôi Vận Trình cảm thấy kỳ lạ nên cũng nhìn xung quanh theo. “Anh đang nhìn gì vậy? Ơ —–”
Khi cô quay đầu lại thì cảm giác được môi đang nóng lên, ánh mắt bỗng nhiên mở to nhìn anh.
Phong Ấn mút nhẹ môi cô, sau đó nhanh chóng rời đi, biểu cảm trên mặt anh vẫn nghiêm túc như vậy, phảng phất cứ như hành động vừa rồi chỉ là chiến thuật hướng dẫn chứ không phải là một nụ hôn. “Cho em xả sự căng thẳng đấy, đừng làm anh thất vọng, chuẩn bị đăng kí đi.”
Lôi Vận Trình bất giác giương môi, “Vâng!”
Mặt trời vẫn chưa lên cao, chân trời vẫn còn nhuộm một màu đỏ như lửa. Phong Ấn đi đến máy bay của anh, Lôi Vận Trình thu hồi tầm mắt đang nhìn anh rồi hít sâu một hơi, đầu ngón tay cô chạm lên môi mình, dường như trên đó còn lưu lại độ ấm của môi anh. Đối với cô đó không chỉ là một nụ hôn, mà là một sự ấm áp.
Lôi Vận Trình mang theo tâm trạng như thế trở về máy bay của mình, bảo dưỡng đã đứng thành hàng chờ đợi. Kỷ Dịch thu lại nụ cười sâu xa trên môi, đứng nghiêm, giơ tay cúi chào.
Lôi Vận Trình chào lại.
Kỷ Dịch hé môi, giọng nói quá lớn khiến cô hoảng sợ. “Đồng chí cơ trưởng! Máy bay đã chuẩn bị xong, xin tiếp nhận!”
“Tiếp nhận máy bay.”
“Vâng!”
Một vài chiến sĩ bảo dưỡng nhanh chóng thả cầu thang mạn(2) xuống , Lôi Vận Trình đội nón bảo hộ trèo lên máy bay ngồi vào khoang điều khiển, Kỷ Dịch cũng đi theo trèo lên cầu thang mạn làm kiểm tra cuối cùng. “Cô là nữ phi công đầu tiên của đội chúng tôi, chúng tôi cũng tin vào cô như đại đội trưởng.”
(2) Cầu thang mạn: Cầu thang nằm bên sườn máy bay
Lôi Vận Trình hơi đỏ mặt, cuối cùng vẫn cảm thấy lời nói của Kỷ Dịch ám chỉ gì đó, không phải là… Vừa rồi ông ta đã thấy gì chứ?
“Tôi không nhìn thấy gì cả, đồng chí phi công, chuẩn bị cất cánh đi.” Kỷ Dịch mỉm cười với cô rồi bước xuống cầu thang mạn.
Cửa buồng lái chậm rãi hạ xuống, Lôi Vận Trình giương môi cười, cài dây nón và đai lưng. “706 đã chuẩn bị xong, đề nghị đẩy ra ngoài.”
Chỉ huy ngồi trên đài quan sát: “Cho phép đẩy ra ngoài.”
Máy bay của Lôi Vận Trình chậm rãi được đẩy ra đường băng đợi lệnh, chiếc may bay đang đỗ chỉnh tề ngang cô chính là chiếc máy bay của Phong Ấn.
Kênh thông tin truyền đến thanh âm của cố vấn khí tượng: “Hướng gió nam lệch về tây, tốc độ gió chậm 1 mét/giây, bầu trời trong, không vực Không quân X có chút mây trắng, thông báo hoàn tất.”
Cố vấn Rađa tiếp tục đề xuất thông báo: “Trạm rađa mặt đất báo cáo, bên trong hành lang phi hành đã thực thi kiểm soát hàng không, không vực mát mẻ, thông báo hoàn tất.”
“705/706 chuẩn bị ổn thỏa, đề nghị cất cánh.”
“705/706 đã rõ.”
Mặt trời mọc, ánh nắng ban mai tươi sáng nhất bỗng chốc bao phủ khắp mọi nơi.
Lôi Vận Trình kéo mặt kính bảo hộ trên mũ xuống, theo bản năng, cô nhìn về phía Phong Ấn, hai người cũng giơ ngón tay cái lên ra hiệu cho nhau, cảm giác khẩn trương vừa nãy của cô bỗng chốc đã biến mất hoàn toàn vào lúc này.
Đây là hình ảnh mà trong lòng cô đã ấp ủ không biết bao nhiêu lần, vì ngày hôm nay cô đã sớm chuẩn bị với dáng vẻ hoàn mỹ nhất để thực hiện ước mơ trong lòng.
Lôi Vận Trình kéo cần điều khiển, đẩy mạnh van hết lực, nới lỏng lực ma sát của bánh xe, máy bay bắt đầu trượt về phía trước, đạt đến tốc độ nhất định mới đưa tay kéo, thu hồi bộ bánh của máy bay.
Hai chiếc máy bay đồng thời gào thét cất cánh bay lên bầu trời.
Chờ cho đến khi bay lên không vực, đóng buồng bánh đáp tiến vào trạng thái phi hành, Phong Ấn mới nghiêng đầu phía sau cánh trái nhìn về phía Lôi Vận Trình, đôi con ngươi ẩn sau lớp kính lọc trở nên thuần thục sâu sắc.
Cuối cùng đã đến ngày này, cô gái ngày hôm đó giơ cao mô hình báy may chiến đấu tuyên thệ sẽ đích thân điều khiển nó cuối cùng cô đã thực hiện được lời thề của mình, bao gồm của tình yêu cuồng nhiệt mà cô dành cho anh vẫn như trước.
Bốn năm, lời hẹn ước đã thành hiện thực, đúng như lời cô nói, anh với cô không phải là ảo giác, cô đã dùng bản thân để đặt cược chỉ vì muốn có được tình cảm của anh.
“706 nghe xin trả lời.” Phong Ấn hơi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, hôm nay bầu trời là anh, Lôi Vận Trình sẽ chỉ là của anh, anh sẽ cố gắng hết sức để đem đến cho cô tất cả những gì cô mong muốn.
“706 đã nghe.”
“Độ cao 9000, tốc độ 800, hướng bay 155.”
“706 đã rõ.” Lôi Vận Trình nghe theo lệnh kéo cần điều khiển, đầu máy bay nhếch lên thành độ dốc, đẩy mạnh van tăng tốc bay lên không trung.
Lục Tự ở phòng chỉ huy, trên mặt không hề có biểu cảm gì nhìn hai đốm sáng trên màn hình, Mục Phong gỡ tai nghe xuống đóng cửa sổ biểu thị trên màn hình. “Quan hệ của Lôi Vận Trình và Phong Ấn khá tốt nhỉ, nghe nói hai nhà đã có quan hệ mấy đời?”
“Quan hệ mấy đời?” Lục Tự mỉm cười, anh ta gật đầu dối lòng. “Phong đại đội trưởng và anh trai của Lôi Vận Trình là bạn từ nhỏ.”
“Thanh mai trúc mã à, khó trách ánh mắt Lôi Vận Trình nhìn Phong Ấn lại nhiệt huyết như thế, Phong Ấn cũng rất chiếu cố cô ấy. Ơ? Cháu gái họ ngoại của Ngũ chính ủy không phải là bạn gái của Phong Ấn sao? Thằng nhóc này không sợ bạn gái ghen à?” Mục Phong cười hề hề.
Lục Tự trầm ngâm, “Phong đại đội trưởng là người mà Lôi Vận Trình đã ngưỡng mộ từ nhỏ.”
Mục Phong bừng hiểu gật gật đầu, “Thằng nhóc này số tốt thật đấy, bên cạnh lúc nào cũng có con gái đẹp, Lục Tự, cậu cũng nên lo lắng cho chuyện cá nhân mình đi chứ?”
Lục Tự nhếch môi, “Từ từ sẽ đến thôi.”
“705 gọi 01, đã đến không vực diễn tập, phát hiện mục tiêu, đề nghị tấn công.” Thanh âm Phong Ấn truyền đến từ tai nghe.
Mục Phong nhìn màn hình, mở microphone ra. “705, có thể tấn công.”
“705 đã rõ.” Phong Ấn đổi kênh, “706 nghe xin trả lời.”
“706 đã nghe.”
“Tên lửa từ xa KX2, chuẩn bị ba mươi giây.”
“706 đã rõ, mục tiêu đã định, tên lửa từ xa KX2 đã chuẩn bị ổn thỏa, đề nghị phóng ra.” Lôi Vận Trình mở nắp an toàn, ngón tay cô đặt lên nút khởi động.
“Có thể phóng ra.”
Lôi Vận Trình ấn xuống nút khởi động, cùng lúc đó ở phòng chỉ huy, Mục Phong nhìn số liệu trên màn hình hiển thị đã nhắm trúng mục tiêu bèn cười rộ lên, lấy ly nước trên bàn uống một hớp. “Lôi Vận Trình này không tệ nha, nhìn yếu đuối nhưng thực sự là một cô gái cay xè đây, cậu có thể cân nhắc được rồi đó, nước phù sa không dành cho tá điền bên ngoài.”
“Mục Đoàn trưởng cứ nói đùa, Phong đại đội quản cô em gái này rất chặt.” Lục Tự giương môi nở một nụ cười khó hiểu, nhưng lại mang theo một chút sự đau khổ không dễ phát hiện.
Mục Phong vung tay, “Quản chặt nhưng không phải là không ăn được, nếu thật sự không được thì cứ nói, tôi sẽ giúp cậu, đây là lệnh, cậu ấy có thể không nghe sao?”
Lục Tự nghiêm mặt, “Vậy… Cám ơn Mục đoàn.”