Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù

Chương 12




Phương Mộc nhìn bắp đùi lay động trước mắt.

Quần đùi càng ngày càng ngắn.

Liếc mắt là có thể thấy bắp đùi, hơn nữa Lý Bích cũng không quan tâm, tùy ýngồi cho người khác nhìn. Phương Mộc ở bên cạnh hắn, hoàn toàn không thểtránh khỏi.

Hiện tại Phương Mộc đã cảm thấy mình chính là gia sư cầm thú hay nghe trongthời sợ. Hoặc là hồng y giáo chủ đùa giỡn bé trai 12 tuổi.

Kỳ thực Lý Bích mặc cái gì, làm cái gì, hắn là không liên quan đến anh, bìnhthường dạy thế nào thì giờ dạy thế ấy, nhưng anh cảm thấy có hơi gian nan.

“Anh biết không, ở trường của tụi em có hai học sinh ở trong lớp hôn môi sau giờ tan học, bị giáo viên bắt được.”

Phương Mộc: “Thật không?”

Loại đề tài như vậy… Hắn biết mình rất khổ sở sao?

“Thầy hôn môi chưa?”

Phương Mộc ửng đỏ cả mặt: “Em chuyên tâm làm vài đi.”

Lý Bích cúi đầu: “Kỳ thực chính là đầu lưỡi quấn lấy nhau phải không?”

Phương Mộc nghiêm mặt nói: “Em hỏi vượt quá giới hạn rồi, chờ em tốt nghiệp trung học rồi hãy nghiên cứu những chuyện này.”

“Ừm.” Lý Bích cầm bút xoay xoay: “Kỳ thực ở trường có nữ sinh thích em, dù em nói muốn thử, cũng sẽ không quá khó khăn.”

Phương Mộc hít sâu một hơi: “Vậy không phải là em lợi dụng bạn ấy sao?”

“Ừ…”

“Không thích người ta thì đừng làm loại chuyện đó.” Phương Mộc hạ giọng nói: “Bây giờ em đang trưởng thành, hiếu kỳ loại chuyện này cũng bình thường, nhưng không nên suy nghĩ quá nhiều.”

Không cho Lý Bích suy nghĩ quá nhiều nhưng chính mình lại nghĩ rất nhiều. Mặt người dạ thú, có suy nghĩ đó với học sinh của mình, hoàn toàn không có thuốc nào cứu nổi…

Lý Bích nhỏ giọng nói: “Có một bạn gái khá chủ động, hôm qua tan học còn chặn đường em.”

Phương Mộc: “..…”

“Em còn chưa nghĩ xong… Bạn em đều nói em nên quen bạn ấy.”

“Em cảm thấy thế nào?”

Dường như Lý Bích có tâm sự cứ xoay bút: “Kỳ thực em không biết nên làm gì bây giờ, em chưa từng nói chuyện với bạn ấy được mấy câu, cũng không có cảm giác gì. Loại chuyện này phải làm với người mình thích mới vui vẻ phải không?”

“Cái này phải tự em quyết định.”

Lý Bích quay đầu nhìn anh: “Thầy có thích ai không?”

Phương Mộc nghiêm túc nhìn hắn.

Thằng nhóc, cậu rất thích nhìn tôi khổ sở đúng không?