Sau một buổi tối vui vẻ tại nhà Tạ Tu Dực trở về, cô bỗng dưng phát hiện không tìm được vali hành lý của mình nữa.
"Em tìm vali phải không?" Cù Khê Ngưng cởi áo, thấy cô cứ đi qua đi lại trước cửa bèn hỏi.
"Anh giấu vào đâu rồi?" Cô liếc xéo anh.
"Anh bảo nữ phụ tá qua đây bỏ đồ ra sắp xếp rồi để hết vào phòng ngủ rồi." Anh điềm đạm nói: "Vali để trong nhà kho."
Cô há hốc miệng, hoàn toàn không biết mình đồng ý sống chung với anh từ lúc nào.
"Sau này em sẽ ở đây, căn nhà cũ đó, em có thể tạm khóa lại hoặc cho người ngoài thuê cũng được. Mấy hôm nữa, anh sẽ qua đó sắp xếp đồ đạc cho em." Anh cầm áo ngủ, chuẩn bị đi tắm.
"Làm sao anh chắc em sẽ đồng ý ở lại đây?" Cô tức đến bật cười.
"Anh nói rồi, em không đến đây thì anh qua đó." Anh đi tới trước mặt cô: "Mà anh cảm thấy em sẽ không hy vọng anh qua đó, dù sao thì cũng quá nổi bật."
Cô không biết đối đáp lại làm sao.
Cù Khê Ngưng cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cách nồng nàn rồi đi vào phòng tắm.
Lăng Họa cũng đã tắm rửa xong. Cô vẫn sầm xì khuôn mặt, không nói với anh câu nào. Anh vốn dĩ cũng đã lên giường rồi, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô ngồi đọc mail trên di động, giả vờ không biết bất kỳ động thái nào của anh.
Một lát sau, anh bê một chiếc hòm đi vào, đặt bên cạnh giường, ngồi xuống đầu giường cô.
"Anh biết anh xử lý mọi việc có phần chuyên chế, nhưng mọi việc anh làm đều có lợi nhất, thực tế nhất đối với hoàn cảnh của chúng ta." Anh rút di động của cô ra, ép cô nhìn thẳng vào mình: "Anh hy vọng em mãi mãi ở bên cạnh anh, anh đành phải "giam giữ" em trong căn nhà này. Chưa bàn bạc trước với em là vì anh không muốn em phải quan tâm tới những chuyện vụn vặt. Nhưng anh cảm thấy dù em có biết, em cũng sẽ đồng ý với cách làm của anh."
"Anh chắc chắn đến vậy sao?"
Anh rướn môi cười: "Dù sao thì anh cũng mạnh..."
"Im lặng!" Cô biết anh định nói gì, khẩn trương giơ tay bịt miệng anh lại.
Đáy mắt Cù Khê Ngưng ánh lên một nụ cười dịu dàng, sau đó anh ra hiệu cho cô nhìn chiếc hòm bên cạnh: "Sinh nhật năm nay không thể ở bên em, những món quà này vẫn hy vọng em có thể nhận lấy."
Lăng Họa rướn người về phía trước, ngó xuống nhìn vào hòm, phát hiện chính là mười một món quà lúc trước ở nước A anh định tặng nhưng bị cô từ chối.
"Anh muốn có được những thứ này không khó, nhưng mỗi thứ đều do anh tốn công sức mang về." Anh nhìn cô, chậm rãi nói.
Cô quay lại, ôm cánh tay, im lặng.
"Em có thể không cần tập vẽ tranh, nhưng em phải lấy đĩa CD của Tạ Tu Dực chứ. Em có thể không lấy sách, nhưng em cũng phải lấy tranh của con trai cậu ấy chứ?" Anh nói xong, lại bất mãn nhíu mày: "Mặc dù anh thật sự không muốn dựa vào người đàn ông nào để làm vui lòng em."
Cô cảm thấy anh của lúc này đáng yêu chết đi được, trong lòng thật ra đã không nhịn được cười rồi, nhưng sợ anh tổn thương vì mất hình tượng, cô vẫn cố nhịn.
"Đương nhiên, ngoài bản thân anh ra, còn có món quà thứ mười ba nữa." Anh bỗng nhiên biến ra một sợi dây chuyền tuyệt đẹp từ trong người như một nhà ảo thuật.
Lăng Họa liếc nhìn sợi dây chuyền, cũng không cầm lấy: "Lại là máy nghe lén hay máy định vị?"
Anh trầm mặc giây lát: "Em không nên biết là hơn."
"Em có thể từ chối nhận không?" Cô lườm nguýt.
Người đàn ông bình thường muốn dỗ dành cho con gái vui thì món quà nhất định sẽ là những thứ lãng mạn hay đáng yêu. Nhưng người này mỗi lần tặng quà nhất định đều không đơn giản, thậm chí là có một tác dụng biến thái nào đó.
Cù Khê Ngưng vươn tay ôm lấy cô, gạt tóc cô sang một bên rồi giúp cô đeo lên. Đeo xong, anh ngắm nhìn lại sợi dây chuyền rồi mới nhìn cô, hơi nghiêng đầu: "Đẹp lắm."
Cô lắc đầu, cảm thấy câm nín.
"Còn cái này nữa." Anh bỗng lấy ra cả chiếc vòng tay đã bị cô để lại nước A.
Hai thứ là một cặp.
"Bùa hộ mệnh." Anh nhướng mày rồi đeo lên cổ tay mảnh dẻ của cô.
Cô thật không biết nên nói gì nữa. Tên quái đản này... Ở trong tình huống như vậy, người bình thường đều sẽ nói là vật định tình gì đó mới phải?!
"Lăng Họa."
Hai người trầm mặc một lát. Anh nhìn cô, lên tiếng: "Anh không cầu mong em bỏ qua quá khứ, bởi vì quá khứ là không thể thay đổi."
Trong ánh mắt anh lúc này là ngàn vạn lời muốn nói. Cô quá hiểu người đàn ông này. Anh đúng là vụng về trong biểu đạt tình cảm. Nhưng cô biết, những nỗi đau cô từng chịu đựng anh đều cảm nhận được sâu sắc. Anh không mong cô tha thứ, vì những vết sẹo sẽ mãi tồn tại, không thể xóa nhòa.
"Nhưng anh muốn em hiểu rằng, trên thế giới này chỉ có mình em mới có thể khiến anh tổn thương."
Trong ánh mắt anh là sự thản nhiên không chút sợ sệt: "Anh không cần dùng dao là đã có thể đâm anh bị thương. Nếu dùng sức, có thể còn hủy diệt anh."
"Anh biết em sẽ không bao giờ làm vậy." Cô hờ hững đáp.
"Nhưng em có quyền ấy." Cù Khê Ngưng giơ tay vuốt tóc cô: "Nếu ngày nào đó anh lại làm em bị thương, hoặc khiến em thất vọng, thì anh đáng nhận hậu quả đó."
Lăng Họa ngồi yên quan sát anh.
Anh thể hiện toàn bộ con người mình trước mặt cô. Trước kia cô cảm thấy anh cách mình rất xa, nhưng bây giờ, anh ở ngay trước mặt. Sau này anh cũng sẽ mãi mãi ở đó, cô sẽ cảm nhận được anh một cách rõ rệt hơn bất kỳ thời điểm nào khác.
Anh có phần khó xử: "Về chuyện tình cảm, anh có thể vẫn là kẻ nhập môn."
"Là kẻ ngu ngốc." Cô bồi thêm một câu.
Người này không đơn giản là không biết yêu mà vốn chẳng hiểu tình yêu là gì.
"Vậy sau này phải nhờ cô giáo Lăng bồi dưỡng thêm rồi." Anh nắm chặt tay cô.
"Tiền học phí." Cô nhún vai.
Ánh mắt Cù Khê Ngưng sáng lên lấp lánh. Anh giơ tay lên, tắt điện tốc độ ánh sáng.
"Tối nào cũng trả đủ, trả bao nhiêu cũng chịu." Trong bóng đêm, chỉ còn lại giọng nói khàn khàn của anh.
***
Ngày tháng trôi qua thật mau.
Chớp mắt, cô đã quay trở lại nước D hơn một tháng.
Tên họ Cù nào đó vẫn bận rộn với các công việc của Chính phủ và việc tổng tuyển cử, dù vậy vẫn tranh thủ từng giây từng phút để "phụ đạo tình cảm" cùng cô, đồng thời dốc sức "trả học phí" cho cô.
Mặc dù theo lời của Chúc Tịnh thì bây giờ "chỉ số quan hệ tình cảm" của cô rất cao... Nhưng cô lại cảm thấy sức khỏe của mình cũng ngày càng tốt.
Có một buổi tối đang ở nhà, cô ngồi trên sô pha xem tivi, anh gối đầu lên đùi cô đọc tài liệu được một nửa thì bất thình lình hỏi: "Tháng này em đến ngày chưa?"
"Hả?"
Ban đầu cô chẳng hiểu chuyện gì, hai giây sau mới đáp: "Vẫn chưa."
Chu kỳ của cô không phải là cực kỳ chuẩn xác, đến hơi muộn hoặc hơi sớm là rất bình thường, cô không quá để ý chuyện này.
Một giây sau, anh ngồi bật dậy.
Vài phút nữa, cô bất ngờ nhìn thấy một bàn tay tuyệt đẹp cầm theo... que thử thai đung đưa trước mặt cô.
Trái tim cô thắt lại. Cô bỏ chiếc iPad trong tay xuống, ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm, mặt không cảm xúc.
"Xem thử đi." Anh hất cằm về phía cô, đáy mắt lướt qua những tia sáng: "Có phải có con gái của anh rồi không?"
Trái tim Lăng Họa lúc này như trào dâng sóng lớn dữ dội. Cô im lặng chốc lát rồi hỏi: "Anh nghiêm túc chứ?"
"Cả đời này anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy." Trong ánh mắt anh lúc này chỉ còn lại vô vàn kỳ vọng.
Hết chương 48