Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 1-2: Thay vua đổi chúa, thay tên đổi họ




QUYỂN THƯỢNG: TRÒ CHƠI TRẮNG ĐEN

Ba năm sau, thành phố T, nước D.

Chưa tới chín giờ sáng, Lăng Họa cầm thẻ quẹt cafe bước vào văn phòng.

Có lẽ chỉ mới được ba giây sau khi cô bỏ túi xách xuống ghế ngồi, GAGA đã lượn nhanh tới bên cạnh, đập mạnh một cái lên vai cô.

"Sao thế?" Cô giật mình, đặt cốc cafe xuống, nhìn gương mặt hết sức nặng nề, không còn vẻ tươi cười hớn hở thường ngày của GAGA: "Ban nãy mình ra ngoài hơi vội nên không nhận được cuộc gọi của cậu, xảy ra chuyện gì rồi?".

"Sắp đảo chính rồi."

"Gì?" Tối qua cày phim Mỹ tới tận ba giờ sáng, lúc này cô vẫn chưa hoàn hồn lại được.

"Thay vua đổi chúa, thay tên đổi họ."

Lăng Họa cảm thấy hơi đau đầu, không muốn nói chuyện thêm với cô ấy nữa mà cúi đầu bật máy tính: "... Có phải gần đây cậu xem hơi nhiều phim cổ trang không?".

"Rene, mình nói với cậu một cách hết sức nghiêm túc." Ngay cả giọng nói của GAGA cũng hơi thay đổi: "Có thể hôm nay cậu sẽ đối mặt với việc thất nghiệp".

Nghe đến hai chữ đó, cô cũng bắt đầu đánh hơi thấy mùi không bình thường rồi. GAGA là người đồng đội tốt trong số các đồng nghiệp, đã sát cánh cùng cô tròn ba năm trời, thậm chí còn là máy bay chiến đấu cơ trong số các đồng đội, bình thường mặc dù hay cười nói đùa giỡn nhưng cũng không hay mang những chuyện này ra đùa bao giờ.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

GAGA thở dài, quay đầu liếc nhìn những người đang lục tục đi vào xung quanh rồi hạ thấp giọng, nói: "Sáng sớm hôm nay, còn chưa đến bảy giờ, Khang đại nhân cùng toàn bộ các lãnh đạo cấp cao đã họp kín trong phòng hội nghị. Nghe nói đêm qua có người từ nước A đến, vừa xuống máy bay đã tìm Khang đại nhân, sau đó Khang đại nhân không nói không rằng, hơn sáu giờ đã kéo tất cả các lãnh đạo tới mở cuộc họp".

Khang đại nhân là người đứng ở trên cao nhất trong kết cấu tổ chức nơi cô đang làm việc, nắm giữ một khối quyền lực không thể tưởng tượng nổi. Tên thật của ông ấy là Gkang, nhưng bị tất cả mọi người cố tình ở sau lưng gọi là Khang đại nhân, hơn nữa quan hệ giữa GAGA và Tiểu Địch, phụ tá của Khang đại nhân lại vô cùng thân thiết, trước nay cô ấy luôn có được mọi thông tin của cơ quan ngay từ thời điểm đầu tiên.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó à..." GAGA buông một tiếng thở dài não nề, nghiêm túc nhìn cô: "Tiểu Địch nói, người bí mật từ nước A đến... có lẽ ngay hôm nay sẽ thay thế trực tiếp một nhân viên quản lý, bắt người cũ cuốn gói ra đi".

Khi GAGA nói những lời này, Lăng Họa vẫn bình tĩnh nhấp hai ngụm café, đầu óc cũng mỗi lúc một tỉnh táo hơn, cô đã phần nào đoán ra được câu nói tiếp theo của GAGA.

"Tức là người bị thay thế là Tim?"

"... Ừm."

Tim là sếp của cô, trưởng bộ phận quan hệ ngoại giao và thông tin.

Mà cô lại là phụ tá của Tim.

Quăng cốc café giấy vào thùng rác, cô hít sâu một hơi: "Được, mình hiểu rồi".

GAGA sốt ruột giậm chân: "Cậu biết gì chứ? Bây giờ phải làm sao? Vừa mới nhận được tin, mình đã gọi điện thoại ngay cho cậu. Lúc nghe Tiểu Địch nói, mình hoàn toàn sững sờ không tin nổi. Mẹ kiếp, Tim có chỗ nào chưa tốt chứ? Cần cù tận tụy làm việc ở đây hơn chục năm rồi, sao có thể nói thay là thay...".

"Suỵt, cô lớn tiếng quá rồi!" Cô vỗ vai GAGA: "Cậu quay về làm việc đi, để người ta nhìn thấy không hay đâu".

"Nhưng mình thực sự lo cho cậu!" Đôi mắt GAGA đã hơi đỏ hồng lên: "Rene, mặc dù ở nơi đây chuyện người nghỉ người đến là quá đỗi bình thường. Nhưng cậu chỉ đang chịu tội liên đới, hoàn toàn không liên quan gì tới bản thân cậu cả. Mình thật sự không chấp nhận được sự thật ngày mai tới đây không nhìn thấy cậu nữa...".

Lăng Họa cười: "Cậu nói đúng, quả thực không liên quan đến mình. Nhưng tội liên đới cũng là tội. Cậu ở đây lâu như vậy rồi, còn lâu hơn mình nhiều. Nhưng chuyện tàn nhẫn, ghê tởm hơn thế này cậu chứng kiến còn ít hay sao? Thêm mình cũng đâu có nhiều nhặn gì".

"Nhưng mà..."

"Được rồi, cậu về chỗ trước đi. Khả năng lát nữa mình sẽ bị gọi tới nói chuyện, sau khi xác nhận mọi chuyện mình sẽ gửi tin nhắn Wechat cho cậu."

GAGA quyến luyến mãi mới rời đi được. Cô ngồi xuống trước máy tính, một lần nữa hít sâu để bình tĩnh lại.

Từ tận đáy lòng, cô thật sự cảm kích GAGA vì đã báo trước để cô được chuẩn bị tâm lý, chí ít cũng không khiến cô rơi vào cảnh bối rối, trở tay không kịp khi sự việc thật sự xảy ra.

Từ ngày bước vào nơi đây, dè dặt thận trọng từng bước để tồn tại được ở một nơi chênh vênh như sợi dây thép gai này, cô đã từng gặp vô số hoàn cảnh, thậm chí là những cẩn thận đến khó tin cũng bị rơi xuống vực thẳm, thịt nát xương tan. Hôm nay tới lượt bản thân mình, cô cũng không còn quá ngỡ ngàng.

Thời cổ đại, mỗi khi có một Hoàng đế mới đăng cơ, làm gì có vị nào sau khi lên ngôi lại không chu di cửu tộc tất cả quần thần thân tín của triều trước, không để sót một ai? Thân là bậc đế vương, lúc nào cũng thoải mái khi dùng người cho chính mình bồi dưỡng, sao có thể kê cao gối ngủ khi người bên cạnh là cận thần của triều trước? Luôn ra phải tay để tránh đêm dài lắm mộng.

Thế nên một khi cây đại thụ đổ ngã thì tâm phúc của nó cũng phải ngã theo.

Tim mà đi, cô cũng phải cuốn gói.

Có thể làm việc ở một nơi như thế này, trong mắt người bình thường là một vinh dự không gì sánh nổi, là một cơ hội ngàn năm có một, tay nắm quyền lực, hô mưa gọi gió, nở mày nở mặt.

Nhưng chỉ có những người thực sự sống trong tòa thành ấy mới biết, nơi đây kỳ thực là một bàn cờ khổng lồ, ngày nào cũng phải đi những nước cờ đen trắng, một bước đi sai là một mất một còn.

***

Tin tức tới còn nhanh hơn cả dự kiến.

Sau khi từ phòng hội nghị đi ra, Tim gọi thẳng cô tới phòng làm việc.

Khép cửa lại, người đàn ông trung niên đạo mạo sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi trên sofa, nhẹ nhàng day day hai bên thái dương, dường như đang băn khoăn suy nghĩ nên chọn từ gì để mở đầu cuộc đối thoại.

"Tim, cháu đã biết chuyện rồi." Cô đứng bên cạnh, thẳng thắn mở lời.

Tim sững người, vội ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Cháu chân thành cảm ơn chú ba năm qua đã bồi dưỡng và chiếu cố." Cô hơi nghiêng người: "Chú là vị sếp không còn chỗ nào để bới móc. Nhưng trong chuyện ngày hôm nay, người nên cảm thấy buồn nhất có lẽ không phải là cháu".

Rất lâu sau, Tim mới nhắm mắt lại: "Năm nay là năm thứ mười chín chú làm ở Kerber Palace, chú sống không thẹn với lòng".

"Không ai hiểu rõ hơn cháu chú đã dồn vào nơi đây bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm sức và nhiệt huyết. Cháu thật không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để phải dẫn đến kết cục như ngày hôm nay..."

"Còn nhớ một tháng trước chú đã tới nước A họp bàn chứ?" Tim nhẹ nhàng ngắt lời: "Trung tuần tháng Bảy, cuộc họp kéo dài một tuần".

"Nhớ ạ."

"Lần đó, chú không cẩn thận "giẫm phải hố bom", nhưng ngay lúc đó chú hoàn toàn không biết sự tình, thậm chí cho đến giờ phút này, chú cũng chưa được biết nguyên nhân thực sự."

"Nghiêm trọng tới mức bắt chú phải vĩnh viễn rời khỏi Kerber Palace ư?"

"Đối với chủ nhân của hố bom đó mà nói, có lẽ thực sự nghiêm trọng đến mức này."

Lăng Họa cảm thấy giờ phút này cô có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa thực tế. Nhìn Tim thì có vẻ việc đến nước này, ván đã đóng thuyền, chú ấy cũng không còn cách thức vãn hồi nào khác nữa.

Kể ra, ở trong mắt cô, Tim là một trong ba người hành xử cẩn thận, không thẹn với lòng nhất, bất kỳ một việc gì cũng đòi hỏi sự hoàn hảo chính là tác phong lấy mình làm gương mà ông luôn dạy dỗ cô, cũng là một tấm gương khiến tất cả mọi người từ trên xuống dưới luôn ngợi khen, tán dương không ngớt.

Nhưng Kerber Palace là một nơi đáng sợ, là nơi mà bạn vĩnh viễn không thể biết trước, ngày mai ai sẽ là người bị chiếu tướng, vĩnh viễn "out" khỏi cuộc chơi.

"Rene, lần này chú nợ cháu, cháu có thể yêu cầu..."

"Boss!" Cô giơ tay lên: "Hãy cho phép cháu được gọi chú như vậy lần cuối. Cháu đã từng nói, chuyện này không liên quan gì tới chú cả. Huống hồ, với lý lịch đã từng làm ở Kerber Palace, cháu có thể dễ dàng tìm được một công việc cùng cấp bậc ở bất kỳ một nơi nào khác".

Tim chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi đứng lên khỏi ghế, khẽ cúi người về phía cô.

Ngay lúc này, bên ngoài có ai gõ cửa.

Lăng Họa và Tim nhìn nhau rất nhanh, rồi cô chủ động đi ra, khẽ khàng kéo cửa.

Bên ngoài là một cô gái cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt. Người đó cao ráo, ăn mặc công sở nghiêm túc, nhìn cô với khuôn mặt không cảm xúc.

"Chase hy vọng hai tiếng đồng hồ sau, hai người sẽ rời khỏi đây." Cô gái kia cất tiếng bằng giọng lạnh lùng.

Cô nhíu mày, đứng chắn trước mặt Tim: "Một văn phòng đã sử dụng hơn mười năm không thể nào dọn dẹp xong chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ".

Cô gái kia xua tay: "Vậy thì còn một cách khác đó là hai người có thể để lại hết mọi đồ đạc, đi người không ra khỏi đây luôn, như vậy càng tiết kiệm thời gian. Sau này tôi cũng sẽ gọi bộ phận hậu cần qua vứt hết đồ đạc mà thôi".

Gân xanh trên trán Lăng Họa bỗng chốc nổi lên. Họ đứng đấu khẩu ngay trước phòng làm việc, tất cả mọi người ngồi gần đó đều đã nghe thấy, và tất cả đều quay lại nhìn họ.

"Ok." Lát sau, cô mỉm cười nhìn cô gái lạ hoặc đó, nói bằng một giọng cực kỳ dịu dàng: "Then please fuck off!" (Vậy thì giờ mời cô cút đi cho!)".

Cô gái kia nghe xong, sắc mặt lập tức tái mét, đang định lên tiếng nói câu gì thì cô đã thẳng thừng đóng sập cửa lại như văng vào mặt cô ta.

Quay người lại, cô thấy Tim đang đứng khoanh tay nhìn mình, lắc đầu khó xử: "Không thể không thừa nhận, cậu đã giúp chú được vênh váo một lần cuối cùng".

Cô đắc ý huýt sáo: "Phải xứng với biệt danh "Báo mẹ" chú từng đặt cho cháu chứ!".

***

Hai tiếng đồng hồ sau, Tim mang theo một số đồ dùng cá nhân quan trọng nhất rời khỏi phòng làm việc.

Đồ đạc của cô cũng không nhiều, hai chiếc hộp là đã xong xuôi tất cả. Tim vốn dĩ định nhờ người vận chuyển đồ của mình chuyển luôn cả cho cô nhưng cuối cùng bị cô khéo léo chối từ.

Ở nơi này, dù là một tin tức bé bằng hạt gạo thì cũng có thể lan truyền tới mọi ngóc ngách trong khoảng thời gian ngắn nhất. Trong lúc cô ấy dọn dẹp đồ đạc, rất nhiều người đi tới bên cạnh ôm và chào tạm biệt cô. Cô có thể nhận ra, đa số họ đều thật lòng cảm thấy buồn cho cô, xen lẫn vào đó là chút tiếc nuối và bịn rịn, giống như GAGA vậy. Cho dù cô có nghỉ việc thì tình bạn giữa cô và cô ấy cũng không mất đi. Nhưng ngược lại, cũng có một số thành phần mang theo tâm trạng xem kịch hay để tới hóng chuyện.

Con người luôn thích nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Khi bê hai chiếc thùng đợi thang máy đi xuống, tâm trạng của cô bất chợt bình thản một cách bất ngờ.

Có lẽ vì màn đấu quá đẹp ban nãy với cô trợ lý sai truyền đó chăng? Cô nghĩ, giá mà cô có thể cho cô ta thêm một cái bạt tai thì còn sung sướng và đã đời hơn nữa.

"Ding" một tiếng, thang máy đã đến.

Cửa thang may bật mở, có người từ trong đi ra, cô vừa nhìn đã nhận ra cô trợ lý ban nãy, sau đó lại vô thức liếc sang phía bên cạnh cô ta.

Một người đàn ông trẻ trung tuấn tú mặc áo vest quần Âu thẳng thớm, hơi cúi đầu nói chuyện điện thoại, cùng cô gái kia sải bước ra ngoài.

Xem ra Thượng đế vĩnh viễn không đối xử tệ bạc với cô.

Có lẽ Lăng Họa chỉ suy nghĩ đúng một giây rồi thả ngay hai chiếc hộp xuống đất.

Khi người đàn ông kia đánh mắt về phía cô, cô nho nhã giơ tay lên, giơ ngón giữa một cách chính xác hướng về phía anh ta.

Làm xong động tác này, cô cúi người bê thùng lên, bước thẳng vào thang máy, không buồn ngoảnh lại.

Tâm trạng hoàn toàn mãn nguyện...

~Hết chương 1~

*Lời của tác giả: (⊙o⊙) Tôi cảm thấy có lẽ tôi sẽ yêu Tiểu Họa trước mất... Hai tập hai ngón giữa... Nữ chính Tiểu Họa lần này tuyệt đối có thể đọ với Doãn nữ vương (Doãn Bích Giới) và Hy tỷ (trong bộ Xích đạo và sao Bắc Cực), vừa biết cứng vừa biết mềm. Dẫu sao thì đây cũng là cô gái duy nhất dám giơ ngón giữa với Đại Đế sau hai lần gặp mặt... Có lẽ người trước mà dám làm vậy là đã đi đời từ lâu rồi... (Ở bên Trung, độc giả hay gọi nữ chính là Tiểu Hoa và nam chính là Đại đế xã hội đen =)))