Edit: Aya Shinta
Phương Cửu: "......" Cô đúng là đã quên mất!
"Cậu...... Cậu đừng như vậy." Cô làm bộ muốn đẩy cậu ra.
Lâm Cốc lại một phen nắm lấy vai cô, ánh mắt sáng quắc, "Tôi biết cậu băn khoăn, tôi có thể tiếp tục chờ cậu, chẳng sợ lại chờ thêm ba năm!"
Phương Cửu: "......"
Cô cảm thấy Lâm Cốc mà đi đóng phim thì ảnh đế tuyệt đối lấy được a!
"Cho dù cậu chờ ba mươi năm cũng vô dụng." Giản Mộc một tay túm Phương Cửu lại đây, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Cốc, "Tiểu hài tử phải đọc sách cho tốt, không cần chỉ nghĩ đến yêu đương, đây không phải sự việc mà tuổi này nên nghĩ tới."
Phương Cửu vẻ mặt mộng bức nhìn tình cảnh hiện tại.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Cốc lại nhìn Phương Cửu, đột nhiên cười, "Tôi tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết làm sao tạo cho nữ nhân một cảm giác an toàn, không giống có chút cặn bã chỉ biết lừa gạt cảm tình nữ nhân!"
Các bác gái đi ngang qua giống như nhìn thấy một màn khó gặp hì đó, một đám đứng ở một bên thấp giọng nghị luận.
"Kia không phải con trai cô giáo Dư sao?"
"Đúng vậy, khoảng thời gian trước tôi còn muốn giới thiệu con gái mình cho cậu ta, hoá ra cậu ta có bạn gái."
"Các người xem nữ hài kia có phải đặc biệt giống con gái cách vách bên nhà cô giáo Dư không?"
"Đúng đúng đúng, tôi còn nhìn thấy có đôi khi cô bé cùng cô giáo Dư đi ra ngoài mua đồ ăn đây!"
"Khó trách, thanh mai trúc mã, đáng thương tiểu tử trẻ tuổi kia."
Một đám bác gái ở nơi đó xem náo nhiệt không chê việc lớn, Phương Cửu đột nhiên có chút hối hận khi diễn một vở này, đành vội vàng nói với Lâm Cốc: "Cậu...... Cậu đi về trước đi, tôi...... Lần sau tôi lại nói với cậu."
"Nói cái gì?" Giản Mộc chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên, giữ chặt tay cô, lạnh lùng nhìn Lâm Cốc một cái, "Tôi chưa bao giờ sợ kẻ thứ ba, chỉ cần cậu có năng lực này!"
Nói xong, liền kéo Phương Cửu đi rồi.
Những người khác thấy không có náo nhiệt để xem nữa, cũng sôi nổi tản ra, chỉ có đại thúc ở phòng bảo an ra an ủi cậu một câu, "Tiểu tử, về sau chắc chắn gặp được người tốt, bằng không tôi giới thiệu cho cậu một cái?"
Lâm Cốc hít sâu một hơi, sau đó lắc đầu, có chút cô đơn đi ra tiểu khu, thực mau liền biến mất ở chỗ khúc ngoặt.
Cậu cảm thấy con trai cô giáo Dư nói cũng không phải không có đạo lý, cậu còn trẻ, tiền đồ về sau còn chưa biết, căn bản không cho người mình thích một cuộc sống yên ổn, có lẽ, cậu thật sự thua, bại bởi tuổi.
......
Bên này Phương Cửu bị giản mộc trực tiếp kéo vào trong xe, xe liền nhanh chóng rời khỏi tiểu khu, cô có chút thấp thỏm nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh mình, nhưng nghĩ đến chính mình cũng không sai, cho nên lại tự tin mười phần ưỡn ngực.
"Là anh nói chúng ta không có quan hệ, cho nên em thế nào cũng không có quan hệ với anh đi?" Cô quay đầu nhìn ra ngoài, lời nói tràn ngập xa cách.
Giản Mộc đen mặt tiếp tục lái xe, không khí trong xe tức khắc ngưng trọng lại.
Phương Cửu bĩu môi, có chút bất mãn nhìn anh nói: "Không phải anh muốn đi làm sao, mau thả em đi xuống!"
Vừa vặn là cái cột đèn giao thông, anh giẫm phanh lại, nghiêng người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, "Nói là thích tôi, đây là "thích" của em sao?"
"Em......"
Bị ánh mắt lạnh nhạt đó làm cho hoảng sợ, Phương Cửu tức khắc có chút ủy khuất quay đầu đi, hồng mắt không nói lời nào.
Đưa tay nâng mặt cô, nhìn đôi mắt cô có chút hồng, Giản Mộc nhịn không được lại thở dài, có chút bất đắc dĩ ôm cô vào trong ngực, "Được rồi, tôi không có ý tứ khác, chỉ là không quen nhìn em cùng đàn ông khác ở bên nhau mà thôi."
Phương Cửu bắt lấy góc áo anh, rất là ủy khuất nức nở nói: "Là anh nói chúng ta không có quan hệ, hơn nữa...... Hơn nữa anh còn hung với em."
"Đừng khóc." Giản Mộc xoa xoa đầu nhỏ của cô, kề bên tai cô nhẹ giọng nói: "Hiện tại em còn chưa đến tuổi, không thể kết hôn, không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là chơi lưu manh, em cảm thấy tôi là lưu manh sao?"
Phương Cửu: "......"
Cô cảm thấy Giản Mộc này há miệng nếu là đi làm tiếp thị, tuyệt đối là một ngôi sao sáng trong làng tiếp thị nha!
"Vậy vừa nãy anh còn hung dữ với em." Cô bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.
"Được được được, là tôi sai!" Anh gạt tí xíu nước bên khóe mắt cô, có chút đau lòng hôm lên trân cô một cái, "Đừng khóc, tôi chịu không nổi."
Phương Cửu bĩu môi, có chút không tự nhiên mà cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Hiện tại chúng ta đây có phải quan hệ nam nữ bằng hữu hay không?"
Hôm nay cô nhất định phải xác nhận cái này mới được!
Giản Mộc hơi hơi rũ mắt, trầm thấp nói, "Không phải."
"Anh......"
"Là vị hôn thê."
Nghiêng qua hôn bên khoé môi cô, "Cho nên em phải có tự giác, về sau cách đàn ông khác xa một chút."
Phương Cửu đỏ mặt, cảm thấy Giản Mộc này không đi bán bảo hiểm thật đúng là một tổn thất lớn cho giới tiếp thị!
"Bíp bíp!"
Mấy xe phía sau đều đang nhấn còi, hoá ra là đèn đỏ đã qua đi, Phương Cửu lập tức đẩy anh trở lại trên vị trí lái xe.
Giẫm chân ga, anh bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Một mình em ở nhà nhàm chán, muốn đi tới chỗ tôi dạo hay không?"
Nghe anh nói, Phương Cửu cũng có hứng thú, cô còn chưa có nhìn thấy công ty Giản Mộc là bộ dạng gì đâu.
Chờ xe dừng lại, cô liền đi theo thang máy ở bãi đỗ xe lên tầng chín, vừa ra thang máy, bên trong có nhiều người bận bận rộn rộn đi tới đi lui, có lẽ là thấy được Giản Mộc, đều sẽ dừng chân lại chào hỏi.
Chỉ là khi nhìn thấy Phương Cửu, ánh mắt đám người tức khắc có chút không đúng.
Thẳng đến khi thấy hai người đồng loạt vào văn phòng, đám người bên ngoài ngay tức khắc náo nhiệt lên.
"Nữ hài kia không phải là em gái tổng giám đốc đó chứ?"
"Không có khả năng, hai người bọn họ lớn lên không giống nhau chút nào!"
"Vậy không phải em gái thì chẳng lẽ là bạn gái?!"
"Ai, nói không chừng là bạn gái thật đó, lần trước Dương bí thư không phải nói tổng giám đốc nói chuyện phiếm cùng một nữ hài tử sao? Nói không chừng chính là em gái này!"
"Lợi hại, hoá ra khẩu vị tổng giám đốc tốt như thế!"
"Ha ha ha, có tiền ai không thích tuổi trẻ, tôi mà có tiền, còn muốn tìm cái học sinh trung học đây này!"
Một đám người ở bên ngoài nghị luận khí thế ngất trời, Phương Cửu lại nằm trên sô pha văn phòng anh mà chơi di động.
Nhìn người đàn ông đang xem văn kiện bên kia, cô thực nhàm chán nói: "Sớm biết rằng mất mặt như vậy, em còn không bằng về nhà chơi game."
Giản Mộc ngẩng đầu nhìn cô, "Một mình em ở nhà ai nấu cơm cho em?"
"Tự nấu a!" Phương Cửu nhàm chán trên sô pha mà trở mình, "Lại còn có có thể cơm hộp!"
"Cơm hộp không dinh dưỡng, giữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn." Hắn nói, còn lấy một cái Ipad từ ngăn kéo ra đứng dậy đưa đến trước mặt cô.
Phương Cửu bĩu môi, vẫn nhận cái Ipad kia, tiếp tục nằm trên sô pha chơi trò chơi.
Chờ giản mộc vừa đi, cô liền mở nhóm WeChat, lập tức bắt đầu hội báo tin tức.
Cửu công chúa: Ha ha ha ha! Tui rốt cuộc thành công bắt lấy con trai cô giáo Dư!
Linh chi: Lâm Cốc đáng thương, đường đường hotboy một phương, thế nhưng lưu lạc đến nỗi phải làm diễn viên, thật đau lòng a.
Hồ đồng: Ai, Chi Chi bà còn không biết xấu hổ quản này kia, nhân gia là hotboy, vẫy vẫy tay thì bó lớn hoa dại nhào lên, còn bà? Quý tộc cẩu độc thân →_→
T miêu: Đại Vương bà khinh thường cẩu độc thân có phải hay không! Còn không phải là thông đồng một cái học đệ sao, có gì đặc biệt hơn người [ địa lôi ]
Hồ đồng: Tiểu thịt tươi không phải nói có liền có, hiện tại tui cùng Phương Cửu với các ngươi đều không phải là người cùng một cái thế giới, ai, ngày mai nên mặc quần áo gì đi gặp tiểu thịt tươi mới tốt đây [ chống cằm ]
T miêu: [ nôn mửa ][ nôn mửa ][ nôn mửa ]
Cửu công chúa: Gần nhất tui chuẩn bị một cái bản thảo, tên gọi là 《 23 việc không thể nói giữa quái a di cùng tiểu thịt tươi 》
T miêu: Ha ha ha ha! Tui ủng hộ bà!
Linh chi: Lầu trên +1! Tú ân ái, xéo mau [ xem thường ]
Hồ đồng: Mấy người đều là trần trụi ghen ghét! Phương Cửu bà làm sao cũng cùng đàn cẩu độc thân này ở bên nhau đi, có bản lĩnh bà cả đời cũng đừng tú ân ái!
Cửu công chúa: Ân ái không phải dùng để tú.
Linh chi: Mà là dùng để làm.
T miêu: Chi Chi bà quả là tiểu ô vương! Tui thích!
Phương Cửu có chút không biết nên nói chuyện phiếm cùng đám đen tối này như thế nào, dứt khoát cầm lấy Ipad chơi trò chơi.
Giữa trưa thì cô đi theo Giản Mộc ăn một bữa hải sản thật lớn, cuối cùng khi về văn phòng thì bụng căng muốn nứt luôn, cái kia tiến vào hội báo công tác bí thư xem ánh mắt của nàng đều lộ ra cổ quái dị.
Vào buổi tối khi trở về, Phương Cửu liền quyết định về sau không bao giờ muốn cùng anh tới công ty chơi, căn bản một chút cũng không chơi được!
Về đến nhà, cô vừa định lấy chìa khóa mở cửa, cánh tay đã bị Giản Mộc kéo lại.
"Nhà em không có người, buổi tối có sợ không?"
Nếu người này không phải Giản Mộc, chắc chắn Phương Cửu sẽ cho rằng người này là một ông chú kỳ quái.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn gật gật đầu.
"Đêm nay qua nhà tôi ngủ?" Ánh mắt anh chợt loé lên.
Phương Cửu trầm tư một chút, cuối cùng gật gật đầu, "Em tắm rồi liền qua chỗ anh đi?"
Thẳng đến sau khi đáp ứng Giản Mộc, Phương Cửu mới vào phòng, cô suy nghĩ, có nên vào dịp hôm nay mà phác gục anh không?
Chẳng qua lại cảm thấy chính mình quá nhỏ, sợ là không thích hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn quyết định không phác gục trước, dù sao còn có hai năm.
Tắm xong, cô liền ăn mặc một cái váy ngủ hồng nhạt đi biệt thự cách vách.
Cổng lớn không khoá, đi vào cô liền thấy Giản Mộc đang ngồi ở trên sô pha xem báo tài chính và kinh tế, tựa hồ cũng là vừa mới tắm, trên tóc còn có hơi hơi ướt át. Phương Cửu liền nhào vào trong lồng ngực anh một phen, sau đó tìm cái vị trí thoải mái mà dựa vào.
"Công ty anh nhiều mỹ nữ như vậy, chẳng lẽ anh không có thích ai?" Cô ghé vào trên đùi anh, nghiêng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn chói mắt, bởi vì tư thế, bộ ngực mềm mại của cô đang gắt gao dán ở trên đùi anh, cổ áo lại rộng, tức khắc lộ ra một mảnh cảnh xuân.
Giản Mộc quay đầu đi, hít một hơi thật sâu.
Sau đó vỗ vỗ eo cô, "Ngồi cho đàng hoàng."
Phương Cửu có chút không vui, cố ý ghé vào trên đùi anh không đứng dậy, "Em không đứng dậy, xem anh thế nào!"
Một tay nắm lấy eo thon mềm mại, ánh mắt anh sáng quắc, cúi đầu, "Em đoán tôi sẽ thế nào?"
Bị anh mắt quỷ dị của anh dọa rồi, Phương Cửu vội vàng từ trên đùi anh mà tránh qua một bên, thế nhưng người sau lại đột nhiên xoay người áp cô xuống, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm đôi môi anh đào, "Muốn thân thân hay không?"
Phương Cửu: "......"
Cô vội vàng lắc đầu!
Bất quá người nào đó vẫn thực chuẩn xác lấp kín môi cô, trằn trọc thâm nhập......
"Các con......"
Cả người Phương Cửu chấn động, lập tức đẩy Giản Mộc ra, chỉ thấy nam chủ một thân tây trang giày da xách túi văn kiện, trên khuôn mặt thành thục ổn trọng tràn đầy kinh ngạc.
"Ch...... Chú Giản......" Cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Giản Luật nhìn con trai mình, tay thì đi ôm eo người ta, chỉ cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, "Con...... Các con đang làm cái gì?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Cục trưởng: Bọn con đang giao lưu cảm tình.
Aya: Bão nổi ~~