Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 37: Người con trai thần bí (4)




Edit: Aya Shinta

Phương Cửu: "..."

Nhẹ buông tay, cô lui về phía sau hai bước, phía sau lưng kề sát thang máy, âm thanh lộ ra sự bất mãn, "Cái dáng vẻ này, đến lúc đó thật sự mặc kệ anh!"

Lúc cần nghiêm túc, anh lại không biết xấu hổ như vậy!

Tựa hồ rất sợ cô mặc kệ mình, Tần Diễn lập tức tiến lên sát bên vai cô, bàn tay lớn kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, "Đừng như vậy, tôi sợ bóng tối."

Sợ tối?

Tại sao cô lại không nhìn ra?

"Ông chủ, anh có cảm thấy tam thúc anh rất kỳ quái hay không?" Cô luôn cảm thấy có mùi âm mưu.

"Không kỳ quái, ông ta muốn giết tôi cũng đã viết lên mặt." Tần Diễn có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Phương Cửu: "..." Nói huỵch toẹt như vậy thật sự được không?

"Ông ta muốn lấy được công ty?" Phương Cửu nói xong lại không nhịn được nhíu mày lại, "Không đúng, trán ông ta ngay ngắn, nhưng thái dương chênh lệch không đồng đều, tiền tài cung êm dịu, ánh sáng lộng lẫy. Nhưng thọ cung lại lờ mờ tối tăm, có thể thấy được ông ta không còn nhiều thời gian, người ở bên cạnh nên cũng sẽ nói cho ông ta biết chuyện này, vì lẽ đó ông ta không thể nắm thời gian còn sót lại không nhiều để cầu tài, ông ta có mục đích khác."

Trong bóng tối, cô nói năng thật có khí phách, từng câu từng chữ đều rất chắc chắc, Tần Diễn vẫn không nói gì.

Nửa ngày, anh mới lạnh nhạt nói: "Em cả nghĩ quá rồi, không có ai chê tiền cả, bất luận người nào cũng đều giống nhau."

Nói thì nói thế, nhưng Phương Cửu luôn cảm thấy không đúng, thứ Tần Quân kia muốn tuyệt đối không phải tiền!

"Tinh!"

Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, Trên mặt Phương Cửu hiện lên vui vẻ, lập tức cất bước đi ra ngoài.

Có điều đập vào mắt lại là tầng trệt trống rỗng, ánh đèn trên đỉnh đầu lấp loé không ngừng, cô biến sắc mặt, lập tức quay đầu lại, lại phát hiện Tần Diễn phía sau từ lâu đã không còn bóng dáng nữa.

Có điều Phương Cửu không ngốc, cô biết đây là một cái bẫy, do vậy trực tiếp ngồi ở tại chỗ bắt đầu ngồi thiền, bởi vì đây rất có khả năng là ảo cảnh.

Có điều không bao lâu, cô liền cảm giác nhiệt độ quanh thân thể hạ thấp rất nhiều, âm khí nồng nặc kia bồng bềnh ở bốn phía, tiếng bước chân "cộp cộp cộp" đang chậm rãi tới gần cô.

Bởi vì không có mang theo công cụ, trên người Phương Cửu chỉ có mấy đạo phù, không có cách nào, cô chỉ có thể cắn đầu ngón tay niêm phong mệnh môn, miễn cho bị quỷ ám trên người.

"Sư muội?"

Phương Cửu quay đầu, nhìn Lâm Huyền đi ra từ khúc quanh có chút không bình tĩnh nổi.

"Sư muội, anh đã sớm tính ra em gặp nguy hiểm, cũng còn may anh chạy tới đúng lúc!" Lâm Huyền xách theo một cái túi đi tới, còn nhìn chung quanh nói: "Đây là một ảo cảnh, chỉ có tìm tới cửa sinh mới có thể đi ra ngoài."

Nhíu nhíu mày, Phương Cửu kéo lại sợi dây chuyền vàng chà bá trên tay anh, "Anh đến đúng lúc như thế, tôi đều cho rằng anh là quỷ quái biến thành."

Lâm Huyền lườm một cái, "Đứa nào không có mắt dám biến thành dáng vẻ của ông đây!"

Phương Cửu lắc đầu một cái, cười cười, đột nhiên một cước đạp ở trên người anh ta!

Trên người Lâm Huyền bỗng nhiên bốc lên từng luồng khói xanh, sau khi bò dậy, còn trưng ra vẻ mặt phẫn nộ nhìn cô: "Sư muội em điên rồi!"

Rút ra một cây chủy thủ ở bên hông, trên gương mặt của Phương Cửu tất cả đều là ý lạnh, "Sư huynh của ta làm sao thì làm nhưng chưa bao giờ sẽ đeo những vật tục này!"

Tuy Lâm Huyền thích làm ra vẻ, nhưng cũng biết bản chất của công việc là thế nào, trường hợp nào có thể ra vẻ anh vẫn biết đến.

Dứt lời, sắc mặt "Lâm Huyền" này bỗng nhiên trở nên âm trầm, cổ "răng rắc" vặn vẹo mấy lần, bỗng nhiên biến thành một nữ tử mặc xiêm y lụa mỏng đỏ rực, môi nàng đỏ kiều diễm, một đôi mắt thu thủy quyến rũ mê người, ngũ quan xinh xắn nghiêng nước nghiêng thành, xa xa nhìn thấy chính là một tuyệt sắc giai nhân.

"Bốp bốp bốp, nhãn lực tiểu muội muội quả nhiên vô cùng tốt, làm ta khâm phục không thôi." Nữ tử che miệng nở nụ cười, một cái nhíu mày, một nụ cười đủ để khuynh đảo chúng sinh.

Phương Cửu đột nhiên lui về phía sau hai bước, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ!

Lại là một cổ mị ngàn năm!

Mị nằm giữa yêu cùng quỷ, các nàng lấy tinh nguyên của nam nhân làm thức ăn, tuổi tác càng lớn sắc đẹp cổ mị càng xuất chúng, cổ mị ngàn năm trên thế gian đều tìm không ra vài con, không nghĩ tới đây lại có một!

"Nghiệt súc, ngươi đã làm gì với bạn của ta!" Phương Cửu nộ quát một tiếng, trên mặt tuy rằng giả vờ trấn định, nhưng trong lòng lộ ra sự tuyệt vọng.

Nếu là ma nữ trăm năm khác cô liều mạng lưỡng bại câu thương còn không biết chừng, nhưng đối mặt cổ mị ngàn năm này, đừng nói là cô, coi như phân thân ra người người như mình cũng đánh không lại.

"Bộp bộp bộp, ngươi nói chính là lang quân kia hay sao?" Nữ tử giơ tay vuốt khuôn mặt, dư vị vô cùng nói: "Tư vị chàng đúng là vô cùng tốt, ngàn năm qua, cực phẩm như vậy đúng là không thường thấy."

Phương Cửu biến sắc mặt, không biết lấy cái gì để hình dung tâm tình mình vào giờ khắc này, cô biết, Tần Diễn tuyệt đối đánh không lại cổ mị ngàn năm này, vì lẽ đó... Lẽ nào... Anh thật sự...

"Nghiệt súc!"

Trong giây lát đó, cô gái kia bỗng nhiên cảnh giác lui về phía sau hai bước, dáng người xinh đẹp còn vặn vẹo hai lần, liền đột nhiên biến mất ở tại chỗ.

Phương Cửu nhìn lão nhân mặc trường sam đi ra từ khúc rẽ, vẻ mặt dại ra, "Sư... Sư phụ?"

Người đến từng bước từng bước đi tới bên người cô, sau đó đưa hồ lô trong tay cho cô, "Sư phụ đã trừ đi dấu ấn trên người cổ mị này, bây giờ con chỉ cần nhỏ một giọt máu vào, sau này nàng sẽ làm việc cho con."

Ánh mắt Phương Cửu ngưng lại, không dám tin tưởng nhìn lão nhân tiên phong đạo cốt trước mắt này, sư cho cô dưỡng quỷ?

"Sư phụ, tại sao người lại ở đây?" Phương Cửu rất khiếp sợ, ở trong ấn tượng của cô, sư phụ cô chưa từng xuống núi.

Bạch Trần đạo trưởng sờ sờ chòm râu dài của mình, âm thanh nhàn nhạt, "Sư phụ tính được hôm nay con sẽ có một kiếp, cố ý đến giúp đỡ."

"Cái kia...Một người đi cùng con đâu?" Phương Cửu một phát bắt được cánh tay sư phụ mình, lúc này cũng không rảnh quản cái khác, chỉ muốn biết Tần Diễn có phải là đã tong rồi không?

"Cái này..."

"Sư phụ!" Phương Cửu tiến lên một bước, trơ mắt nhìn sư phụ mình biến mất ở tại chỗ.

Mãi đến tận khi cánh tay đột nhiên bị nắm chặt, cô mới quay đầu lại, đối diện với một gương mặt quen thuộc, vui mừng kéo cánh tay anh, "Ông chủ! Anh không chết a!"

Lúc này tầng trệt lại biến thành bãi đậu xe trống trải, Tần Diễn nhìn cô đang nói chuyện, không nhịn được thấp giọng nói: "Tôi không có chuyện gì, vừa nãy em nói chuyện với ai vậy?"

"Tôi..." Phương Cửu ngừng lại, trong lòng có chút do dự, nếu như không phải hồ lô trong tay này vẫn còn, cô chỉ cho rằng vừa nãy chỉ là một giấc mơ, có điều nếu sư phụ không muốn thấy Tần Diễn, cô vẫn không cần nói cho thỏa đáng.

"Tôi vừa đụng phải một cổ mị ngàn năm, có điều nàng ta bị tôi thu phục!" Phương Cửu giơ giơ hồ lô trong tay lên, "Đúng rồi, ông chủ anh làm thế nào sống sót được? Cổ mị kia không phải nói đã đem anh..."

Đi ở bãi đậu xe trống trải, Tần Diễn cũng không quay đầu lại mà nói: "Tôi ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tự nhiên nàng ta không có biện pháp bắt ta."

Phương Cửu: "..." Có xấu hổ hay không?

"Coi như vậy, nàng cũng có thể trực tiếp giết anh nha, thân thể anh cứng rắn hơn nữa cũng dùng được!" Cô không chút do dự vạch trần anh.

Dừng bước lại, anh bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt thành thật nhìn cô nói: "Có ai lại nói ông chủ mình như vậy?"

Phương Cửu: "..." Đúng, cô nên nịnh hót mới đúng!

"Không có, tôi chỉ là chỉ đùa một chút, ông chủ lợi hại như vậy, khẳng định cổ mị kia muốn bắt anh cũng không có cách nào." Phương Cửu vô cùng "thành thật".

Tần Diễn nhìn cô, bỗng nhiên xoay người tiếp tục đi về chỗ đỗ xe, hình như không dự định về công ty, mà là chuẩn bị về nhà.

Ngồi ở trong xe, Phương Cửu cũng rất do dự, cổ mị này trắng trợn tìm Tần Diễn như vậy, có thể thấy được lại là tam thúc kia giở trò quỷ, chỉ là tại sao ông ta nhất định phải dồn Tần Diễn vào chỗ chết? Còn không tiếc chơi lớn như vậy?

Hơn nữa, sư phụ cô rõ ràng không để cho cô phải đi con đường bàng môn tà đạo, nhưng bây giờ lại cho cô nuôi vật này?

Sau khi trở lại biệt thự, lấy cớ nghỉ ngơi, Phương Cửu lập tức trở lại gian phòng của mình khoá cửa lại, sau đó cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt tinh huyết vào trong hồ lô.

Phương Cửu cảm thấy, chỉ cần cô không lợi dụng cổ mị làm chuyện xấu, mà là đi làm việc tốt, như vậy cũng không tính là vi phạm đạo trời chứ?

Trong giây lát đó, một hơi gió mát bỗng nhiên thổi qua, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành che mặt khóc ngồi ở trên giường cô.

"Ngươi... Ngươi khóc cái gì." Phương Cửu có chút cuống lên, mình không có đánh tan nàng ta a.

"Ta... Ta chẳng qua là cảm thấy mình số khổ." Nữ tử tiếp tục nước mắt như mưa, nức nở lên.

Phương Cửu không nói gì, xác thực, ba hồn cô mị không đầy đủ, vì vậy không thể đầu thai làm người, chỉ là bất tử bất diệt mà tồn tại, lặng yên nhìn vạn vật trên thế gian này thay đổi.

"Hiện tại ta đã là chủ nhân ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm việc thương thiên hại lý, chờ một ngày tu vi của ta đạt đến cảnh giới nhất định, nói không chừng có thể giúp ngươi tìm ba hồn của ngươi, đến lúc đó ngươi có thể chuyển thế đầu thai." Phương Cửu không biết làm thế nào để an ủi nàng, dù sao việc nàng ấy giết mình khẳng định cũng là bị Tần Quân sai khiến.

"Không, ta biết ba hồn của mình ở nơi nào!" Nữ tử bỗng nhiên kích động kéo cánh tay Phương Cửu, tựa hồ có lời muốn nói.

Hóa ra nữ tử khi còn sống tên là Hồng Vân, chính là tiểu thư của một nhà gia đình giàu có, chỉ có điều thích một tú tài, mặc kệ người nhà phản đối, nửa đêm theo tú tài kia bỏ trốn, đáng tiếc trên đường gặp phải cướp, tú tài một người chạy. Nàng không muốn bị cướp sỉ nhục, liền trực tiếp cắn lưỡi tự sát, có điều khi chết vừa vặn có đạo sĩ đi ngang qua, liền thu lấy hồn phách của nàng.

Đạo sĩ nói mệnh cách của nàng thích hợp nhất làm mị, cho nên liền thu ba hồn của nàng, cho nàng đi hấp thụ tinh nguyên nam nhân, nếu không liền trực tiếp đánh tan nàng.

Hồng Vân không sợ chết, nhưng sợ không thể luân hồi, thêm vào sự thù hận đối với tú tài, liền trực tiếp đi trên con đường không lối về, đầu tiên hút tinh nguyên củ chính tú tài kia, sau đó muốn quay đầu lại thì nhưng từ lâu đã không kịp nữa rồi. Nàng trải qua ngàn năm, trừ đạo sĩ đã uy hiếp nàng ra, còn gặp được một vị hòa thượng, hòa thượng phong ấn nàng trong một cái bình, nói muốn thay nàng tìm ba hồn để nàng chuyển thế đầu thai. Có điều năm trăm năm qua đi, nàng không có đợi được hòa thượng kia, nhưng lại đợi được một người nam nhân trẻ tuổi, nam nhân là người tu đạo, trong tay lại có ba hồn của nàng. Không có cách nào, Hồng Vân chỉ có thể theo anh ta.

Mà vị chủ nhân cuối cùng lại là Tần Quân, nàng bị nam nhân trẻ tuổi kia đưa cho ông ta, Hồng Vân nói, nam nhân trẻ tuổi kia gọi Tần Tích, đạo pháp cực cao, ngay cả cô cũng không phải là đối thủ, cô nhớ tới, Tần Quân gọi người kia là ông.

Nghe Hồng Vân tự thuật xong, nội tâm Phương Cửu hiện lên vẻ kinh sợ, quả nhiên, nước Tần gia không phải sâu bình thường, nếu ông cố Tần Diễn lợi hại như vậy, long mạch Tần gia có thể lý giải.

"Ngươi có biết Tần Bồi với Âu Dương Lộ không?" Phương Cửu liền vội vàng hỏi.

Dứt lời, Hồng Vân dường như nghiêm túc suy tư chốc lát, lúc này lông mày đẹp đang nhíu mới giãn ra, "Nhớ, Tần Bồi là cháu trai Tần Tích, thiên phú cực cao, có điều vì một người phụ nữ đắc tội ông mình, vì vậy liền giao ra một thân đạo pháp của mình. Năm đó Tần Tích khuyết thiếu thân thể ngũ âm, nên mới bày ra sự ra đời của Âu Dương Lộ. Vốn Âu Dương Lộ không phải sinh ra ở ngày đó, nhưng vẫn bị trợ sản, mới dẫn đến thân thể ngũ âm của cô ta, ta nhớ tới ngày kia ta cũng có mặt, có điều khi đó có một đạo sĩ lợi hại đi ngang qua, đánh cho chúng ta chạy tan tác, từ nay về sau cũng không còn tìm ra tung tích Âu Dương Lộ."

"Mãi đến tận những năm trước đây sau khi Tần Bồi yêu Âu Dương Lộ chúng ta mới phát hiện cô ta. Tần Tích này rất kỳ quái, lão ta rất coi trọng người nhà, thấy Tần Bồi cố ý muốn kết hôn với Âu Dương Lộ liền trực tiếp cho bọn họ kết hôn, chờ đến sau khi sinh con, liền lấy máu Âu Dương Lộ đi luyện thuốc trường sinh bất lão. Nhưng tuổi thọ mỗi người có hạn, thân thể Âu Dương Lộ sau khi sinh thì bị tổn thương, vốn không còn nhiều thời gian, Tần Tích liền cho cô ta ăn thuốc trường sinh bán thành phẩm, tuy rằng không có chết, nhưng đến nay vẫn chưa tỉnh."

"Cốc cốc!"

Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Phương Cửu sợ đến mức vội vã để Hồng Vân tiến vào trong hồ lô, sau khi giấu kỹ hồ lô, mới đi qua mở cửa.

Cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy Tần Diễn cầm một chai rượu đỏ cùng hai cái cái ly đứng trước cửa, ăn mặc quần áo thường ở nhà, thân hình cao hơn cô đủ một cái đầu, bao phủ cô ở bên dưới bóng người của anh.

"Anh... Anh có chuyện gì sao?" Cô ngăn ở cửa, dường như cũng không muốn anh đi vào.

Cảm nhận được hơi lạnh truyền ra từ phòng cô, đuôi lông mày Tần Diễn hơi động, "Sao âm khí trong phòng em lại nặng như vậy?"

"Có... Có sao? Anh lại không phải người tu đạo, có thể cảm nhận được?" Phương Cửu ngờ vực.

Ánh mắt lóe lên, anh quơ quơ rượu đỏ trong tay, "Có muốn uống một chén hay không?"

Nắm chặt cửa không cho anh đi vào, Phương Cửu nghiêm túc lắc đầu một cái, "Tôi không uống rượu."

Nói xong, cô lại liếc nhìn hành lang bên ngoài, "Ngày hôm nay anh không cần tập thể hình sao?"

Không có chuyện gì chạy tới đây làm gì!

Cúi đầu, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia nghiêm túc nói: "Tôi đã cứng như vậy, còn luyện cái gì nữa?"

Phương Cửu: "..." Là cô quá đen tối sao?

"Có một số việc là cần kiên trì bền bỉ, nói không chừng sau này lại mềm nhũn." Phương Cửu đẩy anh đi ra bên ngoài, sau đó quay đầu chỉ về phòng tập thể hình, "Mau đi đi, đàn ông mà, khẳng định là càng cứng càng tốt."

Cô đang nói cái gì?!

"Em nói đúng." Tần Diễn giả vờ thật lòng nhìn cô, "hóa ra em thích càng cứng càng tốt."

Phương Cửu: "..." Tại sao muốn nói chuyện có vẻ đồi trụy với anh ta thế này!

"Không nói với anh nữa, tôi buồn ngủ." Phương Cửu trầm mặt, xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Tần Diễn kéo cánh tay cô lại, cúi đầu ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Nói cho em một bí mật."

Phương Cửu: "..." Hiện tại cô không muốn biết một chút nào!

Buông con ngươi xuống, giọng anh đặc biệt trầm thấp, "Em biết bình thường khi luyện thể thì lúc nào thân thể sẽ khôi phục bình thường không?"

Tác giả có lời muốn nói: Nửa đêm viết cái này phía sau lưng ta mát lạnh, mau mau thả Tần tổng đi ra hòa hoãn bầu không khí!

Kỳ thực Tần tổng vốn muốn nói: "Ngày hôm nay lúc em hôn tôi thì tôi càng cứng hơn..."

Sợ doạ đến nữ chủ (che mặt)

Aya: Chương cuối trước khi lên đường...