Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 228




Editor: May

Mục Vi Vi thân là đại tiểu thư nhà họ Mục, tài đại khí thô, tài trợ một bút kinh phí, cho nên trở thành nhân vật trung tâm nhất.

Này đều gọi là chuyện gì?

Lạc Thần Hi cảm giác lương tâm có điểm không qua được.

Nghĩ nghĩ, cô ở phía sau ho khan một tiếng thật mạnh.

“Khụ khụ, Mục Vi Vi, cô còn nhỏ tuổi, vẫn là lấy học tập làm trọng sẽ tốt hơn. Thích minh tinh không quan trọng, nhưng đoàn hậu viên quá lãng phí tinh lực, không cần thiết……”

“Câm miệng!”

Mục Vi Vi nghe được lời này, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Chuyện của tôi không cần cô quản, cô cũng không tư cách quản! Cô thật đúng là xem chính mình là chị dâu tôi sao?”

Lạc Thần Hi nhíu mày, sắc mặt cũng trầm xuống.

Cô cũng không muốn xen vào việc người khác, còn không phải sợ ngày nào đó thân phận bại lộ, Mục Vi Vi thẹn quá thành giận sao?

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp của người đàn ông.

“Mục Vi Vi, em nói chuyện với chị dâu như vậy sao?”

Lạc Thần Hi quay đầu lại, liền nhìn thấy Mục Diệc Thần bước vào, một tay ôm Tiểu Đoàn Tử.

Tây trang đậm màu trên người, phụ trợ thân ảnh anh đến càng thêm cao lãnh tự phụ.

Tiểu Đoàn Tử mặc váy công chúa hồng nhạt, ngồi ở trên cánh tay ba, đặc biệt ngoan ngoãn.

Mặt Mục Vi Vi tràn đầy không phục, “Anh, em nói gì sai? Cô ta rõ ràng chính là một người không biết xấu hổ……”

“Mục Vi Vi!” Giọng nói Mục Diệc Thần nghiêm khắc quát bảo cô ta ngừng lại, “Xin lỗi chị dâu em! Lập tức! Còn có, anh đã sớm nói với em, không cho phép theo đuổi minh tinh! Hiện tại em đây là đang làm gì? Tịch thu toàn bộ mấy thứ này! Về sau lại để anh nhìn thấy, em cũng đừng muốn tiền tiêu vặt.”

“Cái gì?! Anh hai, sao anh có thể như vậy?”

Mục Vi Vi tức giận đến dậm chân, nhưng thái độ kiên quyết của Mục Diệc Thần.

Cô ngập ngừng nửa ngày, mới phun ra một câu thực xin lỗi gần như nghe không rõ.

Sau đó thở phì phì chạy về phòng.

Lạc Thần Hi âm thầm líu lưỡi, đột nhiên cảm thấy Mục Vi Vi có điểm đáng thương, phương pháp giáo dục của Mục Diệc Thần cũng quá đơn giản thô bạo?

“Mục Diệc Thần, thật ra những poster này cũng không cần thế nào cũng phải tịch thu……”

“Như thế nào? Cô là cảm thấy được nhiều cô gái thích như vậy, rất đắc ý rất vui vẻ?” Mục Diệc Thần lạnh lùng quét cô một cái.

“Tôi đâu có?”

Lạc Thần Hi không nói.

Anh càng quản em gái càng phản nghịch, cũng không liên quan đến chuyện của cô.

Lạc Thần Hi xoay người, mang theo Tiểu Đoàn Tử đi phòng bếp.

Không bao lâu, cô bưng cá chua ngọt ra ngoài, nhìn thấy Mục Diệc Thần chỉ huy chị Trần, đều cuốn poster lên, cất ở trong một cái hộp, dọn tới phòng sách của anh.

Vì làm em gái học hành tốt, anh thật là hao tổn tâm huyết!

……

Trong phòng, Mục Vi Vi cầm di động, nói không ngừng.

“Chị Tâm Hinh, chị cũng không biết, rốt cuộc hiện tại người phụ nữ kia kiêu ngạo bao nhiêu! Lại có thể đến chuyện em theo đuổi người mẫu mà cô ta cũng muốn quản! Mà anh trai em cũng không biết bị cô ta rót canh mê dược gì, lại có thể mỗi lần đều đứng ở phía cô ta. Còn thế nào cũng phải muốn em gọi cô ta là chị dâu!”

Bạch Tâm Hinh lập tức cả kinh, “Cái gì? Mục đại ca thừa nhận cô ta? Anh ấy đã quên người phụ nữ này đã làm cái gì sao?”

Mục Vi Vi nói: “Thủ đoạn người phụ nữ kia rất cao, hiện tại anh trai em bị cô ta mê đến thất điên bát đảo.”