Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 224




Editor: May

Buồng, điện, thoại, có, camera!

Lạc Thần Hi như bị sét đánh, chôn mặt ở gối đầu của Đường Đường.

Cô thật sự không bao giờ muốn đi bệnh viện kia nữa!

……

Buổi tối, Lạc Thần Hi ở lại phòng trẻ con, cùng nhau ngủ với Đường Đường.

Nằm ở trên giường mềm xốp thơm ngào ngạt, Lạc Thần Hi bỗng nhiên nhớ lại, ngày hôm sau gả đến nhà họ Mục, Đường Đường lần đầu tiên muốn cùng nhau ngủ với cô.

Lúc ấy Mục Diệc Thần nói, giường phòng trẻ con quá nhỏ, chỉ có thể một nhà ba người ngủ phòng ngủ chính.

Sau lại cô mới phát hiện, đây chỉ là nói nhảm.

Giường công chúa của Đường Đường rất lớn, ngủ hai ba người lớn cũng đủ, một lớn một nhỏ càng không thành vấn đề.

“Đường Đường ngủ ngon!”

“Chị ngủ ngon!”

Hai mẹ con hôn nhau một cái, ôm nhau, chìm vào mộng đẹp.

Đêm khuya, cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra một khe hở.

- --

Mục Diệc Thần đi đến mép giường, nhìn hai khuôn mặt nhỏ tương tự ghé sát vào nhau.

Một lớn một nhỏ đều ngủ đến gương mặt phiếm hồng, bộ dáng hạnh phúc lại thỏa mãn.

Anh hừ lạnh, “Cho rằng chạy trốn tới chỗ Đường Đường hữu dụng sao?”

Có phải nên đổi cho Đường Đường cái giường nhỏ một chút không?

Một đứa bé nho nhỏ, ngủ nơi lớn như vậy, dễ dàng đá chăn, dễ dàng cảm mạo.

Mục Diệc Thần khom lưng, muốn ôm Tiểu Đoàn Tử từ trong lòng ngực Lạc Thần Hi ra, nhưng Lạc Thần Hi lại ôm chặt muốn chết.

Anh thử vài lần, cũng không thể thành công ôm con gái đi, lại sợ đánh thức bé, chỉ có thể ngừng lại.

“Ngủ rồi sức lực còn lớn như vậy, này giống như không quá bình thường…… Chẳng lẽ là giả bộ ngủ?”

Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, nheo mắt đen lại nhìn chằm chằm cô gái nhỏ cuộn thành hình con tôm trên giường.

Một lát sau, anh lại đi ôm Tiểu Đoàn Tử.

Nhưng mà, vẫn là không thành công.

Sắc mặt Mục Diệc Thần lập tức tái đi rồi, bàn tay to thon dài hữu lực dời xuống, lập tức vỗ lên mông Lạc Thần Hi.

“Bốp” một tiếng, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ấn đường Lạc Thần Hi tựa hồ run rẩy một chút, nhưng vẫn là không nhúc nhích.

“Lạc Thần Tâm, cô cho rằng cô giả bộ ngủ, tôi liền không phạt cô được sao? Dậy cho tôi!”

Mục Diệc Thần tiến đến bên tai cô gái nhỏ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua vành tai cô.

Đồng thời, tay phải lại vỗ hai cái lên mông cô.

Cô gái nhỏ dưới thân vẫn không nhúc nhích.

Mục Diệc Thần nhíu mày, thấp giọng quát: “Dậy, không được giả bộ ngủ!”

Bàn tay to nóng rực dừng ở bộ phận tràn ngập co dãn của cô, nhéo vài cái, xúc cảm dưới tay tuyệt hảo, làm ánh mắt anh trở nên càng thêm thâm trầm.

Nhưng Lạc Thần Hi vẫn là nhắm mắt lại, ôm chặt Tiểu Đoàn Tử.

Không chỉ có không có động, hơn nữa, còn phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp.

Mục Diệc Thần tức giận đến cắn răng, tức giận lại vỗ cô một chút, mới xuống giường, vọt vào phòng tắm.

Thẳng đến nhiệt độ dán ở sau lưng rời đi, Lạc Thần Hi mới lén mở mí mắt lên.

Rốt cuộc đi rồi!

Cô liền biết Mục Diệc Thần không có lòng tốt, quả thực là quá…… Quá không biết xấu hổ……

Nhớ tới cảm giác vừa rồi Mục Diệc Thần rà qua rà lại ở trên người cô, mặt cô đều phải thiêu cháy, trời mới biết cô dùng bao nhiêu lực ý chí, mới có thể biểu hiện đến bình tĩnh như vậy.

Cũng may cô đủ cơ trí!

Nếu không, ngày mai khẳng định sẽ không xuống giường được.

……

Buổi chiều vài ngày sau, Lạc Thần Hi thu được WeChat của Thịnh Dục.