Mục Thần

Chương 283: Kẻ vô dụng chỉ biết oán trách!




Vòng thi kéo dài ba ngày này khảo nghiệm năng lực của chính bản thân các học trò, ai động tay động chân sẽ vi phạm quy tắc, vậy nên lúc này giáo viên chủ nhiệm của mười tám lớp đều đang ở ngoài dãy núi Phá Vân, chờ ngoài túp lều.

Một số người bắt đầu thảo luận về học trò ưu tú trong lớp mình.

"Hướng Hâm, lớp mười của thầy cũng cừ đấy, ta thấy trong cuộc thi đấu của khối cao cấp năm nay chắc bọn nó có thể giữ thứ hạng cao rồi, có mấy hạt giống tốt luôn mà".

“Hừ, Vấn Vô Tâm, lớp mười hai của thầy thì sao?", Hướng Hâm tỏ ra khó chịu: "Bọn ta vốn là lớp chín, chẳng hiểu viện trưởng nghĩ gì mà đổi lớp ta thành lớp mười, đám học trò nhặng xị với ta rồi đây này”.

"Ta cũng vậy mài”, Vấn Vô Tâm nở nụ cười gượng gạo: "Chịu thôi, ai bảo lớp người ta có thầy giáo giỏi giang cơ chứ!"

Chủ nhiệm lớp mười một Kha Trạch Minh khinh thường đáp: "Lớp chín có là cái thá gì đâu? Đại sư Hồng Trần mà không dùng quyền lực thì đáng ra lớp của hẳn phải là lớp mười tám mới đúng!"

“Chúng ta thảm thật, vô duyên vô cớ bị đổi thứ tự lớp, trong khi hai chủ nhiệm Cố Tân Vũ lớp bảy và Mạnh Trạch Vũ lớp tám chả bị ảnh hưởng gì".

Đám chủ nhiệm túm tụm xì xào với nhau, hoàn toàn không bận tâm Mục Vỹ có nghe thấy không.

"Sao rồi? Thầy bực mình vì mấy lời đó lắm đúng không?"

Mục Vỹ đang nhầm mắt thản nhiên nằm trên ghế thì bên cạnh chợt có một mùi hương phả đến, một giọng nói ung dung vang lên.

"Ha ha... Không bực mình mà cũng chả vui, kẻ vô dụng chỉ biết oán trách, người tài thì luôn hướng mắt Về phía trước".

Kẻ vô dụng chỉ biết oán trách!

Vương Hinh Vũ từ từ nghiền ngẫm câu nói này, nở nụ cười xinh đẹp.

Mục Vỹ này bình thường nhìn thì hay bông đùa, cư xử với học trò một cách vô lý chẳng khác gì thuần hóa thú vật, nhưng đôi lúc lại nói ra những lời khiến người ta phải trầm tư suy nghĩ.

“Thôi, ta hiểu rồi, thầy không quan tâm đến họ!”

Vương Hinh Vũ cười khúc khích: "Mục Vỹ, ta hay cảm thấy những khi thầy nói về bọn ta đều luôn có vẻ xem thường, cứ như bọn ta không có tư cách làm đối thủ của thầy vậy”.

Đương nhiên các cô không có tư cách làm đối thủ của ta rồi.

Mục Vỹ chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra. “Nào có, ta nghĩ chắc cô Vương đây mới là người nghĩ vậy đấy."

"Gọi Hinh Vũ là được rồi, muội muội ta là học trò trong lớp thầy, giữa chúng ta không cần xa lạ thế đâu".


Mục Vỹ ngẩn người một chốc rồi gật đầu.

Vương Hinh Vũ cười nói: "Thầy nói thế nghĩa là nhận ra thân phận của ta rồi, đoán xem thử nào?"

"Không cần đoán, chắc chắn cô là con cháu của thế lực lớn nào ở Thiên Vận Đại Lục. Mặc dù ta không biết vì sao hai tỷ muội cô đến đây, nhưng các cô không thuộc về nơi này”.

Câu trả lời này làm Vương Hinh Vũ sững sờ.

Cô ta vốn chỉ đùa thôi, ngờ đâu Mục Vỹ nói một câu trúng phóc.

“Cô không cần ngạc nhiên sao ta nhận ra đâu!", Mục Vỹ nói tiếp: "Thế lực có thể sử dụng Thanh Vân Tán trên Thiên Vận Đại Lục có thể đếm trên đầu ngón tay cơ mà."

"Là ta sơ suất rồi!"

Vương Hinh Vũ cúi người đáp: "Thầy Mục, Tâm Nhã ở lớp thầy nên ta rất yên tâm, có điều mong thầy đừng có gì với muội ấy.”

Hả?

Nghe được lời này, Mục Vỹ nhíu mày,

Với kinh nghiệm sống mấy nghìn năm, hắn hiểu cô ta có ý gì.

Rất rõ ràng.

Nơi xuất thân của hai tỷ muội không phải thế lực mà Mục Vỹ có thể trêu vào, vậy nên Vương Tâm Nhã không thể có bất kỳ quan hệ nào với Mục Vỹ trừ quan hệ thầy trò.

Nhận thức này làm cho Mục Vỹ suýt chửi đổng lên.

Điên à?

Không muốn họ có quan hệ gì mà còn tự đẩy muội muội mình đến cạnh hãn, thế không phải đã tạo cơ hội cho hai người có gì đó rồi sao?

Vương Hinh Vũ thấy sắc mặt Mục Vỹ thay đổi bèn giải thích: "Không phải ta đang cảnh cáo thầy Mục đâu, chỉ là muội muội ta thật sự rất khó chăm nên...”

"Khó chăm thì đem về nhà mà chăm!"

Mục Vỹ phất tay rồi ngắt lời cô ta: "Cô Vương, cô đã giao muội muội cho ta thì ta chỉ chịu trách nhiệm việc dạy học, bảo vệ trò ấy an toàn, những chuyện khác ta lo không được cũng không muốn lo. Mong cô hiểu điều này."

“Tất nhiên rồi!"

"Và một điều nữa, ta hy vọng cô Vương hiểu rằng Mục Vỹ ta không sợ bất cứ cái gì, thế lực lớn hay Thiên Vận Đại Lục ta đều muốn xông xáo cả.

Nói đến đây, giọng điệu của Mục Vỹ trở nên mạnh mẽ.

Trong thâm tâm hắn hiện lên ba từ.

Tần Mộng Dao!

Thế nào hắn cũng phải bước chân đến Thánh Đan Tông trên Thiên Vận Đại Lục, khi đó, đón chờ Thánh Đan Tông sẽ là tai họa khủng khiếp.

Dường như nghĩ đến việc Mục Vỹ cũng tỏ thái độ khinh nhờn không sợ hãi khi đối mặt với tông chủ Thánh Đan Tông lúc ở thành Bắc Vân, Vương Hinh Vũ gượng cười, cúi người rồi rời đi.

Một bên khác, Ngạn Vân Ngọc, Tiêu Bất Ngữ, Khô Du Chá và những người khác thấy Vương Hinh Vũ đi đến với nét mặt khá khó coi, lại thấy Mục Vỹ vẫn tỏ ra thản nhiên thì nở nụ cười sâu xa.

"Vương đại mỹ nữ, sao thế, thất bại rồi à?", Tiêu Bất Ngữ cười nói: "Tên Mục Vỹ kia thích ra dáng thanh cao lầm, quan tâm đến hắn làm gì? Cứ chờ xem cuộc thi đấu đi, rồi mọi vinh quang của hắn sẽ bay biến cả thôi."