Mục Thần

Chương 279: Tháp Lôi Phong




“Xì, nếu ngươi muốn thì cũng có thể trở thành cao thủ long bảng còn gì!”

“Hử? Giáo viên cũng có thể trở thành cao thủ long bảng ư?”

“Đương nhiên! Mà trong học viện không chỉ có long bảng của học trò đâu, giáo viên cũng có nữa. Ngươi phải biết mỗi một đại viện trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền đều có mười mấy giáo viên, tính cả giáo viên dạy thay nữa cũng phải mấy trăm người rồi nên đương nhiên cũng phải có một bảng xếp hạng trình độ của giáo viên chứ”.

Tiêu Doãn Nhi cười nói: “Nhưng ta thấy ngươi đừng mơ đến bảng xếp hạng ấy làm gì, khoảng cách hàng trăm người là xa lắm đấy”

“Đa tạ cô đã nhắc nhở, tạm biệt!"

Mục Vỹ chẳng buồn quan tâm đến Tiêu Doãn Nhi nữa mà bước nhanh bỏ đi.

Tiêu Doãn Nhi tức anh ách nhìn bóng lưng bỏ đi của Mục Vỹ, hẳn đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

Có ai trong học viện Thất Hiền không biết đến danh tiếng của Tiêu Doãn Nhỉ cô chứ, Mục Vỹ này thì giỏi rồi, hễ gặp cô ấy là trốn.

Bây giờ, quá trình dẫn dắt lớp chín càng lâu, hắn càng cảm thấy không yên tâm về lớp.

Lớp chín càng mạnh thì người có ý đồ với lớp càng nhiều.

Nên trước mắt, nâng cao cảnh giới là việc quan trọng nhất.

Đám nhóc này ai cũng ngày một tiến bộ hơn, nếu mình cứ giậm chân tại chỗ thì mất mặt chết mất.

“Hiền Ngọc!”

“Có thuộc hạ!”

Mục Vỹ gọi một tiếng là Lâm Hiền Ngọc xuất hiện ngay hệt như một hồn ma.

“Lần sau ngươi đừng xuất hiện âm thầm thế được không hả? Đổi cách khác đi!"

Nghe câu oán trách của Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc câm nín.

“Tại người nói ngày nào thuộc hạ cũng kè kè bên cạnh khiến người chướng mắt, thế khác gì bảo thuộc hạ ẩn thân đi đâu?”

"...."

“Lôi Phong Viện có chỗ nào thích hợp để đột phá không? Những nơi nguy hiểm một chút ý”

“Tháp Lôi Phong!”

“Đúng rồi, chỉ Lôi Phong Viện mới có tháp Lôi Phong. Toà tháp này có cả thảy mười tầng, mỗi tăng tương đương với một tầng cảnh giới của võ giả ở cảnh giới Linh Huyệt. Không chỉ học trò của học viện, đến các giáo viên cũng thường xuyên chọn nơi đó để nâng cao thực lực của bản thân”.

“Nâng cao thế nào?”

“Thuộc hạ không biết!"

"...."

“Ngươi..."

Thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vỹ chỉ vào gã rồi hất tay nói: "Đi, đến tháp Lôi Phong Ngươi sẽ cùng ta vượt cửa ải."

Tháp Lôi Phong!

Toà tháp này được đích thân đại sư Hồng Trần - viện trưởng của Lôi Phong Viện xây dựng. Mỗi tầng đều có thú canh giữ, bọn chúng sẽ được sắp xếp tuỳ theo thực lực của võ giả, mà thực lực thật sự của chúng thường mạnh hơn võ giả cùng cấp vài lần.

Bước vào tháp Lôi Phong rất đơn giản.

Chỉ cần thông báo tên và thân phận là được.

“Tang một của tháp Lôi Phong phù hợp cho võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, các tầng sau cũng tương tự cứ thế mà nâng tăng cảnh giới lên. Nhưng lần đầu tiên vào tháp Lôi Phong thì phải bắt đầu từ tăng một.

"Ừ!"

Bọn họ đi vào tầng một

Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn bị đẩy mở.

Trong các căn phòng vuông vức liên tục vang lên những tiếng đánh đấm.

“Muốn đi lên tầng hai thì bắt buộc phải hoàn thành khiêu chiến ở tăng một, đó là đánh bại ba con thú canh giữ”

“Được!”

Nghe Lâm Hiền Ngọc giới thiệu, Mục Vỹ chỉ đành thực hiện từng bước theo yêu cầu.

“Con thú canh giữ thứ nhất là báo Hoả Diệm, tương đương với linh thú cấp một”.

“Ừm!"

Mục Vỹ bước vào căn phòng, tung một chưởng ra, đầu báo Hoả Diệm nổ tung, từng bộ phận trên cơ thể lộp bộp dưới đất.

Mục Vỹ liên tiếp khiêu chiến ba con thú canh giữ rồi bước lên tầng hai.

Hắn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba nên không có chút hứng thú nào với thú canh giữ dưới tăng cảnh giới này.

Vì thế liên tục mấy lần, Mục Vỹ đã đi lên tầng bốn.

Nhưng sau khi đi vào căn phòng ở tầng thứ tư chưa được bao lâu, hẳn đã phủi tay rồi đi ra.

“Xem ra phải lên tăng năm mới ăn thua rồi!”

Tăng năm tương đương với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mà cảnh giới này lại chia thành hai cấp độ là huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải.

Lần này, Mục Vỹ dứt khoát thả cả ba con thú canh giữ ra cùng một lúc.

Bịch..

Tiếng đấm đá không ngừng vọng từ trong phòng ra.

“Thế này mới thú vị chứ lại!”

'Sau đó, hẳn lại bước từ căn phòng ở tầng năm ra.

“Thành công rồi ạ?”, Lâm Hiền Ngọc ngạc nhiên hỏi khi thấy Mục Vỹ đi ra.

“Không lẽ có thế mà cũng thất bại? Đi thôi, lên tầng sáu!"

Tầng sáu là nơi để võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu bước vào để rèn luyện, Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vỹ như nhìn một con quái vật.

“Bây giờ, ngươi là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu rồi đúng không? Khai thông huyệt Mệnh Môn rồi thì cũng cần tập luyện, tầng này ngươi không cần phải chờ ta nữa, tự chọn thú canh giữ mà rèn luyện đi”

“Vâng!”

Hai người bọn họ chia ra bước vào hai phòng khác nhau.

Lâm Hiền Ngọc vừa bước vào phòng đã có một lưỡng khí thế áp bức mạnh mẽ ập tới.

“Thú canh giữ cấp sáu - Tuyết Vực Bạo Lang”.

Lâm Hiền Ngọc hít sâu một hơi khi nhìn thấy con thú này.

Tuyết Vực Bạo Lang sánh ngang với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đồng thời đã khai thông huyệt Thận Du. Với thực lực hiện tại gã sẽ gặp chút phiền phức khi đối mặt với nó.

Nhưng dù thế thì Lâm Hiền Ngọc vẫn đi vào.