Mục Thần

Chương 277: Sao lại không dám?




“Nhìn thấy rõ chưa? Tuy Mặc Dương lĩnh ngộ kiếm ý, có kiếm ý đỉnh phong. Nhưng kiếm thuật của rò ấy vẫn còn rất ngây ngô. Năm trò không đánh bại được trò ấy không phải vì kiếm ý của trò ấy, mà bởi vì năm trò quá yếu".

“Dù là cao thủ lĩnh ngộ kiếm thế cũng không thể nào phá được Vương Bá Kim Thân đâu. Vô Thương Minh Thân cũng không cần phải nói. Lửa của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả chính là lửa của thánh thú, uy lực mạnh mẽ. Nếu kỳ lân Thanh Ngọc Hoả tiến hoá thành thần thú thì lửa của nó chính là lửa thần thú, mạnh ngang thiên hoả”.

“Các trò hãy tự nhìn lại mình xem, các trò tu luyện các thần kỹ này thành cái gì rồi?”

“Lớp chín đánh bại được lớp chín mươi tám, lớp bốn là nhờ có mấy người Mặc Dương, Mục Phong Hành có thực lực cá nhân siêu phàm. Còn nếu là các trò đấu với lớp bốn cao cấp nhất định sẽ thua rất thám!"

“Thầy Mục, chúng trò sai rồi!"

Đến tận lúc này, bọn họ mới hiểu được ý đồ thật sự của Mục Vỹ.

Không sai, dạo gần đây lớp chín nổi danh khắp nơi đều là nhờ mấy người Mục Phong Hành. Thật ra phần lớn học trò trong lớp chín cũng chỉ có thực lực Linh Huyệt tầng thứ nhất mà thôi.

“Ta hi vọng không phải là mỗi lần người khác khiêu chiến lớp chín chúng ta, ta đều phải chọn người cẩn thận để đấu. Cái ta hi vọng chính là, dù lớp cao cấp hay lớp đặc biệt, dù cao thủ long bảng khiêu chiến lớp chín, ta chỉ cần tiện tay chỉ vào bất kỳ người nào cũng đều có thể giành chiến thắng”

Mục Vỹ trịnh trọng nói: “Ta là thầy giáo, đương nhiên sẽ tự làm tốt chuyện ta mình. Các trò không thể cứ mãi trông cậy vào ta được. Tu hành thật sự là bản tâm của võ giả, không thể nhờ vào đan dược, võ kỹ thần kỳ nâng cao”.

“Vâng!"

“Vâng!”

“Vâng!”

Nghe xong, đám học trò lớp chín cảm động từ đáy lòng đáp lại.

Mục Vỹ nói không sai. Mấy ngày này bọn họ có thể không ngừng nâng cao thực lực hoàn toàn là nhờ vào đan dược và võ kỹ Mục Vỹ cung cấp, chứ không phải bọn họ tự cố gắng tu luyện ra

Võ giả tu hành phải tu bản tâm.

“Về hết đi!”

Mục Vỹ xua tay rồi quay người đi khỏi.

Bấy giờ đám người mới bắt đầu bàn luận ầm ĩ.

“Mặc Dương, ngươi lợi hại thật đấy, năm người bọn ta cũng không làm gì được kiếm ý đỉnh phong của ngươi!"

“Đúng đẩy, kiếm pháp sắc bén, kiếm ý khủng bố Sau này chắc chẵn ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ giống như trưởng lão Trương Tử Hào trong mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền chúng ta”.

“Tuy Trương Tử Hào là trưởng lão nhưng tuổi còn rất trẻ. Chính vì nhờ lĩnh ngộ kiếm ý, về sau lại đột phá kiếm thế. Chẳng mấy chốc ngươi cũng vậy thôi”.

Mặc Dương nghe thấy bọn họ khen mình chỉ cười khổ không nói

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thay Mục có cảnh giới tương đương với ngươi lại có thể cản được kiếm ý của ngươi, đúng là quá lợi hại!”, Hoàng Vô Cực hâm mộ nói.

“Mặc Dương, ngươi có thể so cao thấp với thầy Mục, không tồi đâu”

So cao thấp?

Mặc Dương bật cười.

“Không đâu, thật ra thầy Mục vẫn chưa đánh hết sức. Thầy ấy... cũng lĩnh ngộ được kiếm ý rồi!", Mặc Dương cười khổi nói: “Hơn nữa lúc ở thành Bắc Vân, ít nhất thầy ấy phải lĩnh ngộ kiếm ý đỉnh phong. Còn bây giờ... ta cũng không biết nữa!"

Yên tĩnh!

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Mặc Dương nói xong, phát hiện đám người lớp chín xung quanh mình đều như hoá đá.

“Các ngươi..."

“Trời đất ơi, luyện đan, luyện khí, võ kỹ, kiếm ý, ta thật sự rất muốn biết trên đời này còn cái gì mà thầy Mục không làm được nữa?

Kiếm ý!

Không ngờ thầy Mục còn là một kiếm khách lợi hại lĩnh ngộ kiếm ý,

Thế nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy hắn sử dụng trường kiếm, vốn không hề hay biết hắn còn có kiếm ý.


Đã vậy còn mạnh hơn cả Mặc Dương, chẳng lẽ là... là kiếm thế?

“Sư phụ thực sự rất lợi hại. Vậy nên ta càng phải cố gắng đuổi kịp bước chân của người. Một ngày nào đó ta sẽ đứng cạnh sư phụ đón sư nương trở về!”

Mặc Dương lẩm bẩm một mình, giọng nói tràn ngập kiên định.

Bọn họ đần biết về trận chiến ở thành Bắc Vân.

Thầy Mục đã từng dám đấu với cả cao thủ cảnh giới Thông Thần, dù cho khi đó hẳn còn chưa đột phá cảnh giới Linh Huyệt.

“Ha ha, đương nhiên không thể để một mình ngươi làm chuyện tốt như vậy. Mặc dù thầy Mục không nhận bọn ta làm đồ đệ nhưng bọn ta cũng không thể thụt lùi được!”

Thiết Phong cười phá lên: “Hơn nữa ta cũng muốn xem thử, người lọt được vào mắt xanh của thầy Mục sẽ xinh đẹp tài năng đến mức độ nào?”

“Hả? Vậy thì các ngươi có dám liều mạng không?”, Mặc Dương hỏi thử.

“Sao lại không dám? Liều mạng thế nào?”

“Ba tháng sau là cuộc chiến giữa các lớp cao cấp của Lôi Phong Viện chúng ta. Mười lăm lớp cao cấp sẽ được xếp hạng lại một lần nữa. Trong vòng ba tháng này, chúng ta đưa lớp chín trung cấp thăng lên lớp chín cao cấp, sau đó khiêu chiến lớp một cao cấp cho mấy kẻ lớp cao cấp hay mắt chó coi thường người khác kia mở rộng tầm mắt. Có dám không?”

“Sao lại không dám?”

Mặt Thiết Phong đỏ rực, cười lớn nói: “Hôm nay đám khốn lớp bốn kia bị các ngươi hành xác, ta không có cơ hội ra sân. Thế thì cứ đợi cuộc chiến vào ba tháng sau lại hành bọn họ thêm một lần nữa đi."

“Nào lớp chín, mọi người có dám không?”

“Dám"

“Dám"

...

Đám người phấn khích reo hò. Các lớp khác trên sân luyện võ đều nhìn sang lớp chín.

Trong mắt bọn họ tràn đầy sự khinh miệt.

Thăng lên lớp cao cấp trong vòng ba tháng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Muốn một trăm mười học viên của cả lớp đột phá từ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba chỉ trong ba tháng, nghĩ thế nào cũng chỉ có một từ, nói nhảm!

Nhưng hiện giờ lớp chín cũng chẳng thèm để ý tới người khác nghĩ gì về bọn họ. Thầy Mục có thể điên cuồng yêu cầu toàn bộ mấy người bọn họ đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong vòng một tháng, tiến vào lớp trung cấp.

Vậy thì tại sao bọn họ không thể tự định ra mục tiêu tăng lên lớp cao cấp.

Nhiệt huyết của võ giả căn phải trân trọng, sợ gì chứ!