Thời gian dần trôi, công cuộc tuyển sinh của bảy đại viện cũng dần đi đến hồi kết.
Còn lớp chín trung cấp thì lại nổi như cồn trong Lôi Phong Viện.
Mặc Dương - thiên tài kiếm khách thẳng cả ba bài kiểm tra đã gia nhập vào lớp chín trung cấp.
Tê Minh, người thi triển khả năng luyện khí trời ban không ai sánh kịp cũng gia nhập vào lớp này.
Bây giờ, lớp chín trung cấp đã trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của Lôi Phong Viện.
Một ngày nọ, bên trong lớp chín trung cấp.
Mục Vỹ mỉm cười đứng trên bục giảng nhìn một trăm mười học trò ở phía dưới.
“Hôm nay, ta tập trung các trò ở đây là để tuyên bố một chuyện”.
Mục Vỹ nói tiếp: “Bây giờ, lớp chín trung cấp. chúng ta đã có danh tiếng ở Lôi Phong Viện. Nổi tiếng là chuyện tốt, nhưng phải là danh bất hư truyền nên đương nhiên chúng ta cũng phải có thực lực sánh ngang với độ nổi tiếng”.
“Từ nay trở đi, ta sẽ dẫn dắt các trò tiến hành rèn luyện và nâng cao thực lực thêm một bậc. Khôn sống mống chết! Theo quy định của học viện, mỗi lớp có một trăm học trò là phù hợp nhất, vì thế ai không đạt chỉ tiêu ta đặt ra sẽ bị mời ra khỏi lớp”.
“Nhưng mọi người cũng đừng lo, chỉ cần làm theo lời ta hướng dẫn, ta bảm đảm các trò đều sẽ đạt yêu cầu hết. Nhưng nếu các trò dám lén ăn gian, không chuyên tâm tu luyện thì xin lỗi, Mục Vỹ ta không chào đón đâu”.
"Các trò đã hiểu ý của ta chưa?”
“Rồi ạ!"
“Thế thì tốt! Bài luyện tập hôm nay là đối chiến với nhau, ta sẽ hướng dẫn cho các trò tuỳ theo thể chất và năng khiếu riêng của từng người. Như ta đã nói, nếu ai lười biếng thì biến khỏi lớp của ta”
"Vâng!"
Lớp chín trung cấp giờ đã vô cùng đoàn kết.
Mà đây cũng chính là điểm mà Mục Vỹ coi trọng.
Nói một cách chính xác thì lớp chín trung cấp ngày xưa chỉ là lớp sơ cấp, một lớp học không chút tiếng tăm, không ai thèm đoái hoài tới. Có thể nói khả năng lớp này bị các thế lực khác cài cảm người của mình vào là rất thấp.
Nhưng trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả, không ai biết trong lớp có gian tế của các gia tộc hay thế lực khác không.
Thế nên Mục Vỹ phải hướng dẫn từng người một để đưa ra lựa chọn chính xác.
Điều hắn muốn là một lớp học đoàn kết, chứ không phải có những thành phần lòng dạ khó lường.
Học trò lớp chín đang luyện tập trên sản luyện võ, còn Mục Vỹ đứng một bên tập trung quan sát.
“Thầy Mục, trùng hợp quá!”
Một giọng nói vang lên, Tiêu Bất Ngữ mặc y phục của giáo viên đi đến.
“Đúng vậy, chào thầy Tiêu!"
Tiêu Bất Ngữ là chủ nhiệm của lớp bốn cao cấp, sau khi hai lớp đánh nhau lần trước, Mục Vỹ đã biết đến người này.
Tiêu Bất Ngữ là thiên tài của nhà họ Tiêu, con cháu chỉ chính, vốn là ứng cử viên sáng giá thừa kế vị trí trưởng tộc của nhà họ Tiêu.
Nhưng đó là chuyện của trước kia!
Bây giờ, người kế thừa vị trí ấy chính là Tiêu Khánh Dư, vì cậu ấy là con trai duy nhất của trưởng tộc.
Mục Vỹ đoán chắc bây giờ Tiêu Bất Ngữ này đang hận mình muốn chết, nhưng không ai đánh kẻ chạy lại. Giờ Tiêu Bất Ngữ đi tới chào hỏi với hẳn thì đương nhiên hắn không thể làm đối phương mất mặt.
“Thầy Mục, chuyện lần trước là do ta dạy học trò không nghiêm nên đã gây phiền phức cho thầy, ta thật lòng xin lỗi!"
“Nào có! Lẽ ra người phải xin lỗi là ta mới đúng, học trò của thầy có làm sao không? Thầy Tiêu, thầy xem đám oắt con kia ra tay không lượng sức gì cả, chúng đánh các học trò của thầy ra nông nỗi ấy, ta thật lòng xin lỗi!"
“Thầy...”
Đánh học trò của thầy ra nông nỗi ấy?
Lời nói của Mục Vỹ như đang tát thắng vào mặt Tiêu Bất Ngữ!
Ý của hẳn rõ ràng là chê học trò lớp bổn cao cấp của hẳn ta không bằng học trò của lớp chín trung cấp.
“Thầy Mục, ta thấy học trò của lớp chín tập luyện chăm chỉ quá nên có ý này, thầy xem được không nhé?", Tiêu Bất Ngữ mỉm cười nói: “Để các học trò lớp bốn và lớp chín so tài một trận, coi như để lớp của ta giúp lớp của thầy nâng cao thực lực, được không?”
“Được thôi!”
Mục Vỹ không từ chối mà đồng ý ngay: "Hay thế này đi! Hai lớp chúng ta chọn ra ba học trò để tỉ thí, để các học trò khác quan sát. Đây coi như lời cảnh tỉnh cho đám nhóc kia, để chúng đỡ ngủ quên trên chiến thắng!”
“Được!"
Tiêu Bất Ngữ thấy ngạc nhiên khi Mục Vỹ đồng ý một cách thoải mái như vậy.
Nhưng chính thế thì Mục Vỹ mới rơi vào bẫy của hẳn ta.
So tài với học trò của hẳn ta ư? Lần này, Tiêu Bất Ngữ nhất định phải cho Mục Vỹ thua một cách triệt để, để hắn biết sự cách biệt của lớp cao cấp và lớp trung cấp, cho hẳn bớt vênh váo.
“Mọi người trật tự! Thầy Tiêu đã sắp xếp một buổi tỉ thí nho nhỏ, các thiên tài của lớp bốn đồng ý hướng dẫn các trò nên sẽ chọn ra ba người để đối chiến. Các trò phải trân trọng cơ hội này, mở to mắt của mình ra để quan sát cho kỹ.”
"Hướng dẫn? Bị chúng trò đánh cho tơi bời rồi mà còn mặt dày đòi dạy chúng trò ạ?”
"Đúng đấy ạ, lớp chín không phải cái bao cát để mặc cho họ đấm đâu ạ".
“Tỉ thí thì tỉ thí, ai sợ ai, chơi luôn!”
Nhất thời, học trò của lớp chín đều hừng hực ý chí chiến đấu.
Trông thấy vậy, Mục Vỹ vô cùng hài lòng mà gật gù.
Nhưng hắn cũng thấy hơi lo.
Lớp chín có ý chí chiến đấu là tốt, nhưng chí lớn quá thành tự cao tự đại thì lại hoá xấu.
“Xem ra, cần phải sắp xếp thời gian để gõ cho đám này tỉnh lại rồi!"