“Hả? À được, được thôi!"
Mục Vỹ xấu hổ lấy một bộ quần áo trong nhẫn không gian vội vàng mặc lên rồi quay lại khoác cho Vương Tâm Nhã một bộ quần áo.
“Chuyện ở đây đã giải quyết xong. Cô Vương nhớ nợ ta một ân huệ đấy!”
“Đa tạ thầy Mục!”
“Thäy Mục, thầy Mục!”
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng hô hoán gấp gáp.
Cạch một tiếng, cửa phòng lập tức bị mở ra bóng người ngã ầm xuống đất rồi vội vàng đứng dậy hét lên: “Thầy Mục, không xong rồi, không...
Cảnh Tân Vũ bị doạ sợ chết khiếp!
Cậu ấy nhìn cảnh tượng trước mặt, kinh ngạc không nói nên lời.
Trong phòng, Mục Vỹ đang đỏ mặt, còn thay một bộ quần áo mới.
Vương Hinh Vũ cũng mặt đỏ bừng bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Ở trên giường có một mỹ nhân toàn thân đỏ ửng, trên người chỉ được che kín bởi một bộ quần áo. Da thịt như ẩn như hiện, hãn lên vết tay bị sờ mó.
“Vãi chưởng!”
Cảnh Tân Vũ không nhịn được chửi tục một tiếng.
“Sao thế Cảnh Tân Vũ, tìm thấy thầy Mục chưa?”
Ngay sau đó lại có thêm một bóng người xông vào từ ngoài cửa.
“Con mẹ nó!”
Hiên Viên Giá trông thấy cảnh tượng trong phòng, không kìm được chửi tục thêm lần nữa.
“Chuyện gì đấy?"
Hoàng Vô Cực bước vào, nhìn thấy ba người trong phòng liền hoá đá.
Một lúc lâu sau cậu ta mới chậm rãi thốt lên: “Mẹ nó!"
“Cút!"
Mục Vỹ nhìn ba người họ quát lớn.
“Vâng vâng vâng!”
Ba người Hiên Viên Giá cuống quýt rời đi.
“Xin lỗi cô Vương, học trò của ta không biết lễ phép!”
“Không sao, xem ra bọn họ tới tìm thầy có chuyện quan trọng. Thầy Mục mau đi đi!"
“Gặp lại sau!”
Dứt lời, Mục Vỹ xấu hổ quay lưng đi mất.
“Xong đời rồi, xong đời rồi", Cảnh Tân Vũ đứng ngoài cửa lo lắng nói.
“Xong đời cái gì?”, Hiên Viên Chá ngơ ngác hỏi.
“Ngươi nghĩ xem. Không ngờ thầy Mục có khẩu vị nặng như vậy, dám xử muội muội ngay trước mặt tỷ tỷ, lại còn bị chúng ta bắt được. Ngươi nói liệu chúng ta có bị giết người diệt khẩu không đây!”
“Đúng đấy!", Hoàng Vô Cực tiếp lời: “Ta thấy cái tên Tiêu Khánh Dư sắp phát điên rồi. Thầy Mục có khẩu vị nặng như vậy, liệu sau này có xử tỷ tỷ của Tiểu Dự Nhi ngay trước mặt hắn không?”
“Ngươi nhìn mặt Vương Hinh Vũ đi, rõ ràng là để ý thầy Mục, chắc chắn đã ngâm cho phép rồi. Xem ra thầy Mục và Vương Hinh Vũ cũng có bí mật không thể nói cho người khác biết. Cả hai người họ đều có khẩu vị nặng!"
“Nặng cái đầu trò!"
Mục Vỹ đứng đẳng sau cốc đầu ba người mắng: “Ba tên ranh con các trò, ta thấy dạo này các trò tu luyện quá nhẹ nhàng nên muốn tìm chút việc để làm. phải không? Hôm nào lên núi rèn luyện cho ta”.
“Á, xong đời rồi. Thầy Mục muốn giết chúng ta diệt khẩu", Hoàng Vô Cực tái mét mặt mày, không nhịn được lùi lại một bước.
“Thầy Mục yên tâm, chuyện hôm nay chỉ có trời biết đất biết, thầy biết, ba chúng trò biết và hai tỷ muội kia biết thôi. Chúng trò sẽ không kế ra ngoài đâu”.
“Đúng đấy thầy, đừng giết chúng trò diệt khẩu mà".
“Cút sang một bên!”
Mục Vỹ nhìn ba người họ, vừa tức vừa buồn cười.
“Nói đi, vội vội vàng vàng tìm ta có chuyện gì?”
“Ôi chao, hỏng rồi, quên mất chuyện chính rồi”.
Cảnh Tân Vũ nói gấp: “Chuyện là thế này, có một thiên tài siêu cấp tìm tới muốn gia nhập lớp chín trung cấp của chúng ta, thế nhưng mấy tên khốn lớp bốn cao cấp kia lại muốn cướp đoạt, đang đánh nhau với bọn lớp trưởng rồi. Thế nên chúng trò mới phải nhanh chóng tìm thầy”.
“Thiên tài?"
Mục Vỹ kinh ngạc nói: “Thiên tài được Lôi Phong Viện tuyển vào đều được tự mình chọn lớp, hẳn là phải xin vào lớp đặc biệt trước, không được lại xin vào lớp cao cấp, không được nữa mới đến lượt lớp trung cấp chúng ta. Thiên tài mà các trò nhắc tới phải bị lớp cao cấp đánh rớt mới phải chứ? Sao lớp bốn cao cấp còn chạy tới cướp người?”
“Không phải đâu, thầy sai rồi”.
Hoàng Vô Cực cuống quýt nói: "Vị thiên tài này không hề tầm thường, còn từng là học trò của thầy Hắn có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, thực lực không đơn giản, còn lĩnh ngộ được kiếm ý!"
Lĩnh ngộ kiếm ý?
Mục Vỹ nhếch miệng cười. Hẳn đã đoán ra được người này là ai!
Nếu là gã thì từ chối lời mời của lớp đặc biệt và sự lôi kéo của lớp cao cấp cũng có thế hiểu được.
“Không ngờ thẳng nhóc này lại tới đây tìm mình, coi như ngươi còn có tình nghĩa!”