Mục Thần

Chương 264: Ghim thù




“Mục Vỹ, có nhất thiết phải làm đến mức tuyệt tình như vậy không?”, Mục Phương Ngọc đã không thể nhịn được cơn tức trong lòng nữa, lạnh giọng hỏi.

Tuyệt tình?

Mục Vỹ bật cười

“Bọn họ hết lần này đến lăn khác phái người đi giết ta, mà bây giờ ngươi còn nói ta tuyệt tình? Mục Phương Ngọc, mẹ kiếp! Ngươi đừng có tỏ ra là người bị hại ra nữa!"

Mục Vỹ tức giận mảng to: "Ta đã cho bọn họ cơ hội nhưng không một ai trân trọng. Bây giờ, người đồng ý chịu phạt hay phản kháng đây?"

“Mục Vỹ, tuy bây giờ ngươi là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nhưng chưa đến lượt ngươi giải quyết chuyện của gia tộc đâu”

“Đến lượt hay không ta không cần biết, nhưng ít nhất thì bây giờ ta sẽ xử lý chuyện này”

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Mục Phương Ngọc, nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhận sai và tự chặt một tay thì đây sẽ chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ. Còn nếu ngươi không biết điều, thì thứ bị đứt không chỉ là một cánh tay đâu!”

“Ngươi..”

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

“Đại cai”, Mục Khuynh Thiên đã vã mồ hôi khắp mặt, cụt tay có thể nối lại được, nhưng thực lực của y chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

“Mục Vỹ, nếu ngươi đã quyết làm vậy thì đừng hối hận."

“Lắm lời thế nhỉ! Thanh Sương, Thanh Tí, chặt một tay của hắn để trừng phạt cho tai”

“Vâng!”

“Ta tự làm!"

Bây giờ, Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên hẳn ta không thể không tuân theo. Nếu hắn ta phản kháng sẽ chỉ tạo cơ hội cho Mục Vỹ tác oai tác quái thêm.

Mục Phương Ngọc lạnh mặt, dựng bàn tay thành đao rồi chém xuống.

Rắc một tiếng, hẳn ta tái mặt, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

Nỗi nhục của ngày hôm nay chắc chắn hắn ta sẽ bắt Mục Vỹ trả lại gấp bội!

“Ta đi được chưa?”

“Được rồi!", Mục Vỹ cười nói: “Mục Phương Ngọc, ta biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng ta thật lòng khuyên ngươi tốt nhất đừng làm những chuyện ngu xuẩn”.

“Chuyện ngu xuẩn? Chính mình đang làm những chuyện như vậy mà vẫn còn rảnh rỗi dạy dỗ người khác?“

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười nhưng không để tâm.

Lần đầu tiên đến nhà họ Mục, hẳn đã xác định rõ lập trường của mình. Nhưng các thế lực nhỏ trong gia tộc quá rắc rối, nên thái độ của hẳn chưa làm họ thức tỉnh.

Chuyện hắn làm lúc này là để tỏ rõ thái độ của mình.

Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Nếu ai còn dám giờ trò thì lần sau không chỉ đơn giản là chặt tay như thế này.

Xong việc, các vị phu nhân ai về nhà nấy,

Đại phu nhân đã tức đến run người, thấy con trai mình bị đứt một tay, mặt mày tái xanh, bà ta càng nổi giận hơn.

“Mẹ, con không sao!"

“Không sao? Đúng là đứt tay vẫn có thể nối lại được, nhưng sẽ để lại di chứng cho những lần tăng tu vi về sau, sao con có thể nói không sao được chứ?”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì hết, mẹ sẽ lo chuyện này. Thậm Minh, con hãy nghỉ ngơi thật tốt, không phải lo lắng gì hết”

“Vâng!”

Cùng lúc đó, Mục Khuynh Thiên vừa rên rỉ vừa nhìn mẹ mình trong phòng của nhị phu nhân.

Mục Phương Ngọc thì sa săm mặt, không nói gì.

“Phương Ngọc...”

“Mẹ yên tâm, Mục Vỹ không ảnh hưởng đến con đâu”.

“Phương Ngọc, mẹ biết trong lòng con không phục. Mẹ cũng không biết phụ thân con nghĩ gì mà lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc nữa!”, nhị phu nhân an ủi nói: “Nhưng con yên tâm, mẹ còn sống ngày nào thì Mục Vỹ đó đừng mơ trở thành trưởng tộc được”

“Con biết! Hắn không thể trở thành trưởng tộc của nhà họ Mục được đâu!”

Xử lý xong việc của gia tộc, Mục Vỹ vui hắn lên Hân thả Trịnh Thành Vân về học viện, dẫu sao lão ta cũng là thầy giáo của Lôi Phong Viện, nếu giết lão ta thì hắn sẽ gặp khá nhiều phiền phức.

Mục Vỹ vừa đi vào biệt viện, chuẩn bị đi tắm ương với Thanh Sương và Thanh Tí thì có một người bất ngờ xuất hiện trong phòng.

“Hai người các ngươi lui xuống đi!"

Thấy Thanh Sương, Thanh Tí mặc bộ đồ mỏng tang ướt át,Mục Thanh Vũ xua tay ra hiệu cho họ lui xuống.

“Cha, cha đến chẳng đúng lúc gì cả. Con đang định đi hưởng thụ một chút”, Mục Vỹ ngồi phịch xuống bồn nước, không vui nói.

“Hưởng thụ?”

Mục Thanh Vũ cười khổ.

“Cái thằng này, còn biết hưởng thụ à? Con làm vậy khiến ta không còn một cơ hội hưởng thụ nào đây này! Bây giờ, đại phu nhân và nhị phu nhân đang ráo riết tìm ta, bọn họ chặn trước cửa phòng ta mấy canh giờ rồi".

“Thế thì liên quan gì đến con?”

Mục Thanh Vũ cười khổ khi nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của Mục Vỹ.

“Nhưng chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không trách con. Con là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên làm thế là đúng, nhưng con vẫn làm sai một việc”

“Làm sai một việc? Là gì việc gì ạ?”

“Trịnh Thành Vân!"

Mục Thanh Vũ hờ hững nói: "Hễ có ai muốn hại con thì bất kể họ có suy nghĩ gì, con cũng nên diệt trừ để phòng hậu hoạ về sau. Con làm Trịnh Thành Vân nhục nhã như thế, chắc chắn ông ta sẽ oán hận trong lòng, cho nên chỉ bằng giết luôn đi cho xong”.

Giết luôn?

Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.

Dù hắn biết Trịnh Thành Vân có ý đồ xấu với mình, nhưng tội đó chưa đáng chết.

“Về sau, đừng bắt ta phải giúp con xử lý những chuyện này nữa, nghe chưa?"

“Vâng."

Mục Vỹ cũng thấy rất bất ngờ, sự tàn độc và sát phạt quyết đoán của Mục Thanh Vũ thật sự khiến hân thấy ngạc nhiên.

Nhà họ Mục có thể phát triển nhanh chóng trong vòng mấy chục năm, quả nhiên không thể thiếu công lao của Mục Thanh Vũ.

Nhưng ông ấy làm vậy cũng là truyền cho hẳn một tín hiệu.

Để sau này, hẳn có thể thoải mái ra tay lo liệu các việc ở Lôi Phong Viên mà không phải kiêng kỵ gì hết.