Mục Thần

Chương 180: Bị sét đánh




“Thiếu trưởng tộc, người không sao chứ ạ?”

Thanh Sương vội vàng chạy tới, hoảng hốt cất tiếng hỏi khi nhìn thấy Mục Vỹ nằm chỏng chơ dưới đất.

Thanh Trĩ đứng bên cạnh, cười lạnh nói: “Lực của các tia sấm sét ở Lôi Âm Cốc đều không giống nhau, tia đánh ra bên ngoài còn mạnh hơn ở bên trong, nhưng cũng không có quy luật gì cả, có khi tia trước chỉ mạnh bằng một phần mười của tia sau!"

“Sao ngươi không nói sớm!", Mục Vỹ mở miệng một cách khó khăn, đau khổ hỏi.

“Người có hỏi đâu!"

"..."

Mục Vỹ biết Thanh Trĩ này muốn mình mất mặt, hẳn cố gắng đứng dậy, điều hòa hơi thở một lúc lâu mới bình ổn lại được.

“Thanh Trĩ, Thanh Sương, các ngươi hãy đi đuổi hết đám tai mắt kia đi cho ta. Cảnh cáo họ trước, nếu ai không đi thì cứ giết luôn!”

Giết?

Thanh Trĩ ngẩn ra nhìn Mục Vỹ chăm chăm.

Cô ấy thật sự không hiểu Mục Vỹ đang nghĩ gì!

Lúc trước, hẳn biết rõ có người bám theo, nhưng vẫn mặc kệ, vậy mà giờ lại muốn đuổi hết bọn họ đi.

Không lẽ vì bản thân bị mất mặt, nên hắn không muốn những người đó tiết lộ bí mật?

“Vâng!”

Nhưng dù thầm thấy nghỉ hoặc, cô ấy vẫn làm theo lời dặn của Mục Vỹ. Thanh Tí lách người một cái, rồi biến mất dạng.

Thanh Sương cũng vội vã đi theo. Không lâu sau, trong rừng truyền ra tiếng đánh đấm, rồi sau đó im bặt.

“Bây giờ, mình có thể chuyên tâm tu luyện rồi!”

Thấy hai chị em Thanh Trĩ quay lại, Mục Vỹ giãn cơ, sau đó lại bước vào khu vực có sấm sét che phủ ở Lôi Âm Cốc.

Lần này, hẳn hoàn toàn vận chuyển Thiên Lôi Thần Thể Quyết, một tia sét màu xanh nhạt bao quanh người hắn.

Đùng...

Một tiếng nổ vang lên trên trời cao, một tia sét đánh xuống.

Ầm ầm...

Âm thanh ấy qua đi, lại có hai chùm tỉa sét khác giáng xuống.

Có ba chùm tia sét liên tục đánh xuống người Mục Vỹ, hai chị em Thanh Trĩ sợ hết hồn hết vía khi nhìn thấy cảnh này.

Ban nãy, bọn họ nhìn thấy chỉ có một tia sét giáng xuống thôi, đã đánh cho người Mục Vỹ cháy đen,

Vậy mà lần này có đến ba tia!

Xẹt xẹt xẹt...

Đột nhiên ba tia sét đó giáng xuống theo phương chéo, dù Mục Vỹ chỉ đứng ở mép ngoài của Lôi Âm Cốc, nhưng dư âm của ba tia sét ấy vẫn bắn xuống người hẳn với một lực khủng khiếp.

Khi ba âm thanh đó vang lên, Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ, cố gắng chịu đựng sức mạnh của chúng.

Cuối cùng, sau khi sét đánh xong, toàn thân Mục Vỹ run lấy bẩy, nhưng hắn vẫn đứng bất động.

Không sao chứ?

Hai chị em Thanh Trĩ trợn mắt há mồm khi chứng kiến cảnh tượng này.

...

Trong phủ đệ nhà họ Mục ở thành Nam Vân.

“Đại phu nhân, tiểu nhân tận mắt trông thấy Mục Vỹ đó dùng sấm sét để tôi luyện cơ thể, hình như hắn đang tu luyện bí pháp gì đó. Nhưng chắc chỉ là làm màu thôi, hắn bị sét đánh cho cháy đen cả người, sau đó thì tiểu nhân bị Thanh Sương và Thanh Trĩ đuổi đi, nên không biết chuyện tiếp đó thế nào ạ...”

Đại phu nhân mặc một chiếc váy dài màu ngọc lưu ly, làm tôn lên khí chất cao quý của mình, bà ta ngồi ngay ngắn ở phía trên trong đình viện, khẽ gật đầu.

“Xem ra dã tâm của tên này cũng lớn đấy!”

Đại phu nhân khinh thường nói: “Sắp tới, ngươi chỉ cần để ý tới nhất cử nhất động của hắn là được. Trưởng tộc vừa lập hắn làm thiếu trưởng tộc, bây giờ mà động vào hắn là rất ng dốt. Có gì lạ nhớ phải báo cho ta ngay, nhớ chưa!"

“Vâng ạ!"

Lúc này, tai mắt của các phu nhân khác, ngay đến nhà họ Tiêu, nhà họ Diệp và nhà họ Cổ cũng đang bẩm báo tin tức cho chủ nhân của mình.

...

Ầm..

Sấm sét đùng đoàng, Mục Vỹ vẫn đang ở trong Lôi Âm Cốc, nhưng hẳn không còn đứng cách đó một trăm mét nữa, mà là năm mươi mét.

Mỗi một tia sét giáng xuống vị trí này đều mạnh hơn những tia trước đó hàng chục lần.

“He he, luyện lâu như vậy, coi như ta đã luyện thành tầng thứ nhất của Thiên Lôi Thần Thể Quyết là Bì Mô rồi!

Mục Vỹ thăm thấy sung sướng khi nhìn thấy tia sáng xanh nhàn nhạt bao quanh cơ thể mình.

Tâng thứ nhất của Thiên Lôi Thần Thể Quyết là dẫn sấm sét vào trong cơ thể, để da thịt bên ngoài được một lớp màng sấm sét che chắn, tu luyện càng cao thì lớp màng sẽ càng mạnh.

Bây giờ, đến phàm khí trung phẩm cũng không thể gây tổn thương cho Mục Vỹ một chút nào.

Đây chính là thân thể đã được sấm sét rèn luyện, sau khi hình thành Bì Mô, sức mạnh sẽ càng lớn hơn.

“Tầng thứ nhất là nền tảng cơ bản nhất, tầng thứ hai là hình thành Cốt Mô, sẽ cần lực sấm sét mạnh hơn, đến tầng thứ ba thì trong cơ thế đã có sức mạnh sấm sét, như vậy mới được coi là một bước tiến lớn”.

Nghĩ vậy, Mục Vỹ lại cất bước, tiến lên phía trước.

Còn Thanh Sương và Thanh Trĩ ở bên ngoài thì đã hoàn toàn ngây ngốc.

Bọn họ tận mắt chứng kiến Mục Vỹ cất từng bước đi vào trong phạm vi sấm chớp đó, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mết, năm mươi mét. Dù với cảnh giới hiện tại của mình, hai người họ cũng khó có thể chống đỡ được khi bước vào trong phạm vi như thế. Thật khó có thể tưởng tượng nổi là Mục Vỹ đã gắng gượng như thế nào.

Liên tục nửa tháng trời, ngày nào Mục Vỹ cũng đi vào trong Lôi Âm Cốc, mọi chuyện lặt vặt đã có hai chị em Thanh Trĩ lo, còn hẳn chỉ chuyên tâm tu luyện.

Cuối cùng, đến một ngày, Mục Vỹ nắm tay lại, lòng bàn tay hẳn đã xuất hiện một lưồng ánh sáng xanh.

Hắn đã tu luyện thành công tầng thứ ba của Thiên Lôi Thần Thể Quyết.

Bây giờ, đến phàm khí cực phẩm cũng không thế làm hắn bị thương được nữa.