Mục Thần

Chương 156: Mai phục




“Ha ha, Thiệu Danh Ngự. Đừng tưởng ta không biết ông đang giở trò gì. Mục Vỹ là con riêng của trưởng tộc nhà họ Mục ở đế quốc Nam Vân. Nửa năm rước cậu ta vẫn còn là một phế vật, đột nhiên quật khởi như vậy. Hai ta đều biết chuyện này có nghĩa là gì mà!"

“Nếu nói trên người cậu ta không có bảo bối gì, cả thiên hạ này không tin, ông cũng sẽ không tin. Ông đòi diệt nhà họ Mục, trông có vẻ là để báo thù cho cháu nội nhưng thực ra là nhằm vào Mục Vỹ. Ông tưởng ta không biết sao?”

“Phù..."

Nghe Cảnh Ngọc nói vậy, Thiệu Danh Ngự lại thầm thở phào một hơi

Ông ta còn tưởng Cảnh Ngọc đã biết chuyện của Tần Mộng Dao, nào ngờ lão lại nhắc tới Mục Vỹ.

Thiệu Danh Ngự chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha... Cảnh trưởng lão yên tâm. Ta chỉ cần Mục Vỹ chết, ông muốn lấy bảo bối gì của cậu ta phải xem nẵng lực của ông. Ta tuyệt đối không can dự và”

“Mong là như vậy!"

Cảnh Ngọc thấy vẻ mặt Thiệu Danh Ngự trở nên hưng phấn, mặc dù nghỉ hoặc trong lòng nhưng vẫn gật đầu.

Hiện giờ trong thành Bắc Vân, ngoài Mục Vỹ ra còn ai đủ khả năng khiến Thiệu Danh Ngự bỏ nhiều công sức như vậy?

Báo thù cho cháu nội ông ta?

Người khác sẽ tin, nhưng đánh chết Cảnh Ngọc cũng không tin.

Lão hiểu rất rõ Thiệu Danh Ngự. Ông ta chắc chắn sẽ không mời nhiều thy luyện đan từ Thánh Đan Tông tới giúp như vậy chỉ gì cháu nội bị người ta lấy mạng.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Tin tức thiếu trưởng tộc nhà họ Mục - Mục Vỹ sắp thành thân với đại tiểu thư nhà họ Tân - Tân Mộng Dao được lan truyền rộng rãi.

Cuối cùng, hai nhà Mục Tân đồng thời tuyên bố với toàn thành, tin tức này là sự thật!

Trong nhà họ Tân đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị hôn lễ.

Còn nhà họ Mục lại càng gióng trống khua chiêng.

Ngày hôm ấy, ngoài cổng phủ nhà họ Mục có một bóng người đi ngang qua, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cảnh tượng vui vẻ trong phủ.

“Mục Vỹ, tại sao ngươi có thể lấy Mộng Dao? Thiên tài số một thành Bắc Vân là ta, là Uông Thanh Phong này. Ngươi chỉ đánh bại Điêu Á Đông đã nổi danh khắp chốn nhưng vẫn chưa khiêu chiến ta. Lần này, ta sẽ cho tất cả người trong thành Bắc Vân thấy, ai mới là người xứng đôi với Mộng Dao.”

Uông Thanh Phong nhìn vào phủ nhà họ Mục lẩm bẩm vài câu rồi quay lưng rời đi.

Hôn sự của nhà họ Mục sẽ trở thành tang lễ.

Ngày thành thân ngày càng tới gần. Nhưng dường như thành Bắc Vân không hề trở nên náo nhiệt hơn, ngược lại còn có chút âm trầm.

Đến cả thời tiết cũng ám đạm. Ngày diễn ra hôn lễ của Mục vỹ và Tần Mộng Dao, bầu trời âm u lạ thường.

Chỉ là hai nhà Mục, Tăn không thèm để ý tới điều này, vẫn náo nhiệt chuẩn bị cho hôn lễ.

Đội ngũ đón dâu rời khỏi nhà họ Mục xuất phát

tới nhà họ Tần. Các gia tộc có tiếng tăm trong thành Bắc Vân đều tỏ ý chung vui.

Chỉ riêng nhà họ Điêu và nhà họ Uông lại đóng chặt cửa không ra, bên ngoài cổng lớn vắng vẻ lạnh lão.

Mọi người đều đoán trước được thái độ này. Dù sao trước giờ hai nhà Điêu, Uông và hai nhà Tân, Mục vẫn luôn xích mích, tranh đấu suốt mấy chục năm ở thành Bắc Vân.

Có thể nói, phần lớn nguyên nhân tổ chức hôn sự lần này của nhà họ Tần và nhà họ Mục là để liên thủ triệt để, bắt tay chống lại hai nhà Uông, Điêu.

Đại hôn bắt đầu. Sau khi bái thiên địa, con cháu dòng chính của hai nhà Mục, Tần ăn uống linh định đến nửa ngày sau mới ngừng.

Bầu trời ngày càng tối săm, thậm chí còn mưa lâm râm.

Trong đêm tối, một bóng người lắng lặng rời khỏi nhà họ Mục, dọc qua phố lớn ngõ nhỏ chạy tới phủ nhà họ Uông.

“Thế nào rồi?”

“Phần lớn người nhà họ Mục và nhà họ Tân đều uống say mèm, chỉ còn hơn chục hộ vệ phân tán ở các. tòa viện phụ trách canh gác!”

"Rất tốt, ngươi cứ tiếp tục theo dõi. Chúng ta sắp hành động rồi”

Nghe được tin này, Uông Thanh Phong không nén nổi hưng phấn đi vào trong đại viện.

Hắn ta đi tới bên cạnh phụ thân thì thầm vài câu.

Uông Đông Vũ mừng rõ, nhìn mấy trắm võ giả nhà họ Uông ở trước mặt, hai mắt sáng rực.

“Các vị, hôm nay là thời cơ nhà họ Uông chúng ta trở thành bá chủ thành Bắc Vân. Chúng ta phải giết sạch người nhà họ Mục, chiếm đoạt tất cả bảo bối có thể tìm được”.

“Nhớ lấy, hành động phải nhanh gọn, thu bảo bối của nhà họ Mục vẽ tay trước nhà họ Điều một bước”.

“Rõ!"

Giọng nói trầm thấp truyền ra. Mưa to xối xả trút xuống mặt đất.

Cùng lúc đó ở trong nhà họ Điêu, từng bóng người di chuyển trong đêm mưa. Mục đích của bọn họ cũng giống nhà họ Uông, đều nhằm vào nhà họ Mục.

Giờ phút này, bên ngoài cổng lớn nhà họ Mục giăng đèn treo hoa khắp nơi. Bốn hộ vệ đứng gác. ngoài cổng mặt mũi ửng đỏ, cười nói ầm ĩ.

Bọn họ không hề biết tới hiểm nguy ẩn giấu trong đêm mưa này.

Vù vù vù vù...

Tiếng xé gió liên tiếp vang lên. Mũi tên đâm rách cổ họng bốn hộ vệ, chết ngay tức khắc.

Tiếp đó, hàng nghìn bóng người xông ra trong màn mưa. Tiếng bước chân lặng lẽ bị tiếng mưa át đi.

“Giết!"

Khi bọn họ xông vào đại viện nhà họ Mục, đều sững sờ.

Cả khoảng sân nhà họ Mục không có lấy một bóng người, chỉ có mấy chục bàn tiệc rượu.

Vù vù vù...

Đúng lúc này, bốn tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Từng mũi tên lao ra, nhẩm thẳng vào mấy nghìn người ở giữa sân.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt. Võ giả của hai nhà Uông, Điêu bị tập kích bất ngờ, nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

“Đừng hoảng, giết”

Lần này, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ đều dẫn các cao thủ tỉnh anh của gia tộc đến đây. Sau khi gần trăm người bị mưa tên đánh gục, hai người ra lệnh tiến hành phòng ngự, bắt đầu phản kích.