Mục Thần

Chương 155: Không thể mạo hiểm




Ngay khi tin tức này vừa xuất hiện, toàn bộ các thiếu niên thiên tài của thành Bắc Vân đều nghẹn ngào khóc rống.

Tần Mộng Dao luôn được công nhận là mỹ nữ thiên tài số một thành Bắc Vân, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh.

Nhưng khi hàn độc của cô được hóa gi thiếu niên tài tuấn kia lại dấy lên hi vọng, đem lòng thương nhớ Tân Mộng Dao.

Tin tức này đã đập nát toàn bộ hi vọng trong lòng bọn họ.

Đi tìm Mục Vỹ khiêu chiến?

Nói đùa gì vậy?

Bọn họ còn nhớ bộ dạng thê thảm của Thiệu Minh trước cổng lớn nhà họ Mục.

Ban đầu bọn họ cứ tưởng là do hộ vệ nhà họ Mục ra tay, nhưng về sau lại nghe ngóng được mà Mục Vỹ tự tay đánh người.

Phế vật khi xưa đã trở thành thiên tài.

Hiện giờ toàn bộ thành Bắc Vân cũng chỉ có Uông Thanh Phong là có thể sánh ngang với Mục vỹ.

Uông Thanh Phong là đại thiếu gia nhà họ Uông, thiên tài số một của thành Bắc Vân, một trong ba thầy giáo tốt nhất của học viện Bắc Vân.

Mấy ngày nay, nơi nơi đều có tin tức về Mục Vỹ, còn Uông Thanh Phong lại bị người ta quên lãng.

Trong một mật thất của nhà họ Uông.

Uông Thanh Phong ngồi xếp bãng, hai mắt nhầm chặt, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi...

“Phù.”

Mãi lâu sau, hẳn ta mới thở hắt ra, chậm rãi mở mất.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất đỉnh phong, Muốn đột phá tầng thứ hai, khiến chân nguyên ở huyệt Hợp Cốc trên hai bàn tay phá mở huyệt Nội Quan vẫn còn chút khó khẩn!”

Vẻ mặt hắn ta hơi bực bội, bất đắc dĩ đứng dậy.

Một tháng trước, Uông Thanh Phong đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Trong một tháng này, hẳn ta vẫn luôn cố gâng đột phá huyệt Nội Quan để tiến lên tầng thứ hai nhưng vẫn luôn thất bại.

“Nhưng mà đột phá cảnh giới Linh Huyệt là nhờ ta đi từng bước mà tới, không giống tên phế vật Thiệu Minh kia, tự cho minh là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông,kiêu căng ngạo mạn nhưng chỉ là một kẻ vô dụng.”

Cốc cốc cốc...

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó có người lên tiếng.

“Thiếu gia, vừa có tin một tháng sau, Mục Vỹ sẽ... sẽ thành thân với... với Tân Mộng Dao của nhà họ Tần!”

Cái gì?

Nghe thấy thế, Uông Thanh Phong giật mình đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn giận dữ, thù hằn.

Gương mặt của hẳn ta dần trở nên méo mó vì cảm xúc bất ổn.

“Mục Vỹ... hôn lễ của ngươi sẽ biến thành tang lễ!"

Dứt lời,Uông Thanh Phong nhếch miệng cười

Nếu vào ngày Mục Vỹ thành thân, hẳn ta biến hôn lễ của Mục Vỹ thành của mình, có lẽ sẽ rất thú vị.

Mà cùng lúc ấy, trong sảnh lớn nhà họ Uông, bốn người Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh tụ tập đông đủ.

Thiệu Danh Ngự cũng bất thình lình xuất hiện.

Chỉ là bên cạnh ông ta có thêm hơn chục võ giả cảnh giới Linh Huyệt.

Phần lớn trong số bọn họ đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, tầng thứ tư.

Chỉ duy nhất một người dáng người cao gầy, da xanh vàng vọt, đôi mắt đục ngầu, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm người khác vô cùng khó chịu.

“Vị là này trưởng lão Cảnh Ngọc, là bạn của ta trong Thánh Đan Tông. Lần này ông ấy tới trợ giúp ta và các ngươi đánh bại hai nhà Mục, Tần”

Nghe vậy, đám người Uông Đông Vũ khách sáo lên tiếng chào hỏi. Nhưng gương mặt như chết trôi của Cảnh Ngọc mỉm cười còn xấu hơn cả khóc.

“Lần này, nhà họ Mục muốn tổ chức hôn lễ. Chúng ta có thể nhân cơ hội một mẻ hốt trọn cả nhà họ Mục và nhà họ Tần".

Thiệu Danh Ngự lên tiếng: “Còn mười ngày nữa là tới ngày thành thân. Trong mười ngày này, các ngươi nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Nếu bên này có vấn đề, đừng trách ta trở mặt không nhận người quen”.

“Đương nhiên rồi”, Uông Đông Vũ đáp: “Thiệu trưởng lão, ta vẫn còn một chuyện chưa rõ. Nếu hôn lễ lăn này chỉ là cái bẫy dụ địch của nhà họ Mục, chúng ta phải đối phó thế nào?”

“Hừ, phế vật!"

Thiệu Danh Ngự còn chưa lên tiếng, Cảnh Ngọc vẫn luôn giữ bộ mặt như cá chết đã lên tiếng cười nhạo:"Cho dù bọn họ thực sự giăng bẫy, hai nhà Điêu, Uông các ngươi cộng thêm các cao thủ ta mang tới, chỉ nhà họ Mục và nhà họ Tân còn chưa đủ nhét kẽ răng”.

“Vâng, vâng!"

Uông Đông Vũ toát mồ hôi hột, không dám nói gì nữa.

Mấy ngày này, ông ta đã ý thức được tâm địa độc ác của Thiệu Danh Ngự.

Còn Cảnh Ngọc này nhìn qua như một cái xác ướp cứng ngắc, thế nhưng tác phong làm việc còn tàn nhẫn hơn Thiệu Danh Ngự gấp mười lần.

Hai người này đều không thể chọc vào.

“Chuyện này cứ như vậy đi. Cụ thể thế nào trưởng lão Cảnh Ngọc sẽ nói với các ngươi sau. Giải tán trước đi."

Thiệu Danh Ngự không kiên nhẫn phẩt tay.

Thoáng chốc, trong sảnh lớn chỉ còn lại ông ta và Cảnh Ngọc.

“Cảnh Ngọc, ông nói đi. Tại sao lão già ăn thịt không chịu nhả xương nhà ông lại muốn tới đây?”

Thiệu Danh Ngự lạnh sống lưng nhìn Cảnh Ngọc. Trong Thánh Đan Tông, lão nổi tiếng là độc ác tàn bạo.

Lúc đầu ông ta vốn không định để Cảnh Ngọc nhúng tay vào, thế nhưng lão lại chủ động xin đi giết giặc, chắc chắn có điều quái lạ gì đó.

Thiệu Danh Ngự bắt đầu đề phòng Cánh ngọc.

Lỡ như lần này Cảnh Ngọc động tay động chân một chút, rất có thể sẽ khiến kế hoạch của ông ta thất bại thê thảm.

Ông ta không thể mạo hiểm!