Mục Thần

Chương 136: Ta chịu được




Nghe thấy lời nói của Thiệu Danh Ngự, Lâm Minh kích động đến mức toàn thân run lên.

Nếu Tân Mộng Dao thật sự mang trên mình thần phách của thánh thú và làm trụ cột cho Thánh Đan Tông thì không thể tưởng tượng nổi tông môn sẽ thưởng gì cho họ.

Gã ta có thể thấy được mức độ phong phú của nó thông qua biểu cảm khát vọng của sư phụ mình.

"Lâm Minh, mấy ngày này điều tra về Tân Mộng Dao cho kỹ đi. Ta căn một lời khẳng định rốt cuộc rong người con bé đó cất giấu cái gì"

Thiệu Danh Ngự hơi nheo mắt lại, lạnh giọng ra lệnh.

Trong đầu ông ta đã hình thành một kế hoạch.

Bị cám dỗ bởi hơn một nghìn viên đan dược, Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân đều tích cực đi làm việc.

Chưa đến nửa ngày, một tập tài liệu được đặt trước mặt Thiệu Danh Ngự.

Đêm đến, trăng tròn treo thật cao, ông ta đặt tập tài liệu cuối cùng xuống, thở hắt ra.

“Lâm Minh!”

"Sư phụ!"

“Truyền lệnh của ta xuống, điều động năm thầy luyện đan hai sao, ba thầy luyện huyền khí hạ phẩm trong tông môn đến thành Bắc Vân, vào nhà họ Điêu và nhà họ Uông để giúp đỡ họ luyện khí, cho đến khi... hai gia tộc đó hoàn toàn sụp đổi"

"Rõ!”

Mặc dù không rõ sư phụ có ý gì khi nói vậy, nhưng ông ta nói gì Lâm Minh cũng tuân theo.

"Ha ha... Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta”, sau khi Lâm Minh ra ngoài, Thiệu Danh Ngự cười phá lên: "Quả nhiên Tân Mộng Dao sở hữu huyết thống của thánh thú. Lần này lập được công lớn cho tông môn, có lẽ Thiệu Danh Ngự ta đây có thể trở thành một thầy luyện địa khí rồi"

Ông ta cười thật to, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

"Ông nội, Mục Vỹ là một người rất quan trọng với Tân Mộng Dao, chúng ta hoàn toàn có thể..."

“Ta biết con đang nghĩ gì, nhưng khi chúng ta đồn nhà họ Tần và nhà họ Mục đến bước đường củng thì rồi Tần Mộng Dao cũng phải cầu xin ta thôi, ta muốn con bé đó vào Thánh Đan Tông mà không có một suy nghĩ phản kháng nào.”

Nét mặt của Thiệu Danh Ngự trở nên âm u, cười khẩy.

Ba ngày sau, cuối cùng Mục Vỹ cũng ra khỏi phòng luyện đan.

Có điều bộ dạng của hắn thật sự khiến người ta chỉ muốn tránh xa.

Từ trên xuống dưới không có chỗ nào là chỉnh tề, tóc rối bù như ổ quạ, y phục tả tơi, người ngợm toàn là bùn đất.

"Vỹ Nhi, con... con không sao chứ?”, thấy Mục Vỹ ở trong phòng ba ngày mà như lưu lạc nơi sơn dã ba tháng, Mục Lâm Thần hết hồn, trợn trừng hai mắt

"Há há..."

Nhưng Mục Vỹ lại chỉ nhìn ông ấy mà cười lớn, không nói một câu, cười từ đầu này đến đầu kia rồi cứ thế đi ra ngoài nhà họ Mục.

“Chết chết chết, thắng nhóc này luyện đan đến điên rồi, điên rồi!”

Gạt mọi công việc qua một bên, Mục Lâm Thần nhanh chóng chạy theo.

Tại con phố phía Đông của thành Bắc Vân, trong tiệm rèn sắt của nhà Tề Minh.

Từ khi nhận Mục Vỹ làm sư phụ, cậu ấy đã dẫn phụ thân mình từ địa bàn con phố phía Tây của nhà họ Tần sang con phố phía Đông của nhà họ Mục.

Tần Mộng Dao, Tề Minh và Mặc Dương đều tụ tập lại ở đây, trên mặt đầy sự lo lắng.

Tề Ngự Phong đang ngồi trên xe lăn thì cực kỳ phẫn nộ.

"Quá đáng, quá đáng quá đi mất! Nhà họ Điêu và nhà họ Uông đúng là mất trí rồi", Mặc Dương không chịu nổi nữa, chửi rủa: 'Không ngờ lại mời cả Thiệu Danh Ngự, ông nội của Thiệu Minh đến đây. Lão già kia là thầy luyện huyền khí cực phẩm, còn điều động nhiều thầy luyện đan và thầy luyện khí trong Thánh Đan Tông đến. Đúng là cậy già lên mặt

“Ừm, cả nhà họ Tẽ nữa. Ta không nghĩ rằng vì ta thẳng Tề Vân mà nhà họ Tê cũng nhúng tay và”, Tề Minh vô cùng bất an.

"Quan trọng nhất là ông nội ta đang chuẩn bị rút những người trong Thánh Đan Các về. Dù sao thì thầy luyện đan và thầy luyện khí nơi đó không thể cứ mãi ở lại nhà họ Mục để giúp đỡ thế được."

"Phải làm sao đây!”

"Hầy..", Tề Ngự Phong thở dài một hơi, lên tiếng "Khổ cái là ta thành người tàn phế rồi, không giúp thầy Mục được."

Ông ấy thật sự cảm thấy rất tự trách. Mục Vỹ đã giúp Tê Minh có được thành công lớn như vậy, còn mình thì chẳng có gì để báo đáp cả.

"Ai nói ông là người tàn phế!”

Họ đang nói chuyện với nhau thì một người mang theo mùi kỳ lạ đi vào trong tiệm rèn.

“Mục Vỹ!"

“Sư phụ, cuối cùng người cũng tới

"Thầy Mục”.

Thấy hắn đã đến, ai cũng trở nên mừng rỡ. Mục Vỹ đã trở thành người mà họ tin cậy nhất.

"Vỹ Ca, huynh nói vậy là sao? Huynh đã luyện chế Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan thành công rồi ư?”, Tần Mộng Dao tiến lên, nghỉ hoặc hỏi.

"Chứ gì nữa! Người đàn ông của muội ra tay mà có thể luyện chế không thành công sao?"

Mục Vỹ tí tởn cười, xòe bàn tay để lộ hai viên đan dược mang màu sắc khác nhau.

Trong đó, một viên là Phong Linh Đan màu đỏ sẫm.

Viên còn lại là Trúc Linh Đan màu xanh, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng

"Đây là Phong Linh Đan!", Mục Vỹ chỉ vào viên đan dược màu đỏ sẫm, giải thích: "Phong Linh Đan sẽ phong tỏa toàn bộ kinh mạch của ông. Khi uống vào, kinh mạch sẽ đứt đoạn, cảm giác đó..."

"Ta có thể chịu được!"

Mục Vỹ chưa nói xong thì Te Ngự Phong đã mở miệng nói: "Ta ghét cuộc sống ngồi trên xe lăn mười mấy năm lắm rồi”.

"Tốt lắm, cái này là Trúc Linh Đan, nó sẽ tái tạo kinh mạch của ông, và còn..., hẳn nói đến đây thì chợt ngừng lại.

“Còn gì vậy thầy Mục?"

“Bí mật. Tê Minh, cho phụ thân con ăn hai viên đan dược này đi, đợi một lúc là sẽ hiểu thôi, nhân tiện hãy kể cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây đi”.

"Vâng, sư phụ”.

Nhìn Tề Minh đẩy Tê Ngự Phong sang phòng khác, Mục Vỹ mỉm cười