Mục Thần Ký

Chương 972: Giống như trời giúp




Mắt của Lãng Uyển Thần Vương lưu chuyển, cười nói:

- Thúc Quân Thần Vương ở thời đại cổ xưa, chết trận ở dải đất Huyết Tú, mà lúc này chúng ta đã di chuyển đến Thái Hư. Thần Vương không có khả năng trốn vào Thái Hư, bởi vì năm đó căn bản không có người nào nói cho ngươi biết Thái Hư ở nơi nào.

Trên tế đàn, Thúc Quân Thần Vương hừ một tiếng, rất không vui. 

Tuy nhiên, lời Lãng Uyển Thần Vương nói cũng không sai.

Cho dù bọn họ đều bị hậu nhân coi là chúa sáng thế, xem bọn họ là chủng tộc chúa sáng thế, nhưng giữa chúa sáng thế lại chia ra làm chủng tộc khác nhau, phân chia ra thế lực khác nhau, giữa bọn họ cũng có ân oán.

Nơi nào có người nơi đó lại có giang hồ, nơi có chúa sáng thế cũng là như vậy. 

Ba vương Thái Cổ xem là thế lực tương đối cường đại, thế lực mạnh nhất lại Thái Đế, ngoại trừ ba vương Thái Cổ ra, còn có các loại thế lực khác, tranh quyền đoạt lợi, rất náo nhiệt.

Giữa ba vương đều khó chịu với nhau, giữa ba vương cùng Thái Đế cũng có khoảng cách rất lớn, lại thêm có người đầu phục Cổ Thần, bọn họ bị Cổ Thần đánh bại, diệt tộc, bọn họ biến mất khỏi thế gian, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà tất nhiên.

Lúc đó danh tiếng của Thúc Quân ở trong ba vương có thể nói là một đống hỗn loạn, quả thật không ai nói với hắn Thái Hư rốt cuộc ở nơi nào. 

Lãng Uyển Thần Vương suy nghĩ một lát, cười nói:

- Như vậy Thúc Quân Thần Vương nhất định là gặp phải Thánh Anh ở bên ngoài, trốn trong cơ thể của Thánh Anh, mượn thần thức và khí huyết của hắn sống lại, chỉ là không có hoàn toàn sống lại, cho nên thực lực thấp.

Thúc Quân Thần Vương lại hừ một tiếng, trong lòng càng thêm khó chịu, lại bị nữ tử này đoán đúng. 

Hắn vốn dự định lấy thân phận Thái Cổ Thần Vương của mình ép nữ tử này một đầu, không nghĩ tới bị nàng nói vài lời lại đoán được lai lịch của mình, ngược lại còn bị khí thế của nàng ép qua.

Lãng Uyển Thần Vương tiếp tục nói:

- Thúc Quân Thần Vương ở xa tới là khách, lại dẫn đến Thánh Anh, chúa sáng thế Bỉ Ngạn ta tất nhiên phải lễ ngộ. Người đâu, mời Thúc Quân Thần Vương ngồi xuống, lại ngồi ở bên cạnh ta. 

Tu Trọng tiến lên, nâng đầu của Thúc Quân Thần Vương lên, rời khỏi tế đàn, có người đưa đến bảo tọa, đặt ở bên cạnh Lãng Uyển Thần Vương, Tu Trọng đặt đầu của Thúc Quân Thần Vương ở trên chỗ ngồi.

Hai tròng mắt trong hốc mắt của Thúc Quân Thần Vương trở nên sôi nổi, bắn tới bắn tới, muốn nói, lại không biết nên nói cái gì mới có khả năng cứu vãn lại một chút mặt mũi.

Tần Mục thầm nghĩ: 

- Nữ tử này lợi hại, nói vài lời lại an bài về Thúc Quân Thần Vương an rõ ràng, khiến cho hắn không có bất kỳ ý nghĩ gì, không hổ danh là thống lĩnh chúa sáng thế còn sót lại, tồn tại cùng Khai Hoàng giằng co đến nay.

Có thể cùng Khai Hoàng đấu tới không phân cao thấp, hơn nữa còn tiếp thu hệ thống tu luyện Thần Tàng Thiên Cung, cùng lúc tiến bước, bất kể tầm mắt còn là lòng dạ hay là là cổ tay tâm cơ, vị Lãng Uyển Thần Vương này đều hết sức lợi hại!

Thời đại ba vương, cho dù chúa sáng thế thống trị vũ trụ càn khôn, nhưng xét đến cùng cũng chẳng qua là một ít bộ lạc nguyên thủy, tới trong tay của vị Lãng Uyển Thần Vương này, cho dù địa vị của chúa sáng thế không bằng lúc trước, nhưng phải tiến bộ hơn rất nhiều. 

Lãng Uyển Thần Vương liếc mắt nhìn Tần Mục, giọng nói của nàng vang lên ở trong đầu của Tần Mục, nói:

- Ngươi là Nhân tộc, cũng không phải là chúa sáng thế.

Tần Mục thấy sởn tóc gáy, lặng lẽ gật đầu. 

Lãng Uyển Thần Vương có thể đoán ra hắn không phải là chúa sáng thế là chuyện đương nhiên, phủ nhận cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Bởi vì Thúc Quân đã thừa nhận bọn họ là từ bên ngoài đi tới thế giới Bỉ Ngạn, chúa sáng thế bên ngoài đã diệt sạch, Tần Mục tất nhiên không thể nào là chúa sáng thế. Lấy trí tuệ của Lãng Uyển Thần Vương, rất dễ dàng đoán được điểm này.

- Không cần phải lo lắng. Tiên đoán thứ ba nói sẽ có Thánh Anh đến trái đất, nhưng chưa nói nhất định chính là chúa sáng thế, có lẽ ngươi thật sự có thể là Thánh Anh. 

Chuỗi ngọc trước trán của Lãng Uyển Thần Vương tản ra ánh châu ôn hòa, âm thanh tiếp tục vang lên ở trong đầu Tần Mục, nói:

- Nhưng Nhân tộc trở thành Thánh Anh, đi Tiên Linh Giới gặp các triều đại tiên linh, hơn phân nửa sẽ bị các tiên linh phẫn nộ ôn tiêu diệt. Cho dù các tiên linh không giết ngươi, nếu như tộc nhân của ta biết thân phận thật sự của ngươi, cũng sẽ hạ sát thủ đối với ngươi.

Tần Mục chớp chớp mắt. 

Lãng Uyển Thần Vương tiếp tục nói:

- Tuy nhiên ta có thể không vạch trần thân phận của ngươi, cho dù thân phận của ngươi bị vạch trần, lấy địa vị của ta cũng đủ để bảo vệ ngươi, ta cũng có thể ở trước mặt các tiên linh Tiên Linh Giới bảo vệ ngươi. Nhưng trước đó, ngươi nhất định phải thông qua thử thách của ta với các tộc trưởng khác.

Tần Mục rên lên một tiếng. 

Hắn cũng bị nữ tử này an bài rõ ràng.

Lãng Uyển Thần Vương cùng hắn giao lưu xong, cười tủm tỉm nói:

- Các vị, nếu là Thánh Anh đến trái đất, như vậy Thánh Anh nhất định sẽ nắm giữ thần thức hơn người, thân thể hơn người, thủ đoạn chiến đấu hơn người, trí tuệ hơn người, mới có thể dẫn dắt người của tộc chúng ta đi ra khỏi Bỉ Ngạn, trở về tổ đình. Bởi vậy ta cho rằng sát hạch cũng cần chia ra làm bốn bước. Nể tình Thánh Anh còn chưa tới hai tuổi, như vậy cửa thử thách thần thức thứ nhất lại tương đương cùng chúa sáng thế thành niên. 

Tu Trọng nhìn về phía Tần Mục nói:

- Ta nói không nguy hiểm?

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía hắn cảm ơn. 

Lãng Uyển Thần Vương nói:

- Cửa thứ hai là thử thách thân thể, cũng là tương đương với chúa sáng thế thành niên. Cửa thử thách thứ ba là thủ đoạn chiến đấu, cũng là như vậy. Cửa thử thách thứ tư là trí tuệ, như vậy sẽ do ta tự mình sát hạch. Các vị có dị nghị gì không?

Tu Trọng nhìn về phía Tần Mục cười nói: 

- Ngươi xem, bốn cửa ải rất đơn giản, lấy bản lĩnh của Thánh Anh khẳng định sẽ dễ dàng vượt qua!

Trong lòng Tần Mục có chút lo sợ, thử thách thân thể, thủ đoạn chiến đấu, thoạt nhìn là bình thường, nhưng hắn đối với thân thể, kỹ năng chiến đấu của chúa sáng thế cùng thủ đoạn chiến đấu thần thức tưởng tượng thực sự không nhiều!

Các vị tộc trưởng châu đầu ghé tai bàn bạc một hồi, tất cả đều không có dị nghị. 

- Ta có dị nghị!

Trên ghế, đầu lớn của Thúc Quân nhảy nhót, cười ha hả nói:

- Bốn cửa ải sát hạch này khó tránh khỏi quá đơn giản đi, nói thế nào Thánh Anh cũng là đệ tử của ta, thử thách nho nhỏ như vậy đối với Thánh Anh tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay! 

Tần Mục giận tím mặt:

- Người này lại muốn cho ta đi giày nhỏ!

Lãng Uyển Thần Vương cười nói: 

- Thúc Quân Thần Vương có chỗ không biết, bốn cửa ài này nhìn như đơn giản, nhưng thật ra lại khó khăn. Cửa thứ nhất này là thử thách thần thức, chính là tưởng tượng tạo vật. Hơn nữa không phải đối đầu cùng một vị chúa sáng thế thành niên, mà đối đầu cùng chín vị chúa sáng thế thành niên. Chín vị chúa sáng thế đồng thời phát động thần thức, quấy nhiễu tưởng tượng của hắn, nếu như hắn có thể áp chế chín vị chúa sáng thế, tưởng tượng tạo vật thành công, vậy lại xem như là qua cửa ải.

Sắc mặt của Tu Trọng thoáng biến đổi, sắc mặt của tộc trưởng của các tộc khác cũng không khỏi biến đổi.

Thúc Quân cười ha hả nói: 

- Chín vị thành niên chúa sáng thế quấy nhiễu tưởng tượng của hắn, đó chính là đối đầu về thần thức, có chút lơ là, Thánh Anh lại sẽ bị thần thức của bọn họ đánh thành đần độn. Thử thách này còn tạm được có chút thú vị. Đồ nhi, ngươi sợ sao?

- Đệ tử không sợ.

Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười chất phác, ánh mắt nhìn về phía đầu lớn của Thúc Quân. 

Thúc Quân bị hắn nhìn sợ tới mức nổi da gà, thầm nghĩ:

- Nếu như lão tử trở lại trong Nguyên Thạch, tiểu tử này chắc chắn sẽ không buông tha cho ta, vậy ai sẽ cho ta mượn khí huyết thần thức khôi phục lại thân thể? Ta còn phải trở về...

Lãng Uyển Thần Vương phân phó vài câu, không lâu sau, các tộc lại chọn ra chín vị chúa sáng thế thành niên có thân thể hùng tráng. 

- Thánh Anh phải tưởng tượng ra thánh vật của Tu Dân tộc.

Lãng Uyển Thần Vương nhìn về phía Tu Trọng, Tu Trọng do dự một chút, nhẹ nhàng nâng tay lên, một món bảo vật chậm rãi bay lên, lại là một viên hạt châu lơ lửng ở trước mặt Tần Mục.

Tu Trọng nói: 

- Thánh Anh nhìn cho kỹ.

Thần thức của hắn bạo phát, phát động hạt châu này, chỉ thấy hạt châu này lập tức căng phồng lên, trong giây lát hóa thành một thế giới chư thiên lơ lửng ở trên không trung của tế đàn!

Lục địa trong chư thiên hình tròn kia bị vây quanh ở trên vách bên trong của hạt châu, thiên sơn vạn thủy đều giống như được tạo ra bằng ngọc, thân núi cùng sông hình thành mỗi loại phù văn tuyệt đẹp, vô số dãy núi cao thấp lên xuống, chi tiết cấu tạo vô cùng phức tạp! 

Hướng sông, núi suối thác nước, cũng có cấu tạo từ những phù văn khác nhau, các loại phù văn liên hệ giữa chúng cũng là cực kỳ phiền phức!

Mấu chốt nhất chính là trung tâm của hạt châu có một tòa Thần Thành, cùng loại với cấu tạo của Thiên Cung Ngọc Kinh Thành, bên trong còn có hình thái của Cổ Thần Thần Ma!

Nếu như nhìn kỹ, lại sẽ thấy trong cơ thể của những Cổ Thần hình thái Thần Ma này cất giấu vô số chi tiết! 

Trên trán của Thúc Quân xuất hiện mồ hôi lạnh, trong lòng lẩm bẩm:

- Lãng Uyển Thần Vương tiểu nương tử này dự định giết chết Thánh Anh... Phi, giết chết tiểu tử Tần Mục này. Tưởng tượng phức tạp như vậy, đừng nói hắn tưởng tượng không ra, ngay cả ta cũng có chút miễn cưỡng, điều khiển thần thức quá tinh tế. Những chúa sáng thế hoàn toàn vứt bỏ truyền thống, một viên hạt châu cũng làm cho phức tạp như vậy...

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm của Tần Mục mở ra, một màn ánh sáng từ trong mắt thần bắn ra, giống như quét qua vô cùng tỉ mỉ, tất cả ngõ ngách của thánh vật Tu Dân tộc, bất kể dãy núi sông hay là tòa Ngọc Kinh Thành này đều quét qua một lần. 

Tần Mục nhắm mắt lại, ngồi ở trên tế đàn vẫn không nhúc nhích, phía dưới có hơn mười vạn chúa sáng thế im lặng, khẩn trương nhìn hắn.

Đột nhiên, Tần Mục mở mắt, nói:

- Có thể. 

Lãng Uyển Thần Vương nói:

- Chín vị thần thức của chúa sáng thế công kích, phá hủy tưởng tượng của ngươi, ngươi không nên lơ là thiếu cảnh giác.

Tần Mục khẽ gật đầu. 

Lãng Uyển Thần Vương ra hiệu về phía chín vị chúa sáng thế này, thần thức của chín vị chúa sáng thế này lập tức bạo phát, trong con mắt thứ ba ở mi tâm có thần thức tuôn ra, trùng trùng điệp điệp, cho dù thần thức vô hình lại dâng lên từng trận gió bão, sấm sét, phóng về phía Tần Mục trên tế đàn!

Thần thức của chín vị chúa sáng thế này bạo phát trước tiên, thần thức của Tần Mục cũng đã gào thét tuôn ra, nhưng hắn vẫn chưa tưởng tượng ra hạt châu này, mà phát ra tất cả thần thức phóng về phía chín vị chúa sáng thế này!

Ầm ầm... 

Xung quanh tế đàn chấn động kịch liệt, mười luồng thần thức cường đại va chạm, thần thức của Tần Mục bỗng nhiên hóa thành Đại La Thiên, nghiền ép thần thức của chín vị chúa sáng thế thành niên, trong nháy mắt lại đánh cho thần thức của chín vị chúa sáng thế quay về mi tâm của bọn họ!

- Phong!

Hắn khẽ quát một tiếng, thân thể của chín vị chúa sáng thế đều chấn động mạnh, con mắt dựng thẳng hình thoi trên mi tâm lập tức bị lắc lư, bị hắn lấy thần thức phong ấn từng tầng, khiến cho bọn họ không có cách nào điều động được thần thức ra khỏi mi tâm! 

Tần Mục liên tục phong ấn chín người này xong, mới thu hồi thần thức, tưởng tượng tạo vật.

- Đây mới là Thánh Anh chứ!

Tộc trưởng Động Minh không nhịn được tán thưởng, cười nói: 

- Nếu như hắn một lòng phải tưởng tượng Ngọc Kinh châu của Tu Dân tộc, nhất định sẽ bị chín người kia nhân cơ hội đánh ép, nói không chừng còn bị chín người kia đánh thành đần độn, nhưng phong ấn thần thức của bọn họ, lại có thể ung dung tưởng tượng mà không bị quấy rầy.

Các tộc trưởng khác cũng đều gật đầu, Tàm Nữ nói:

- Hiện tại ta lại muốn xem hắn có thể tưởng tượng ra Ngọc Kinh châu hay không. 

Bọn họ còn chưa nói dứt lời, lại thấy xung quanh Tần Mục có thiên sơn vạn thủy giống như từ trong không trung phun mạnh ra ngoài, các loại thế núi thế nước thiên văn địa lý, gần như giống hệt với dộng thiên trong Ngọc Kinh châu, tất cả đều hiện lên!

Không chỉ có như vậy, ảo ảnh Ngọc Kinh Thành cũng tự nổi lên, cửa thành tường thành, các loại căn phòng cung điện Bảo Điện, cũng hoàn toàn tương tự với Ngọc Kinh châu, mà những Cổ Thần hình thái Thần Ma kia cũng bị Tần Mục lần lượt tưởng tượng ra được, cấu tạo phức tạp phiền phức, thậm chí so với Ngọc Kinh châu chỉ có hơn chứ không kém!

- Giống như trời giúp, giống như trời giúp! 

Rất nhiều chúa sáng thế đều thán phục, khen:

- So với Ngọc Kinh châu còn muốn phức tạp hơn, càng chi tiết hơn nhiều, thật sự không hổ danh là Thánh Anh do Nguyên Thạch sinh, chỉ điểm chúng ta!

Thúc Quân trợn trừng mắt, thầm nghĩ: 

- Đổi lại là ta, chắc hẳn đã bị đánh thành ngu dại... Không, ta sẽ không bị đánh thành đần độn, ta lại không có đầu óc...