Mục Thần Ký

Chương 817: Hoàng tử chết trẻ




- Giết chết một người hằng số không đổi?

Đồng tử của Triết Hoa Lê hơi co lại, yêu đao phía sau cũng chợt mở mắt, nhìn chằm chằm vào Thu Minh hoàng tử.

Người tí hon trong đèn lồng Lâm Kiêu nói cho bọn họ biết bí mật về người hằng số không đổi, gây ra nội đấu của những người lên thuyền. Triết Hoa Lê vốn cũng nghi ngờ người hằng số không đổi có thể bị giết chết.

Chỉ là hắn không có nghĩ đến, Thu Minh hoàng tử không ngờ đi chặn giết người lên thuyền khác, hơn nữa còn giết chết một người hằng số không đổi.

Thu Minh hoàng tử ung dung nói:

- Ta muốn xem thử giết chết người hằng số không đổi khác, có thể sẽ có ảnh hưởng gì đối với chúng ta hay không, nói không chừng lại có thể bởi vậy khiến cho chúng ta xuất hiện thêm một người. Chỉ có điều ta phát hiện ta đi tới sát hư hóa, lần trước luân hồi ta có một phần lực lượng biến mất. Chỉ sợ ta không kịp thử nghiệm ý nghĩ này, ta sẽ hóa thành hư vô.

Trong lòng Triết Hoa Lê trầm xuống.

Bây giờ hắn còn chưa cảm giác thấy mình tiến vào trong hư hóa, điều này nói rõ quỷ thuyền cho rằng lực lượng của Thu Minh hoàng tử cao hơn hắn, bởi vậy Thu Minh hoàng tử bị quỷ thuyền hư hóa, suy yếu lực lượng của hắn.

- Ta không dám tự chém tu vi, bởi vì chém rơi tu vi, ta rất có thể sẽ chết ở trong tay người khác, cho nên ta buông tha những chuyện khác, đến đây tìm kiếm hai vị.

Thu Minh hoàng tử cười nói:

- Ta lần này hạ giới, mục đích là diệt trừ Tần phách thể và phái cải cách, tiêu diệt hạ giới uy hiếp ở trong trứng nước. Triết Hoa Lê, ngươi là Linh Tú Quân của Thiên Đình, ta là hoàng tử Thiên Đình, ngươi là thuộc hạ, nên làm như thế nào trong lòng ngươi biết rất rõ ràng. Sau khi ta diệt trừ Tần phách thể, tự chém tu vi, ngươi hóa thành hư vô, ta sống sót, phá chiếc thuyền kỳ quái này, ngươi còn có cơ hội sống sót.

Triết Hoa Lê im lặng, đột nhiên lắc đầu nói:

- Ta không tin được ngươi, ta chỉ tin đao của ta.

Hắn ngẩng đầu, từ phía xa nhìn Thu Minh hoàng tử:

- Đường là do ta tự đi ra, tu vi là do bản thân ta luyện ra, mạng của ta là do phụ mẫu cho, không phải do hoàng tử bố thí. Ta mặc dù là Linh Tú quân của Thiên Đình, nhưng ta không phải là tiện chủng, phụ mẫu cho ta tính mạng, ta phải nắm chặt trong tay, không thể giao cho bất kỳ kẻ nào.

Thu Minh hoàng tử khẽ nhíu mày, nói:

- Biện pháp của ta đơn giản, đó chính là diệt trừ tất cả người hằng số không đổi khác, chỉ còn lại có một mình ta, sau đó tự sát.

Triết Hoa Lê kinh ngạc nhìn hắn.

Thu Minh hoàng tử nói:

- Chiếc thuyền này không có người hằng số không đổi, tính ổn định của thần thông lại sẽ xuống đến điểm thấp nhất, thần thông sẽ tan rã. Chỉ cần thần thông tan rã, chúng ta lại sẽ trở lại niên đại của từng người, ai cũng không cần chết. Ngươi yên tâm, ta tự tin có thực lực giết chết cường giả của ba mươi lăm niên đại này!

Hắn vô cùng tự phụ, nói:

- Ngươi bái sư Lạc Vô Song, lại bái sư Phược Nhật La, lấy đao nhập đạo, rất không tầm thường. Nhưng ngươi học đều là con đường không chính thống.

Triết Hoa Lê nhíu mày.

Thu Minh hoàng tử nói:

- Ta học chính là công pháp Đế Tọa của Thiên Đình, do Thiên Sư Thiên Đình tự mình chỉ đạo dạy học. Rất nhiều người khinh thường con cháu của đế gia, cho rằng chúng ta đều ăn chơi trác táng, lời ấy là sai. Số lượng hoàng tử chúng ta rất nhiều, muốn trở nên nổi bật, lại cần phải dụng công hơn bất kỳ kẻ nào, tất cả đều phải chăm chỉ, bằng không hoàng tử chính là phượng hoàng rụng lông, còn không bằng gà mẹ rồng! Mà hoàng thất đấu đá có rất nhiều thủ đoạn, cuộc đời này ta gặp nguy hiểm cũng không ít hơn so với ngươi.

Triết Hoa Lê tự nhiên cảm thấy kính nể, trầm giọng nói:

- Hoàng tử nhận lấy trọng trách, hiển nhiên là từ trong hàng vạn hàng nghìn hoàng tử xông ra một đường máu.

Thu Minh hoàng tử mỉm cười nói:

- Như vậy, Triết Hoa Lê, ngươi có đi theo ta không?

- Không.

Triết Hoa Lê thản nhiên nói:

- Ta mặc dù kính nể ngươi, nhưng ta cũng sẽ không trung thành với ngươi, cũng sẽ không tin tưởng ngươi. Ta chỉ tin được đao của ta, ta chỉ trung thành với đao của ta.

- Đám nhân vật các ngươi từ địa vị đê tiện lập nghiệp, vì sao luôn thích cậy tài khinh người như vậy?

Thu Minh hoàng tử thở dài:

- Ta phiền nhất là đám người các ngươi, có chút bản lĩnh thì mũi hướng lên trời, tự cho là mình có bao nhiêu xuất sắc. Lại không biết, ngày thường ta còn tốt hơn ngươi còn cố gắng nhiều hơn ngươi, thực lực còn cao hơn các ngươi. Ta đã hạ mình nói chuyện với ngươi là tốt rồi, nhưng các ngươi không ngang bướng không chịu nghe theo như vậy.

- Bởi vì...

Triết Hoa Lê rút đao, vọt về phía hắn, trong tay hắn nâng cao yêu đao lên, chỉ một thoáng đao quang đầy trời, đao khí giống như cầu vồng, hắn quát lớn nói:

- Ngươi vừa sinh ra lại có địa vị và vinh quang, là thành tựu chúng ta phải mất mấy trăm năm thậm chí suốt đời nỗ lực liều mạng cũng chưa chắc có thể đạt được!

Đao pháp của hắn càng lúc càng nhanh, trong đao ẩn chứa hoài bão của mình, tâm huyết của mình, khí tiết của mình!

- Ngươi cho rằng mình sinh ra ở đế hoàng gia là đương nhiên, chúng ta lại cảm thấy xa không thể thành!

- Ngươi cảm thấy chúng ta là cậy tài khinh người, lại không biết những con dân nghèo hèn chúng ta có bao nhiêu người đã chết, bao nhiêu người đã đạp lên bao nhiêu xương trắng, mới có khả năng đi cho tới bước này hôm nay!

- Ngươi cảm thấy bản thân ngươi đã rất cố gắng, nhưng không biết mỗi bước chúng ta bước ra phải bỏ ra bao nhiêu máu cùng mồ hôi, chúng ta phải đạp lên bao nhiêu bạn đồng hành và thi thể xương cốt của kẻ địch mới có khả năng leo đến vị trí này!

- Đi theo ngươi, cho ngươi trở thành người hằng số không đổi sao?

Yêu đao của Triết Hoa Lê trở nên điên cuồng, đao quang giống như thủy ngân chảy trở thành bút của hắn, mực của hắn, khiến cho hắn tận tình viết ta tình cảm trong lòng mình.

- Nhường ngươi, đi theo ngươi, bảo ta làm thế nào đối mặt với đồng bạn ở bên cạnh, bảo ta làm thế nào không khiến cho kẻ địch chết dưới đao của ta khỏi thất vọng được?

Hắn cười ha ha, thi triển ra đại đạo trường đao của mình:

- Vì sao con cháu của Thiên Đế từ nhỏ lại tài trí hơn người? Đó là đương nhiên sao? Vì sao lại chết không được?

Kiếm quang của Thu Minh hoàng tử nghênh đón đao của hắn, cười nói:

- Ta nghe nói người lấy đao nhập đạo đều đặc biệt hào hùng. Đáng tiếc, ta từ nhỏ lại cao quý, đây là chuyện ta cũng không cách nào tránh khỏi. Nhưng nếu như ta giống như ngươi sinh ra ở nhà nghèo hèn, ta cũng sẽ một đường quật khởi, tiến bước rất nhanh! Đây không phải là tự tin, mà...

Kiếm quang của hắn đột nhiên bắn ra, giống như vô số ngân châm nhanh chóng xuyên qua, mỗi một đạo ngân châm vừa vặn nhằm vào đao quang của Triết Hoa Lê, ngăn cản đao quang của hắn.

Trong tay của Thu Minh hoàng tử đã không có kiếm, thân thể hắn đột nhiên chấn động, phía sau lưng hắn hiện lên ngang dọc bốn mươi chín đạo thiên đạo cương thường, hai tay hắn đẩy về phía trước, thần thông khủng khiếp bạo phát ra, lực lớn không chịu sự khống chế nghiền ép tới, đẩy yêu đao của Triết Hoa Lê di chuyển về phía sau!

Từng tòa đại điện của binh doanh sụp đổ, tan rã ở dưới uy năng thần thông của hắn!

Triết Hoa Lê kêu rên, nôn ra máu, thi triển ra thức yêu đao thứ hai của mình, chém ra thiên đạo cương thường.

Xuy xuy xuy.

Từng miếng ngân châm từ trước ngực của hắn bắn vào, xuyên ra phía sau, hoa máu văng ra khắp nơi.

Thân thể của Thu Minh hoàng tử lay động, phía sau lưng hắn hiện ra ảo ảnh Ma Thần nhân thân sừng trâu mặt hổ đuôi trâu, một quyền đánh ra với ma khí của U Đô cuồn cuộn hóa thành thần thông ma đạo, nắm đấm thật lớn mang theo vô số ngân châm đánh vào trên người Triết Hoa Lê, nghiền ép Triết Hoa Lê. Một tiếng nổ lớn vang lên khiến hắn nện vào phía trên một tòa chủ điện ở trước người của Tần Mục.

Chủ điện bị một quyền này của hắn đánh cho đổ sụp xuống.

Thu Minh hoàng tử thu tay lại, chắp hai tay sau lưng sải bước đi tới, chân hắn không chạm đất, đi trên không trung cách mặt đất ba thước, không dính bụi trần, thản nhiên nói:

- Ngươi suốt đời khổ cực, tìm hiểu đao đạo, cuối cùng làm được tới trình độ lấy đao nhập đạo. Thực sự buồn cười, cho dù ngươi cố gắng hơn nữa, cũng không có được khởi điểm cao giống như ta. Ba chiêu vừa rồi của ta vận dụng ba loại thần thông lớn Đế Tọa. Mỗi một loại công pháp đều là thần công ngươi suốt đời tha thiết ước mơ cũng không thể có được! Thậm chí, cho dù ngươi sử dụng cả đời cố gắng, cũng không thể sáng lập ra loại công pháp này, ta lại có được dễ như trở bàn tay!

Triết Hoa Lê từ đại điện sụp đổ hạ bò ra ngoài, hắn chống yêu đao thở hổn hển, khóe miệng có bọt máu bay tán loạn, thân thể lảo đảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.

Hắn muốn tiếp tục chiến đấu, nhưng thương thế của hắn quá nặng, hắn đã không có sức lực để tiếp tục chiến đấu nữa.

Thu Minh hoàng tử tiếp tục đi tới, nhìn Triết Hoa Lê giãy dụa, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười:

- Công pháp Đế Tọa chân chính có thể làm cho ngươi ở trên đường tu luyện lại không tự chủ được ngộ đạo, không tự chủ được lĩnh ngộ thần thông nhập đạo. Cho dù ngộ tính của ta chưa đủ, Thiên Sư Thiên Đình của ta cũng sẽ chủ động sáng tạo một hoàn cảnh để cho ta nhập đạo, dẫn dắt ta nhập đạo.

Hắn ung dung nói:

- Các ngươi trăm cay nghìn đắng, liều sống liều chết mới có thể làm đến bước này, không biết ở trong mắt ta tất cả đám người các ngươi chết nhiều chỉ vì nhập đạo như vậy, là chuyện buồn cười biết bao. Ngươi nói không sai, đây là đương nhiên!

Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Tần Mục đã đứng dậy.

Trong trận chiến vừa rồi, cây cột trước người của Tần Mục đã bị đụng cho vỡ nát, trước mặt hắn đã không có câu thơ do Lăng Thiên Tôn lưu lại nữa, sắc mặt hắn có chút không vui.

- Tần phách thể cũng vậy.

Thu Minh hoàng tử cười nói:

- Cho dù ngươi ở hạ giới phong sinh thủy khởi thế nào, được gọi là giáo chủ, gọi là phách thể, nhưng ở trong mắt Thiên Đình, các ngươi trước sau đều là đám heo trong đống bùn lầy, đám tôm nhỏ cá nhỏ ở trong ao cạn giãy dụa muốn được sống.

Ánh mắt hắn có chút thương hại:

- Đối với Thiên Đình, cái hạ giới gọi là phách thể, cái gọi là thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện, cái gọi là cải cách Duyên Khang, tất cả đều là một chuyện nực cười. Các ngươi chính là châu chấu nhảy nhót ở trong cái hũ, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết. Tuy rằng lời nói thật có chút quá đả thương người, nhưng sự thực chính là như vậy.

Tần Mục giang bàn tay ra, kiếm hoàn bay ra, ở trên lòng bàn tay hắn xoay tròn, hắn sải bước đi về phía trước.

Thu Minh hoàng tử cũng đi tới, cười nói:

- Tần phách thể, lần này hạ ta giới mục đích chính là để nghiền chết đám châu chấu các ngươi, hiện tại vừa lúc có thể giết chết ngươi trước.

Ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải của Tần Mục chạm vào nhau, tay bấm kiếm quyết, giơ tay lên điểm vào mi tâm, kiếm hoàn oong một tiếng bay lên, trôi lơ lửng ở trước mi tâm của hắn cách ba tấc, điên cuồng chuyển động.

Thu Minh hoàng tử mỉm cười, vô số ngân châm bay tới, đinh đinh đinh ở trong tay hắn tập trung thành một thanh bảo kiếm.

Tốc độ của Tần Mục càng lúc càng nhanh, đột nhiên kiếm chỉ đâm về phía trước!

Oong...

Một đạo kiếm trụ huy hoàng dài đến hơn mười dặm bắn ra!

Thân thể của Tần Mục lay động, hiện ra trạng thái ba đầu sáu tay, tay phải của hai cánh tay khác lần lượt giơ lên, điểm ở mi tâm.

Ong ong...

Đạo kiếm trụ thứ hai và thứ ba thứ bắn tới!

Thu Minh hoàng tử quát lớn, cũng hiện ra ba đầu sáu tay, mi tâm ở ba cái đầu đều tách ra, lộ ra con mắt thứ ba, khí thế của hắn mạnh hơn vừa rồi, so với vừa rồi thần thông càng mạnh liệt hơn!

Chỉ trong nháy mắt, hắn lại thi triển ra ba loại công pháp thần thông lớn Đế Tọa, ba loại thần thông đều không giống nhau, uy năng bạo phát ra, cứng rắn tiếp được ba chiêu Khai Kiếp kiếm này.

Đột nhiên, trong kiếm quang có vô số phi kiếm dừng lại, nhảy lên, di chuyển với quỹ tích quỷ dị khó lường khiến chín con mắt của hắn khó có thể nắm bắt, khiến cho thần thông của hắn lần lượt đánh hụt.

Kiếp Kiếm thức thứ hai, Đề Kiếp.

Xuy xuy xuy.

Từng tiếng động đâm thủng thân thể truyền đến, trên thân thể Thu Minh hoàng tử bị đâm đầy phi kiếm, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi.

- Huyền Đô Thần Vương thể!

Hắn bỗng nhiên quát lớn, toàn thân có lưu quang bạo phát ra. Không ngờ lại là một loại công pháp Đế Tọa, đó là một loại thần công từ Huyền Đô, lấy thân thể làm tên gọi.

Thân thể của hắn có vòng ánh sáng quấn quanh thân, từng thanh phi kiếm bị ép bay ra khỏi thân thể, nhưng trong nháy mắt đó trước mặt hắn lại nhìn thấy nắm đấm của Tần Mục, Thiên Ngoại Kỳ Phong Thiên Chưởng Hồi, hung hăng đánh vào trên người của hắn, cho dù là Huyền Đô Thần Vương thể cũng không chịu nổi.

Thu Minh hoàng tử nghe được tiếng xương cốt của mình vỡ nát, âm thanh này là từ chỗ ngực của mình truyền đến, tiếng vỡ nát rất nhanh lan tràn đến xương sườn của mình, hai mươi bốn cái xương sườn từ trước ngực nổ về phía sau, còn nổ đến cột sống của mình.

Hắn bay ngược về phía sau.

Hắn nhìn về phía trước, bóng người của Tần Mục đã đi tới trước mặt hắn, đang vén lá liễu màu vàng ở mi tâm.

Lá liễu mở ra, lộ ra con mắt thứ ba của Tần Mục.

Bước chân của Tần Mục đang chuyển đông xoay quanh hắn đang bay ngược rời đi, bước chân hơi lệch đi, con mắt thứ ba trên một cái đầu lại bắn ra một đường ánh sáng, bắn vào trong con mắt thứ ba của hắn, lại hơi nghiêng đi, lại là một cái đầu khác.

Trong ba bước, Tần Mục đã đi hết một vòng xung quanh bắt, ba cái đầu đều bắn ra một đường ánh sáng, xuyên qua ba cái đầu của Thu Minh hoàng tử.

Ầm.

Thu Minh hoàng tử rơi xuống đất, bước chân lui về phía sau, sau khi lùi lại hơn mười bước lúc này thân hình hắn mới đứng vững, vô số ngân châm bay tới, ở trong tay hắn lại một lần nữa hóa thành một thanh kiếm bạch, mũi kiếm chỉ chếch về phía mặt đất.

- Ngươi...

Hắn nhìn về phía Tần Mục, đột nhiên ba cái đầu nổ tung, thân thể không đầu lảo đảo, té nhào vào trong bụi bặm.

- Đập nát cột của ta, khiến cho ta không có cách nào im lặng đọc thơ.

Tần Mục hừ một tiếng:

- Vẫn còn nói nhiều như vậy! Làm hại ta còn phải đợi đến khi luân hồi tiếp theo mới có khả năng nhìn thấy được thơ trên cây cột. Gia gia điếc nhà ta ghét nhất chính là loại người như ngươi! Phi... đánh chết ngươi!