Mục Thần Ký

Chương 809: Chuyện Trên Thuyền Quỷ




Bên ngoài quan tài màu đen, mọi người chờ giây lát lại thấy hai điểm sáng màu đỏ trong quan tài này trước sau không có bất cứ động tĩnh gì.

Ở phía xa, đám người khác cùng nhau tiến vào chiếc quỷ thuyền này đã chú ý tới bên này, chờ đợi kết quả đám người Tổ Long vương thăm dò ra.

Ở bên ngoài quỷ thuyền có hung danh, bởi vậy bọn họ cũng vui vẻ để cho những người khác thám hiểm, mình lại ngồi mát ăn bát vàng.

Xung quanh yên tĩnh khiến người ta cảm thấy áp lực.

Tổ Long vương đưa mắt ra hiệu về phía một vị Bán Thần, vị Bán Thần này hiểu ý, phát ra sóng pháp lực, thi triển từng thần thông phòng ngự bảo vệ toàn thân trước, sau đó hóa thành từng tấm lá chắn như mai rùa, trên cánh tay hắn cũng hiện ra hoa văn của huyền quy, lúc này hắn mới kiên trì tiến lên, thận trọng thò tay về phía bên trong quan tài màu đen lục lọi.

Quan tài rất lớn, tay hắn cách ánh sáng của ngọn đèn đỏ trong bóng tối này rất xa. Dần dần, vị Bán Thần này đi vào trong quan tài màu đen, biến mất.

Bên trong không có động tĩnh gì. Sau một lúc lâu, có giọng nói của vị Bán Thần này từ trong quan tài truyền đến, nói:

- Thật sự là đèn lồng!

Mọi người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, Tổ Long vương cũng thoáng thả lỏng, chỉ thấy vị Bán Thần này từ trong quan tài đi ra, cười nói:

- Trong quan tài này phát ra ánh sáng màu đỏ, thật sự là đèn lồng, hai cái đèn lồng bằng giấy. Ta chỉ tìm được một cái, lại đi ra. Bên trong không có gì nguy hiểm... Vì sao các ngươi nhìn như vậy ta?

Vị Bán Thần này cầm theo một ngọn đèn lồng, kinh ngạc nhìn bốn phía, chỉ thấy mọi người thấy hắn giống như thấy quỷ, lặng lẽ lui về phía sau.

Tổ Long vương cũng lui về phía sau một bước, nắm thật chặt đầu trượng rồng quyền trong tay.

Cho dù là hắn cũng chưa từng thấy qua tình hình quỷ dị như vậy, không khỏi có chút khẩn trương.

Phía xa, đám người Lạc Vô Song cũng hoàn toàn im lặng, những đệ tử của Linh Tú quân nhìn tình hình bên này có chút kinh hoàng.

- Kiếm Thần, có chuyện gì vậy?

Giọng nói của Hoạn Long quân run rẩy, trốn ở phía sau thôn trưởng.

Thôn trưởng cùng Thượng Thương là kẻ địch đối đầu cũ. Hoạn Long quân cũng hai lần ba lượt suýt nữa chết ở trong tay của thôn trưởng, giữa bọn họ có thù oán, nhưng Hoạn Long quân bội phục nhất vẫn là thôn trưởng, bởi vậy đối mặt với loại cục diện quỷ dị này, hắn vẫn không tự chủ được tới gần thôn trưởng.

Về phần Tần Mục vị chủ công này, Hoạn Long quân theo bản năng chắn ghét tiểu tử này.

Tần Mục nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người Bán Thần từ trong quan tài màu đen đi ra. Trong tay của vị Bán Thần này mang theo một cái đèn lồng bằng giấy, vừa rồi ánh sáng trong quan tài màu đen này chính là do chiếc đèn lồng này phát ra. Chỉ là trong bóng đêm, nó khiến người ta không tự chủ được liên tưởng đến hai con mắt đỏ rực.

Đèn lồng giấy này rất cổ quái, khi gió thổi qua nó chuyển động xoay tròn, trên đèn lồng có gương mặt đang trợn tròn hai mắt, mỉm cười nhìn xung quanh.

Nhưng đây cũng không phải là nơi hù dọa được mọi người.

Thật sự hù dọa được mọi người chính là vị Bán Thần này. Trên cổ của vị Bán Thần này gắn với một cái đèn lồng giấy khác.

Còn đầu hắn lại không cánh mà bay!

Mặt hắn xuất hiện trên một cái đèn lồng giấy, có mũi có mắt, đang mở miệng nói:

- Các ngươi làm sao vậy? Vì sao dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?

Mặt hắn xuất hiện ở phía mặt ngoài của cái đèn lồng, ngọn đèn bên trong lại chiếu sáng ra, giống như là có người kéo da mặt của hắn xuống dán ở trên cái đèn lồng.

Ngọn đèn yếu ớt, mặt hắn cũng sáng tối không ngừng.

Tổ Long vương đột nhiên cầm quyền trượng đầu rồng, điểm một cái trong hư không, cái đèn lồng trên cổ của vị Bán Thần này đột nhiên tắt đi!

Lạch cạch.

Đèn lồng rơi xuống trên mặt đất.

Trên cổ của vị Bán Thần này lại trống rỗng không có vật gì, đột nhiên thần huyết trào ra bên ngoài, thân thể lắc lư, ngã nhào xuống đất, không còn hơi thở.

- Các ngươi đều sẽ chết...

Hắn mang theo đèn lồng trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất, lăn hai vòng, cái mặt trên cái đèn lồng lộ ra nụ cười quỷ dị:

- Hì hì, các ngươi đều sẽ chết ở chỗ này, sau đó thu được sống mãi, vĩnh viễn gắn liền cùng chiếc thuyền này...

Tổ Long vương nhấc chân giẫm lên đèn lồng lên, giẫm tắt ánh nến bên trong ngọn đèn. Sắc mặt hắn thâm trầm nói:

- Giả thần giả quỷ! Ta là đại thần cảnh giới Lăng Tiêu, ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, thực sự không biết sống chết!

Hắn rít gào một tiếng, quyền trượng đầu rồng trong tay nặng nề đảo vào phía trong quan tài màu đen, cái quan tài màu đen này lập tức chia năm xẻ bảy, từng mảnh quan tài nổ tung, rơi trên mặt đất, phát ra từng tiếng động nặng nề.

Chiến lực của hắn kinh người, cho dù quan tài màu đen có phong ấn của bốn đế cũng khó có thể chịu đựng được một đòn của hắn.

Bụi tản đi, ván quan tài rơi trên mặt đất phát ra từng tiếng kêu gào thê lương, máu tươi không ngừng từ trong quan tài chảy ra.

Trong lòng mọi người nhất thời kinh sợ, vội vàng bay lên trời, không dám hạ xuống đất.

Chỉ thấy máu tươi từ trong những mảnh quan tài chảy ra, bên trong vách của quan tài không ngờ có khảm từng người sống sờ sờ, bọn họ giống như sinh trưởng cùng với quan tài, có kẻ lộ ra mặt giống như là phù điêu, có kẻ lộ ra nửa ngực, còn có rất nhiều cánh tay từ trong quan tài mọc ra.

Những tay chộp tới chộp tới, cố gắng bắt thứ gì đó, còn có vài gương mặt vặn vẹo, thở dốc đầy khó nhọc.

Vô số tiếng thê lương kêu lên:

- Cứu ta...

Tổ Long vương không biết làm sao.

Đột nhiên một gương mặt kêu lên:

- Tổ Long vương, là ta! Là ta! Ta là Du Phương Thần, ngươi phái ta tới tra xét chiếc quỷ thuyền này, ta bị vây khốn ở chỗ này, vẫn mong Long Vương cứu ta ra ngoài!

Trong lòng Tổ Long vương thầm cả kinh, vội vàng nhìn về phía người kia. Vị Bán Thần này cùng quan tài dung hòa, mọc cùng một chỗ, đúng là một trong rất nhiều Bán Thần được hắn phái đi tra xét quỷ thuyền!

Hắn đã phái ra năm sáu nhóm Bán Thần cường đại tới thăm dò chiếc thuyền này, trong đó có đủ tồn tại cảnh giới Dao Trì, Trảm Thần đài, nhưng khi tiến vào trong thuyền lại bọn họ lại giống như trâu đất xuống biển không có tin tức gì!

Không nghĩ tới một người trong đó lại xuất hiện ở trong quan tài màu đen, hơn nữa còn mọc cùng một chỗ với quan tài màu đen này!

Đột nhiên, lại có một âm thanh kêu lên:

- Ta là Thượng Tướng Phan Quỳnh của Tây Lạc sư môn trong Thiên Đình, nhanh cứu ta!

- Ta là Thanh Ngạn đệ tử của Đông đế, bị vây khốn ở chỗ này không biết bao nhiêu vạn năm, nếu có thể cứu ta, Đông đế nhất định sẽ có phần thưởng lớn!

- Ta là Xích Tiêu thái tử của Minh Hoàng! Ai tới cứu ta? Minh Hoàng nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi!

...

Các loại tiếng kêu truyền đến, mọi người đi tới trên chiếc thuyền này đều không biết làm sao, chỉ thấy những gương mặt trên quan tài này trở nên khô quắt. Rất nhanh, những âm thanh càng lúc càng thấp, cuối cùng máu tươi chảy hết, mỗi một người biến thành thi thể khô quắt, chết không nhắm mắt.

Máu tươi càng chảy càng nhiều, từ từ nhấn chìm các phong ấn khác trên sàn thuyền.

Tần Mục khẽ nói:

- Thôn trưởng, ngài xem!

Thôn trưởng híp mắt lại một cái, khẽ nói:

- Phong ấn trên sàn thuyền đang cắn nuốt máu này. Trên sàn thuyền không thể ở lâu, chúng ta mau chóng rời khỏi sàn thuyền!

Trên sàn của chiếc quỷ thuyền này trải rộng từng phong ấn hình tròn, vết máu bị hoa văn của những phong ấn cắn nuốt, mỗi một phong ấn đang phóng ra ánh sáng màu xanh lục tối tăm.

Phù văn tạo thành phong ấn đang dần dần trở nên ảm đạm, phù văn chuyển động, dưới sàn thuyền có có từng chiếc quan tài màu đen đang từ từ mọc ra.

Đám người Tần Mục nhìn ra manh mối, đã phóng về phía tòa lầu của quỷ thuyền sớm một bước. Những người khác cũng kịp phản ứng, từng người xông về phía nơi này.

Sau lưng bọn họ, từng cái quan tài màu đen cực lớn từ trên sàn thuyền mọc ra, số lượng càng lúc càng nhiều, giống như một mảnh rừng quan tài, chỉ nghe từng tiếng ầm ầm ầm từ phía sau lưng bọn họ truyền đến, đó là tiếng nắp quan tài rơi xuống đất.

Tần Mục quay đầu nhìn lại, thấy những cái quan tài mở ra, bên trong lại không có thứ gì nhảy ra, chỉ là có khí lưu màu đen từ trong đó bắn ra, giống như là mãng xà không có thân thể đang lan tràn ra giữa không trung.

Có Bán Thần chạy trốn chậm bị khí đen va chạm tới, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể tan rã, nhanh chóng vỡ nát, nhưng mặt vẫn còn, thân thể bị dung hòa rơi ở trên quan tài bên dưới, lại cùng quan tài hòa làm một thể, biến thành gương mặt trên quan tài.

Thôn trưởng cũng nhìn thấy được tình hình này, không khỏi liên tục rùng mình mấy cái, chỉ thấy khí đen kia tán loạn, rất nhanh tràn ngập khắp toàn bộ sàn thuyền, phía trước bọn họ cũng có từng cái quan tài màu đen dựng thẳng lên, quan tài mở ra, khí đen tràn ngập.

Phía trước, quan tài thành rừng, khí đen giống như xà mãng lớn, thoáng dao động ở khắp nơi, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Có Bán Thần cao giọng gầm lên đầy phẫn nộ, nguyên thần đứng ở trên Thiên Cung Dao Đài thi triển ra thần thông đạo pháp với uy năng khủng khiếp, nhưng ngay lập tức hắn lại bị khí đen chui vào thân thể, thân thể tan rã!

Thôn trưởng lại rùng mình một cái, quát:

- Mục nhi, tốc độ nhanh lên nữa!

Tần Mục dường như suy nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm:

- Loại khí đen này giống như là một loại thần thông tạo hóa... Là thần thông tạo hóa, chỉ là loại thần thông tạo hóa này không có nối liền giữa sinh mạng và không có sự sống...

- Trước mắt, ngươi còn có tâm tình gì?

Thôn trưởng giận dữ, nắm lấy cổ áo của hắn, kéo theo hắn bay đi, tâm niệm hắn thoáng động, từng kiếm quang mở đường, bay ra chặt đứt khí đen.

Nhưng khí đen này bị chặt đứt, căn bản không có cách nào phai mờ.

Thôn trưởng chỉ có thể dẫn theo Tần Mục trốn đông trốn tây, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Hoạn Long quân cuống quít đuổi theo, lại thấy Tần Mục giống như mèo bị ném lấy cổ, bị mang theo vẫn không nhúc nhích, nhưng hắn lại xoay người, tiếp tục nhìn những khí đen kia thoáng động, không biết đang nói gì.

- Chủ công là một tên ngốc!

Hoạn Long quân thi triển thần thông, ngăn cản khí đen, nhưng hắn làm thế nào cũng không ngăn cản được, trong lòng oán thầm nói:

- Đồ ngốc không biết sống chết!

Ánh mắt của Tần Mục chớp động, lẩm bẩm:

- Nếu là thần thông tạo hóa, như vậy loại thần thông tạo hóa này chỉ dùng để làm cái gì? Tại sao lại không khống chế được? Tại sao lại xuất hiện nhiều quan tài màu đen như vậy? Sự kiện Vũ Lâm Quân xuyên qua lại là chuyện gì... Loại thần thông tạo hóa này vận dụng đạo lý gì?

Phía trước, khí đen tràn ngập, tất cả quan tài màu đen trên sàn thuyền đều mở ra, khí đen bao phủ trên tòa lầu của quỷ thuyền, khiến người ta không nhìn thấy rõ tòa lầu ở nơi nào.

Xung quanh là một mảnh tối tăm, mồ hôi lạnh trên trán thôn trưởng không ngừng rơi xuống, hắn dừng bước lại, cùng Hoạn Long quân lưng tựa lưng cảnh giác với xung quanh.

Nhưng vào lúc này, trong bóng tối có ánh trăng sáng lên, Lạc Vô Song phát động một bảo vật, bảo vật kia đế uy tràn ngập, ánh sáng không ngờ ép lui khí đen, Lạc Vô Song dẫn theo mấy đệ tử Linh Tú quân còn sót lại theo ánh trăng vọt tới phía trước.

- Trên người Lạc thần đao có một món bảo vật do đại đế chế luyện ra!

Tần Mục khen:

- Khó trách hắn chắc chắn như vậy. Lạc Vô Song, ta ở chỗ này, còn nhớ rõ ai chém đứt cánh tay của ngươi không?

Lạc Vô Song giống như nhắm mắt bịt tai, dẫn theo rất nhiều đệ tử tiếp tục cắm đầu đi về phía trước, rời xa khỏi nơi đây.

Lại vào lúc này, Phượng Thu Vân cõng quan tài bằng đá, quan tài bằng đá mở ra, lập tức có đế uy ngập trời, trong quan tài có một vị thần đế Bán Thần ngồi dậy, ép lui khí đen.

- Thu Vân tỷ!

Tần Mục cao giọng nói:

- Còn nhớ ta không?

Giọng nói của Phượng Thu Vân từ phía xa truyền đến:

- Nhớ! Tiểu tử ngươi phản bội Địa Mẫu, Địa Mẫu hận không thể lập tức lấy tính mạng của ngươi!

Sắc mặt của Tần Mục tối sầm, thân thể của Xích Minh thần tử hóa thành một đạo hồng quang bay ra khỏi khí đen, xem như không nhìn thấy hắn.

- Thần tử cũng không có nghĩa khí.

Tần Mục lắc đầu, mọi người trên sàn thuyền lấy ra thủ đoạn của mình, cho dù là mấy khách của Thiên Đình theo dây bạc từ trên không trung hạ xuống, cũng đều có bảo vật hộ thể.

Tần Mục lại lấy ra binh phù, binh phù vừa ra, tất cả khí đen đột nhiên dừng lại, tiếp theo từng khí đen nhanh chóng bay vào trong quan tài, chỉ nghe những tiếng ầm ầm ầm vang lên, ván quan tài tự động đậy lại, từng miếng quan tài màu đen lại chậm rãi chìm vào trong sàn thuyền, biến mất.

Thôn trưởng chớp chớp mắt, nhìn Tần Mục, khẽ nói:

- Ngọc bội kia của ngươi thực sự điều khiển thuyền bảo vật này sao?

Tần Mục lắc đầu, đàng hoàng nói:

- Ta cũng không rõ lắm, ta đoán...

- Ngươi!

Thôn trưởng bất đắc dĩ, nói:

- Chúng ta tiếp tục đi tới.

Đột nhiên, một cái đèn lồng trên cột buồm nhẹ nhàng hạ xuống, bay đến trước đám người Tần Mục, cái đèn lồng này vòng quanh ba người.

Thôn trưởng cảnh giác, híp mắt ấn thanh kiếm xuống, quan sát ngọn đèn lồng này, chuẩn bị sẽ ra tay bất kỳ lúc nào.

Kẽo kẹt.

Trong đèn lồng truyền đến tiếng mở cửa, thôn trưởng ngạc nhiên, chỉ thấy trên đèn lồng không ngờ hai cánh cửa đối diện nhau, một quái nhân đầu chim thân người chỉ có kích thước khoảng một tấc từ bên trong đèn lồng đẩy cửa ra, quan sát bọn họ vài lần.

Ngọn đèn sáng ngời, vô cùng chói mắt từ phía sau người đầu chim này truyền đến, ba người nhìn về phía bên trong đèn lồng, chỉ thấy phía sau hắn là một mặt trời hừng hực thiêu đốt!

- Tham Tướng Lâm Kiêu Vũ Lâm Quân bái kiến lệnh chủ!

Người thấp bé này nói:

- Lệnh chủ lại trẻ ra.

Tần Mục chớp chớp mắt, hàm hàm hồ hồ nói:

- Ừ. Dẫn đường.

- Tuân mệnh.

Người nhỏ bé này ngồi ở ngưỡng cửa, cánh ở phía sau lưng vỗ mạnh, đèn lồng soi sáng bay về phía trước.

Thôn trưởng hoài nghi, sóng thần thức nói:

- Mục nhi, có chuyện gì xảy ra?

- Không biết.

Tần Mục mờ mịt:

- Có khả năng nhận lầm người...

Phía trước có một tòa lầu, chỉ thấy trước ban công có một cái đầu rồng cực lớn, đầu rồng kia vẫn còn sống hòa làm một thể với cả tòa lâu, máu thịt và gỗ liên kết lại với nhau, mặt của cái đầu rồng kia vặn vẹo, điên điên khùng khùng, hình như vô cùng thống khổ, vừa nhìn thấy bọn họ lại kêu lên:

- Thiên địa dễ đổi, ba mươi sáu người lại không dễ thay đổi! Là có ý gì? Nói, là có ý gì?

- Đây cũng là một thần chỉ cổ xưa nối liền thần thông tạo hóa cùng chiếc thuyền này, chỉ có điều hình như đã phát điên.

Hoạn Long quân kinh hồn bạt vía nói:

- Vị Thần Long này có thực lực mạnh hơn ta nhiều...

- Ta không điên.

Thần Long điên điên khùng khùng này đột nhiên cúi đầu nhìn về phía bọn họ, cười hì hì nói:

- Các ngươi sớm muộn cũng sẽ giống như ta, dung hợp cùng chiếc thuyền này, biến thành một phần của chiếc thuyền này... vĩnh viễn không đổi, phá giải hằng số không đổi mới có khả năng rời đi...

- Nơi này có người lưu lại ghi chép!

Trong tòa lầu có tiếng nói truyền đến, đám người Tần Mục vội vàng chạy tới, chỉ thấy trong lâu đã tập trung không ít người, đám người Xích Minh thần tử, Thiên Đình khách đến, Phượng Thu Vân đều ở trong đó, đang nhìn về phía bức tường.

Tần Mục cũng nhìn về phía văn tự trên vách tường, trong lòng thoáng ngẩn người ra:

- Chữ viết của đại sư huynh!

Trên vách tường có văn tự của Thiên Thánh giáo Khai Sơn tổ sư Ngụy Tùy Phong lưu lại, hắn nói tới cũng không phải là quỷ thuyền, mà là một chuyện khác.

Tần Mục cẩn thận đọc, không khỏi giật mình:

- Đế Hậu của Long Hán Thiên Đình đã chết? Vì sao đại sư huynh lại ghi chép chuyện này ở trên vách tường? Chuyện này có liên quan gì với sự kiện Vũ Lâm Quân xuyên qua?