Mục Thần Ký

Chương 761: Cuộc Chiến Ngọc Tỏa Quan




Mắt của Thổ Bá phát ra ánh sáng yếu ớt, trong mắt hắn, Ngự Thiên Tôn đã ăn xong nửa con gà còn lại, hắn muốn ném xương gà, lại thấy khắp nơi trong tòa thánh điện này đều rất sạch sẽ, không có một chút vật thừa nào, không có chỗ nào có thể ném được.

Hắn có chút do dự, thoáng nhìn thấy trong điện không có người, vị Thổ Bá nghiệp hỏa và lão nhân âm soa đều không ở nơi này, vì vậy nhét xương gà vào trong góc tường, nhất lưu chạy chậm chuồn ra thánh điện.

Ngoài điện, vị Thổ Bá do nghiệp hỏa tạo thành cùng lão nhân âm soa đứng ở trước điện, đang nhìn xuống dưới.

Ngự Thiên Tôn cũng nhìn xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy được một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy được.

- Đều nhớ kỹ chưa?

Thổ Bá nghiêng đầu dò hỏi.

Lão nhân âm soa gật đầu, nói:

- Đang nhớ.

Bên ngoài con mắt của Thổ Bá, từng chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh, thuyền nhỏ lên tới hàng vạn. Trên mỗi thuyền nhỏ đều có một vị lão nhân âm soa, đầu thuyền có treo đèn bão, các lão nhân âm soa ở dưới đèn bão múa bút thành văn.

- Mục Thiên Tôn làm việc cho Thổ Bá, cũng phải ghi nhớ lỗi lầm của hắn sao?

Lão nhân âm soa hỏi.

Mặt Thổ Bá không đổi sắc:

- Tuy là giúp ta làm việc, nhưng cắn nuốt những nguyên thần của Thần Ma cũng là lỗi nặng, không thể không ghi lại.

Lão nhân âm soa lộ ra ngượng nghịu, thở dài:

- Quyển sách nhỏ liên quan tới của hắn quá nhiều, mấy gian phòng lúc trước đã không còn chỗ để nữa. Lần này biết chứa sách vào đâu? Chỉ sợ phải tạo ra mấy tòa đại điện, chuyên môn gửi công tích vĩ đại của hắn!

Thổ Bá nói:

- Vậy chuyên môn chế tạo một dãy cung điện, dùng để chứa hồ sơ của hắn.

Lão nhân âm soa nói vâng.

Trước U Đô Ngọc Tỏa Quan, Viêm Thiên Trọng không ngừng ho khan, sắc mặt từ tái nhợt trở nên ửng hồng, nhìn về phía thần binh đang điên cuồng phun ra dâng trào, những thần binh Ma Thần binh kia là vũ khí của Thần Ma dưới trướng của hắn. Mấy chục vạn Thần Ma vừa rồi chính là bộ hạ của hắn.

Thời đại Thượng Hoàng Thiên Đình ngoại vực, hắn là Nam Thiên Xích Đế, những Thần Ma đó chính là bộ hạ của hắn.

Hắn cùng với Tề Hạ Du của Thượng Hoàng Thiên Đình đánh một trận, đánh bại bị bỏ mạng, kể cả bộ hạ của hắn cũng chết trận vô số, sau khi những Thần Ma này chết rơi vào U Đô, vẫn đi theo hắn.

Hiện tại, bọn họ lại bị bóng người đạp lên trên vô số xương trắng đi tới mở miệng cắn nuốt.

Thần binh dâng lên, từng thanh thần binh Ma Thần binh tản ra từng đường hào quang, ở giữa không trung đan vào nhau, lúc di chuyển về phía trước, không ngừng đè ép khiến cho bầu trời phát ra tiếng nổ giống như sấm sét, ầm ầm, ầm ầm.

Từng thanh thần binh lớn như ngọn núi, thần quang và ma quang hoà lẫn vào nhau, vào giờ phút này không ngờ lại trở nên thống nhất một cách thần kỳ. Thần Ma xung đột. Ở U Đô chỗ này, càng là chỗ ma đạo áp đảo thần đạo, uy lực của thần binh rất khó phát huy ra.

Nhưng những thần binh này không ngờ bắn ra uy lực đáng sợ, vẫn không bị ma khí ma tính của U Đô quấy nhiễu.

Ở thần quang và ma quang chiếu xuống, bóng người đạp lên trên vô số xương trắng đi tới kia cho người ta một loại cảm trấn áp vô cùng mãnh liệt.

Đó là một kẻ ba đầu sáu tay, một cái đầu giống như là đầu hài tử, đang a a vỗ bàn tay nhỏ bé mập mạp, có vẻ rất hưng phấn, một cái đầu trong ánh mắt lộ ra dục vọng chiến đấu vô cùng cuồng nhiệt, vì sắp được chém giết mà nổi giận dựng toác gáy, giống như là một Ma Vương bất cứ lúc nào cũng khả năng trở nên hung bạo giết người để khống chế ma tính!

Mà cái đầu thứ ba lại có vẻ vô cùng bình tĩnh và thần thánh, quan sát xung quanh, giống như là một vị thần chỉ cao cao tại thượng.

Viêm Thiên Trọng có chút nghi ngờ:

- So với vị thần tử U Đô đã nhìn thấy lúc trước, hình như có chỗ khác biệt...

- Án binh bất động!

Bên trong hai trận doanh truyền đến từng tiếng giận dữ gầm thét lên, đó là âm thanh của đại tướng khắp nơi, khống chế Thần Ma dưới quyền của từng người, để tránh rối loạn đầu trận tuyến.

Hiện tại, thoáng cái bộ hạ của Viêm Thiên Trọng đã bị đánh sạch, vừa vặn lộ ra một lỗ thủng, chỉ cần Tần Mục lao thẳng đến chỗ Viêm Thiên Trọng, lại có thể từ hai cánh đánh bọc, kẹp Tần Mục ở giữa, hình thành thế bao vây tấn công.

Viêm Thiên Trọng lại hừ lạnh một tiếng, trong lòng có chút khó chịu:

- Lão tử hình như xuất binh hơi sớm...

Nhưng vào lúc này, Tần Mục đột nhiên dừng bước, hai bên là trăm vạn đại quân Thần Ma nơm nớp lo sợ nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự khủng hoảng.

Mà từng vị tồn tại cảnh giới Lăng Tiêu, Đế Tọa trong quân hoặc ngồi hoặc đứng, lạnh lùng không nói gì.

Ba cái đầu của Tần Mục nhìn lướt qua một vòng, lộ ra vẻ tươi cười.

Hắn có thể cảm giác được từ chỗ ca ca Tần Phượng Thanh vọt tới một lực lượng cuồng bạo, vừa rồi một ngụm nuốt trôi mấy chục vạn nguyên thần của Thần Ma, hài nhi đầu to đã tiêu hóa hết lực lượng của nhiều Thần Ma như vậy mang đến, không ngừng nâng cao, khiến cho hắn không nhịn được thích loại cảm giác này.

Cũng may Tần Phượng Thanh khống chế ma tính của U Đô, không để cho ma tính ảnh hưởng đến hắn, bằng không hắn thật sự không cách nào khống chế được mình, chỉ sợ sẽ cắn nuốt hết tất cả Thần Ma ở đây!

Tần Phượng Thanh không có tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc, không có cách nào lý giải được hoặc nói mặc kệ đạo pháp thần thông, cầm tới sử dụng là được.

Nhưng hắn lại khác.

Thuở nhỏ hắn đi theo đám người thôn trưởng, Tư bà bà, Mã gia tu hành, cũng dính tinh thần phá nồi tìm đáy của bọn họ, rất thích nghiên cứu.

Nếu như hắn muốn làm ác, tuyệt đối khủng khiếp hơn so với Tần Phượng Thanh gấp trăm lần!

- Các ngươi.

Hắn nhìn lướt qua một vòng, nhìn đại quân Thần Ma phía xa vô cùng hoảng sợ, số lượng của đại quân Thần Ma tuy nhiều, trên dưới một trăm đại doanh, tính toán phải tới vạn trăm nguyên thần của Thần Ma và Thần Ma U Đô, đối mặt với một mình hắn, thân thể lại không ngừng run rẩy, ngay cả thần binh Ma thần binh cũng cầm không được.

- Các ngươi không tránh ra, lại không trốn đi, là muốn để cho ta...

Hai cái đầu của Tần Mục đột nhiên lớn lên, khổng lồ tới mức có thể so sánh với Tu Di Sơn vậy, hắn mở cái miệng lớn như hồ máu, vừa lên tiếng có thể so với nửa bầu trời, nhìn về phía đại quân Thần Ma hai bên rống to hơn:

- Ăn các ngươi sao?

Thân thể của hắn vốn đã vô cùng to lớn, hùng tráng, lúc này đầu còn muốn lớn hơn so với thân thể gấp trăm lần, quả nhiên là trên đầu chống trời, mặt chọc xuống đất, vô cùng dọa người.

Phản ứng của Tần Phượng Thanh chậm một bước, thấy thế cũng vội vàng lắc lắc đầu, đầu của hắn còn muốn khổng lồ hơn so với hai cái đầu của Tần Mục, cũng nhe nanh múa vuốt:

- Ăn tươi...

Ba tiếng rống to dâng lên âm phong gào thét dâng trào, quét ngang ra bốn phương tám hướng, tiếng gầm đập vào trên tường thành màu đen của Ngọc Tỏa Quan, cái thành lớn màu đen này bị tiếng gầm chấn động vang lên những tiếng ong ong.

Mà trên mặt đất lại thấy cát bay đá chạy, gió đen cuồn cuộn rời đi, vọt vào bên trong chiến trận và trong đại doanh của các phe, dâng trào âm phong lạnh thấu đến tận xương, khiến cho khôi giáp đổ nát trên người từng vị Thần Ma và thần binh Ma Thần binh xôn xao vang dội, rất nhanh kết lên một tầng băng sương.

Trước trận, một vị Thần Ma một mắt chật vật nuốt nước miếng, nhưng hắn là quỷ thần, trong miệng cũng không có nước bọt.

- Trốn thôi...

Một vị Quỷ vương mặt xanh nanh vàng da xanh đột nhiên nhanh chân lại bỏ chạy, lưu lại một mảnh lửa quỷ xanh mượt.

Ma Thần của U Đô và nguyên thần Thần Ma khác vẫn không nhúc nhích.

Đột nhiên, chỉ nghe ầm một tiếng, áo giáp trên người của một vị Thần Ma bốn cánh tay bị sóng âm chấn động tới mức bị nghiền nát, rơi đầy đất.

Âm thanh này ở trong cuồng phong lướt qua bên trong chiến trận có vẻ vô cùng chói tai.

Vị Ma Thần này thận trọng cắm quân kỳ đại quân của mình trên mặt đất, xoay người lại nhặt khôi giáp bị nghiền nát của mình, không cẩn thận động đến cột cờ.

Cờ lớn vù một tiếng ngã xuống, lá cờ rách nát nằm trên mặt đất.

- Cờ này không có khả năng đổ được...

Hắn vừa định nâng cờ dậy, đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh giống như thủy triều, vô số Thần Ma chen chúc chạy trốn về phía sau, không biết có bao nhiêu người đang rống lên:

- Quân kỳ ngã, chúng ta thua rồi, mau chạy thoát thân!

Thần Ma bốn cánh tay này dại ra, vừa định nâng cờ lớn dậy, lại bị đám Thần Ma điên cuồng lao tới, đẩy ra, cách cây cờ trên mặt đất càng lúc càng xa.

- Xong đời...

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Cho dù ta tìm được cờ cũng không có khả năng ổn định được quân tâm. Vẫn là chạy đi thôi!

Vì vậy hắn xoay người sang chỗ khác nhanh chân chạy như điên.

Viêm Thiên Trọng nhìn nguyên thần Thần Ma hai bên chạy trốn ra bốn phía, không ngừng cười lạnh. Lúc này, đám Bán Thần Cổ Thần Nham Cửu Tích, Đại Nhật Tinh Quân cũng ngồi không yên, tất cả đều đứng dậy, ngăn cản tướng sĩ chạy trốn, nhưng quân tâm đã tan rã, bọn họ làm sao còn có thể ngăn cản được?

Chỉ thấy đào binh chạy trốn đầy khắp núi đồi, giống như thủy triều lao về phía bàn chân của Thổ Bá, theo chân bò lên trên, chỉ nghe tiếng khóc vang lên, không biết bao nhiêu người đang kêu gào:

- Tiểu bá vương lại ăn hiếp người!

Trong mắt của Thổ Bá, Thổ Bá nghiệp hỏa kinh ngạc, nói:

- Hình như không cần ghi nhiều như vậy. Hai tòa đại điện là được, chắc hẳn còn không chứa đầy được.

Lão nhân âm soa lắc đầu than thở:

- Những kẻ còn lại này mới thật sự là bá chủ. Tuy rằng ghi nhớ ít, nhưng tội nghiệt này lại lớn đến ngập trời.

Qua một lúc lâu, trận hỗn loạn này mới dần dần bình thường trở lại.

Hài nhi đầu to nhìn về phía trước, chỉ thấy ở đây chỉ còn lại có hơn ngàn vị Thần Ma vẫn đứng ở nơi đó, vẫn chưa chạy trốn, mắt không khỏi hoa lên, liếc mắt nhìn đông lại liếc mắt nhìn tây, sau đó nhìn về phía Tần Mục nói:

- Đệ đệ, bọn họ đều chạy thoát, chúng ta ăn cái gì?

Giọng nói của hắn vừa thốt ra, đột nhiên chỉ nghe vù một tiếng, lại có mấy trăm vị Thần Ma không áp chế được khủng hoảng trong lòng, ném đi quân kỳ lại nhanh chân chạy đi.

Tần Phượng Thanh tốn hơi thừa lời, rất muốn đuổi theo, chỉ là bây giờ Tần Mục khống chế thân thể, hắn cũng không có cách nào tự chủ hành sự.

- Những con cá nhỏ này ăn nhiều hơn nữa, cũng không giống như ăn một con cá lớn.

Ánh mắt của Tần Mục rơi qua xung quanh, rơi vào trên thân trên dưới một trăm vị Thần Ma thân thể to lớn còn lại, cười nói:

- Ca ca, bây giờ chúng ta muốn ăn, chính là những cá lớn!

Tần Phượng Thanh hưng phấn, cười nói:

- Vậy còn chưa động thủ?

Tần Mục phóng người nhảy dựng lên. Trong nháy mắt khi hắn nhảy lên không trung, thần binh ma thần binh lập tức bốc cháy, hóa thành dòng nước lũ điên cuồng phun ra. Thời điểm Tần Mục nhảy đến giữa không trung, dòng nước lũ hội tụ vào một chỗ, hình thành một thanh đại kiếm bốc lên ngọn lửa, bị hắn nắm ở trong tay.

Khi hắn cầm đại kiếm, trong nháy mắt đám người Viêm Thiên Trọng, Nham Cửu Tích, Đại Nhật Tinh Quân cũng hành động, từng người bạo phát ra thần thông, U Đô Ngọc Tỏa Quan vốn là nơi tối tăm nhất của U Đô, là nơi có ma khí nặng nhất, lúc này lại giống như là trên bầu trời có thêm mấy nghìn mặt trời vậy, thần thông phát ra quang diễm kéo dài đến vạn dặm, từ bốn phương tám hướng vọt tới, đánh về phía Tần Mục đang ở giữa không trung.

Nham Cửu Tích quát lớn, thân thể xoay tròn vọt tới trước, cánh tay vung lên, từng thanh kiếm màu đen trong tay hắn bay ra, đâm về phía Tần Mục ở giữa không trung.

Đại Nhật Tinh Quân vỗ cánh lao lên, thân thể lay động hóa thành Kim Ô tối tăm, đầu chim thân người, cánh chim vỗ mạnh, từng mặt trời bóng tối từ lớn biến thành nhỏ, nhanh chóng xoay tròn, đánh về phía Tần Mục.

Viêm Thiên Trọng nhảy lên như điên, vừa rơi xuống đã hóa thành thần nhân hỏa diễm, sau đầu hắn có từng vòng ngọn lửa sáng ngời gào thét chuyển động, vòng ánh sáng xoay tròn, vô số thần thông từ trong vòng ánh sáng bắn ra!

Cùng lúc đó, nguyên thần của những cường giả Lăng Tiêu Đế Tọa khác phát ra thần thông che khuất bầu trời, soi sáng nơi tối tăm nhất của U Đô, cho dù là bên trong Ngọc Tỏa Quan cũng sáng ngời!

Có thể tu luyện tới trình độ như bọn họ, gần như đều là tồn tại đã từng nhập đạo, thần thông bạo phát ra, trực tiếp chính là thần thông lớn nhập đạo có uy năng kinh thiên động địa!

Vũ Cơ nương nương là hung hãn nhất, toàn thân phát ra thần thông võ đạo kinh thiên động địa, quyền pháp mạnh mẽ bá đạo, tốc độ của bước chân cực nhanh, kêu to a a a, thân hình không ngờ đã xông đến trước mặt Tần Mục, vô số quyền ảnh chưởng ảnh chỉ ảnh từ bốn phương tám hướng đánh về phía Tần Mục!

Mà vào lúc này, Tần Phượng Thanh hưng phấn vô cùng, đang muốn đấu võ, đột nhiên phát hiện hai tay của mình đang cầm một thanh đại kiếm màu đỏ, hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu:

- Kỳ quái, tại sao ta lại cầm cây kiếm này? Ta lại không hiểu kiếm pháp...

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, Vũ Cơ nương nương đã vọt tới trước mặt.

- Thiên Ngoại Kỳ Phong Thiên Chưởng Hồi!

Tần Mục quát lớn, vô số thần thông thân thể hóa thành một quyền giản dị tự nhiên, một quyền này dường như có nghìn ngọn núi kỳ lạ của thiên ngoại thình lình xuất hiện, nghênh đón Vũ Cơ nương nương.

- Võ đạo của ngươi quá yếu!

Vô số quyền cước của Vũ Cơ nương nương đánh vào trên người Tần Mục, hai tay nghênh đón một quyền này của Tần Mục. Ngay lập tức, gương mặt của nàng biến hóa kịch liệt, hai cánh tay của nàng bị vặn vẹo, ầm ầm nổ nát, hai chân của nàng liên tục đá về phía trước, ầm ầm ầm đá vào khắp nơi trên toàn thân của Tần Mục.

- Kiếm tới.

Tần Mục đưa tay đoạt lấy đại kiếm từ trong tay của Tần Phượng Thanh, một kiếm vung ra, đầu thân của Vũ Cơ nương nương tách rời!

Ầm...

Trăm nghìn đạo thần thông đánh tới, bao phủ lấy bọn họ, thần thông khủng khiếp bạo phát ra, từng ánh sáng trắng như tuyết từ bốn phương tám hướng cuốn ra, san bằng mặt đất, xông lên trời cao, đi tới chỗ thắt lưng của Thổ Bá, dao động do ánh sáng màu trắng gây ra mới chậm rãi tản đi.

Mà ở trung tâm của thần thông bạo phát ra, Tần Mục rơi xuống đất, hai chân giang rộng ra, hơi gập lại giống như đang ngồi xổm, thân thể vỡ nát, cho dù là ba đầu sáu tay cũng bị đánh đến mức rách nát không chịu nổi.

Từng huyết khí ở trong cơ thể hắn điên cuồng phun ra, tuôn ra bên ngoài cơ thể, Tần Mục cầm đại kiếm, cảm thấy hưng phấn không hiểu nổi.

- Ta thật mạnh...

Thân thể của hắn nhanh chóng phục hồi như cũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bỗng nhiên hắn phát lực, phóng người nhảy lên, nghênh đón Bán Thần Nham Cửu Tích vọt tới, cười to nói:

- Thật mạnh...

Tần Phượng Thanh đang cố gắng tiêu hóa Vũ Cơ nương nương, nghe vậy trừng mắt một cái:

- Không có kiến thức...