Mục Thần Ký

Chương 707: Lực lượng của thổ bá




Thiên Công cùng Xích Hoàng mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai người rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường.

Không cho mượn cho Tần Mục lực lượng nhiều hơn, Tần Mục hơn phân nửa khó có thể đối kháng được với Ma Thần của Minh Đô, Lâu Vân Khúc đã giết tới đỏ cả mắt rồi, thậm chí không tiếc mở ra Thiên Môn của Minh Đô, tiếp đón Ma Thần các giới các đường của Minh Đô tới công kích Tần Mục.

Lại thêm thần tai họa có thực lực đó sâu không lường được, tình cảnh của Tần Mục tràn ngập nguy cơ.

Nếu cho Tần Mục mượn càng nhiều lực lượng của thần tử U Đô, Tần Mục lại sẽ hoàn toàn ma hóa, biến thành tồn tại khiến cho bọn họ cũng phải kiêng kỵ tà ác, khi đó lại càng khó có thể thu thập.

- Nếu không...

Thiên Công do dự nói:

- Chờ một chút?

Xích Hoàng gật đầu nói:

- Ừ, lại chờ một chút, chờ một chút xem sao...

Hai vị tồn tại cổ xưa lo sợ bất an, Thiên Công mở ra một đường phong ấn nhỏ, mượn con mắt thứ ba của Tần Mục đi nhìn trộm tình hình chiến đấu bên ngoài, nhìn lén một lát, Xích Hoàng không nhịn được lại gần, đẩy hắn ra.

Hai người chỉ đành phải bàn bạc thật tốt, một người nhìn một hồi, sau đó lại phải cho một người khác nhìn lén.

Bên ngoài, Tần Mục cùng đám người thần tai họa đánh tới trên không trung của Dũng Giang, khi Ma Thần của Minh Đô từ bên trong Thiên Môn của Minh Đô xông ra nhấn chìm hắn, Tần Mục há mồm phun một cái, lôi quang cuồn cuộn lại nhấn chìm tất cả Ma Thần của Minh Đô!

Số lượng Ma Thần của Minh Đô rất nhiều, cho dù không ít người bị đánh tới toàn thân run rẩy loạn, trong lúc bất chợt thân thể tan vỡ, hóa thành từng đống hài cốt rào rào rơi xuống.

Ma Thần của Minh Đô không giống với Ma Thần ở những thế giới khác, Minh Đô là một thế giới từ trong U Đô tách ra ngoài, có một ít đặc tính của U Đô, đồng thời cũng tập trung linh hồn hoặc nguyên thần.

Nhưng khác nhau chính là, linh hồn thần thể thể nguyên của U Đô, không thể bảo tồn thân thể, trừ phi là những Ma Thần có ma tính bóng tối U Đô sinh sôi mới có thể có thân thể, đương nhiên, Thần Ma của Thiên Đình phái xuống đóng quân tại U Đô cũng có thể nắm giữ thân thể.

Mà ở Minh Đô, phần lớn Thần Ma đều có thể nắm giữ thân thể, nhưng loại thân thịt này không giống người thường.

Thật ra, thân thể Thần Ma của Minh Đô là hài cốt của bọn họ khi còn sống.

Sau khi Thần Ma của Thiên Đình chiến đấu chết đi, bình thường sẽ lưu lạc đến trong Minh Đô, nếu giữ lại thân thể, lại có thể cùng đưa tới Minh Đô.

Chỉ có điều, bởi vì thân thể đã tử vong, khó tránh khỏi thối nát, cuối cùng chỉ còn lại có hài cốt có thể vận dụng, bởi vậy trong Minh Đô thường thấy nhất chính là đại quân hài cốt Thần Ma.

Trừ điều đó ra, cũng có một vài người có thân thể hoàn chỉnh, nhưng bình thường là Thần Ma do Thiên Đình phái xuống, còn nữa chính là cường giả một mạch của Âm Thiên Tử.

Tần Mục hút Ngũ Đại Vân Lôi và thần binh hỏa linh vào trong bụng còn chưa kịp tiêu hóa hết lại phun ra, chỉ thấy từng vị Ma Thần bị sét đánh nát biến thành hài cốt rơi xuống, nhưng những hài cốt này lại lập tức ở dưới tác dụng của những nguyên thần Ma Thần tập trung lại, tiếp tục điên cuồng lao vọt về phía Tần Mục.

Cùng lúc đó, vị thần tai họa này đã đại khai đại hợp, đánh bay Ma Thần bên cạnh, đánh về phía Tần Mục.

Những hài cốt Ma Thần bị hắn đánh bay ra, bình thường ở giữa không trung lại chia năm xẻ bảy.

Chiến lực của hắn là mạnh nhất, cho dù là Tần Mục cùng hắn liều mạng, cũng rất khó chiếm thượng phong, nếu người rơi vào tay hắn, tuyệt đối vô cùng nguy hiểm.

Nhưng cho dù những hài cốt vỡ thành bột mịn cũng còn có thể lại một lần nữa tạo dựng lại, thực sự quỷ dị, gần như là đại quân Thần Ma không giết chết được.

Lâu Vân Khúc khẩn trương chú ý tới tình hình chiến đấu, nhìn chằm chằm vào Tần Mục đang ở giữa quần ma bao vây tấn công, chỉ thấy xương vỡ không ngừng từ không trung rơi xuống, rơi vào trong Dũng Giang, nhưng vẫn luôn có hài cốt sắp xếp lại từ trong dòng nước sông lao ra, lại gia nhập vào chiến đoàn.

Ma Thần của Minh Đô không sợ chết, bởi vì bọn họ đã sớm chết, bọn họ không quan tâm tới bất kỳ công kích nào, cũng không quan tâm tới bất kỳ thương thế nào.

Dũng Giang bị đánh đến khô cạn, lộ ra long mạch phía dưới Dũng Giang, mấy năm nay long mạch trưởng thành rất nhanh, vẩy và móng càng thêm rõ ràng.

Nước của dòng sông lớn bị đánh đến lơ lửng ở trên không trung, hình thành cảnh tượng kỳ lạ dưới ánh trăng tuyệt đẹp, giống như là mỗi một ánh trắng được tạo ra từ nước, chiết xạ ánh trăng sáng rực rỡ.

Tần Mục cùng rất nhiều Ma Thần ở trên mỗi một quả cầu nước cực lớn này bay tới bay lui, không ngừng ác chiến, mỗi lần va chạm lại có hài cốt Ma Thần bị đánh bay ra ngoài, lực phản chấn cũng khiến cho Tần Mục không ngừng di chuyển vị trí.

Trên không trung, mỗi một quả cầu nước nổ tung, phi quỳnh tiết ngọc, ở dưới ánh trăng vô cùng rực rỡ.

Đáng sợ nhất chính là vị thần tai họa này, dưới một đòn thần lực xuyên thủng hơn mười quả cầu nước cực lớn, lực lượng thần chỉ cường đại xé rách những quả cầu nước thành trạng thái nhỏ nhất.

- Tiếp tục như vậy, muốn bắt lấy hắn cũng không phải là chuyện khó.

Cuối cùng, Lâu Vân Khúc có thể thở phào một cái, nhưng vào lúc này, hắn cảm giác được phía sau lưng ớn lạnh, hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy phía sau Thiên Môn Minh Đô của hắn, trong thế giới bóng tối thuộc về Minh Đô chợt có một bóng dáng dần dần nổi lên, gương mặt bị ánh trăng Duyên Khang chiếu sáng, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ.

- Sư tôn!

Trong lòng Lâu Vân Khúc thầm cả kinh, đang muốn chào, đã thấy Âm Thiên Tử dựng thẳng một ngón tay đặt ở bên môi, làm ra động tác đừng có lên tiếng, mặt mỉm cười cách Minh Giới nhìn về phía Tần Mục.

Lâu Vân Khúc không hiểu được ý định của hắn, trong lòng lo sợ bất an:

- Sư tôn không ngờ tự mình quan tâm tới một trận chiến này, lẽ nào thần tử U Đô này thật sự quan trọng như vậy sao? Tuy rằng thần tử U Đô này có thực lực rất mạnh, nhưng cũng không có mạnh mẽ giống như trong truyền thuyết vậy, tại sao lại khiến sư tôn quan tâm như vậy?

Ánh mắt Âm Thiên Tử yếu ớt, xác định phong tỏa trên người Tần Mục đang đối đầu với hàng vạn hàng nghìn hài cốt Ma Thần, ánh mắt di chuyển theo sự di chuyển của Tần Mục.

- Hóa ra là hắn.

Âm Thiên Tử dường như suy nghĩ tới điều gì:

- Ta đã từng gặp hắn U Đô, ta còn tưởng rằng hắn là đệ tử của Điền Thục, hiện tại xem ra tiểu tử này là đang lừa gạt ta. Giả vờ thật giống...

Hài cốt Ma Thần của Minh Đô đều người chết, Âm Thiên Tử lại là Minh thần, người chết có thể thông qua Thiên Môn của Minh Đô tiến vào Duyên Khang, hắn lại không thể.

... Minh Đô đã từng là một phần của U Đô, thừa kế có chút đặc tính của U Đô, nhưng cũng không hoàn chỉnh.

Đây cũng là nguyên nhân đám người Lâu Vân Khúc muốn đi vào Duyên Khang, lại cần phải cưỡi bảo thuyền phượng hoàng của Nam Thiên Xích Đế Tề Hạ Du.

- Hắn vẫn không có khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, chẳng lẽ là bị Minh Đô Ngọc Giám của ta trấn áp sao?

Hắn cũng không biết Tần Phượng Thanh là một hồn phách hai người ở cùng một thân thể, bởi vậy có chút không hiểu.

Lúc này, bất luận là Âm Thiên Tử ẩn nấp ở trong Minh Đô rình coi, hay Tần Thiên Công và Xích Hoàng ẩn nấp ở trong đại lục chữ Tần, đều thấy được một cảnh tượng khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ.

Tần Mục đánh lâu không làm được gì, đột nhiên mở miệng hút một hơi thật dài, không khí trên không trung Dũng Giang gần như khô kiệt!

Thân thể của tất cả hài cốt Ma Thần bị cố định trên không trung, cố gắng muốn ổn định thân hình, nhưng nguyên thần trong cơ thể của từng vị hài cốt Ma Thần lại bị một cổ lực lượng quỷ dị khó lường xé rách về ra phía bên ngoài cơ thể!

Tất cả hài cốt Ma Thần cố gắng hết khả năng chống lại lực lượng đáng sợ này, nhưng vẫn có nguyên thần của Ma Thần bị mạnh mẽ xé ra khỏi thân thể, không thể làm theo ý mình, bay về phía trong miệng của Tần Mục.

Trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra cảm giác khủng hoảng, từ sau khi bọn họ chết chưa bao giờ có cảm giác khủng hoảng như vậy.

Đây là áp chế tự nhiên đối với bọn họ, là áp chế của thân thể sinh mạng cấp bậc cao hơn đối với thân thể sinh cấp thấp mạng, khiến cho bọn họ không khỏi sinh ra khủng hoảng từ linh hồn!

Cho dù là thần tai họa cũng bị thần thông của Tần Mục hút vào, cố gắng chống lại lực hút nhằm vào nguyên thần và hồn phách này.

Tu vi của hắn vô cùng mạnh mẽ bá đạo, chỉ đơn thuần luận về tu vi thậm chí còn muốn vượt qua Tần Mục và Lâu Vân Khúc lúc này, dù vậy, nguyên thần của hắn cũng thỉnh thoảng bị kéo ra thân thể, chỉ có thể dựa vào pháp lực hùng mạnh của mình tới liều mạng chống lại, không kịp công kích Tần Mục.

- Đây là lực lượng thần tử U Đô sao?

Lâu Vân Khúc sởn tóc gáy.

Nguyên thần của hắn xuất khiếu, rời đi thân thể đã rách nát không chịu nổi, lúc này nguyên thần của hắn cũng cảm giác khủng hoảng đến mức khó hiểu, cảm giác được Tần Mục lúc này chính là thiên địch của mình!

Ẩn thân ở trong đại lục chữ Tần, Tần Thiên Công và Xích Hoàng cũng cảm thấy tim đập nhanh, Thiên Công khẽ nói:

- Lực lượng Thổ Bá, lực lượng Thổ Bá không bị quy tắc của U Đô khống chế...

Trong lòng Xích Hoàng rét lạnh, hắn hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Thiên Công, giờ phút này Tần Mục thi triển ra lực lượng giống như lực lượng của Thổ Bá, nhưng lại khác với Thổ Bá.

Thổ Bá là thần chỉ do trời sinh đất dưỡng, hắn vừa sinh ra lại cần phải tuân theo quy tắc của U Đô, hắn mặc dù nắm giữ lực lượng khó có thể tưởng tượng được, nhưng hắn nhất định phải làm xong chuyện này ở trong quy tắc.

Mà lực lượng của thần tử U Đô tương tự cùng lực lượng Thổ Bá, nhưng lại vượt ra khỏi hạn chế của U Đô, có thể không chút kiêng kỵ nào, thi triển ra lực lượng này!

Đây cũng là nguyên nhân khiến bá chủ của U Đô kiêng kỵ Tần Mục, cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều tồn tại sinh lòng dạ khó lường muốn có được Tần Mục.

Thiên Công lẩm bẩm nói:

- Lực lượng Thổ Bá không bị quy tắc của U Đô hạn chế, mới là lực lượng khiến cho người ta khủng hoảng.

- Đây là lực lượng ta muốn có được.

Trong Thiên Môn của Minh Đô truyền đến tiếng thở dài sâu kín của Âm Thiên Tử:

- Ta vẫn muốn tìm được một cách vượt qua Thổ Bá, trước sau không được hắn, Thổ Bá quá cường đại, cho dù ta tu luyện tới Đế Tọa, cũng không thể đuổi kịp Thổ Bá, càng không thể nào vượt qua hắn. Mà bây giờ, con đường này đang ở trước mắt.

- Giả sử nhận được, lại có thể trở thành...

Hắn khẽ nói.

Trong lòng Lâu Vân Khúc thầm cả kinh, giả vờ như không có nghe thấy được lời Âm Thiên Tử nói.

Âm Thiên Tử nói lời này thật sự quá đáng sợ, mặc dù nói Minh Đô từ trong U Đô tách ra độc lập, nhưng diệt trừ Thổ Bá, lời như vậy vẫn làm cho người nghe cảm thấy kinh sợ. Thổ Bá là tồn tại tới mức nào?

Bất kể U Đô hay Phong Đô, nghi ngờ là Ám Đô từng tồn tại qua, Hắc thành lớn như vậy, đều là địa phương tồn tại tương tự với sừng của Thổ Bá và U Đô.

Chỉ là mảnh vụn trên sừng của Thổ Bá, lại có thể thành lập được một thế giới tuyệt đẹp quỷ dị như vậy sau khi chết, có thể tưởng tượng được thực lực của Thổ Bá là đáng sợ đến mức nào.

Lâu Vân Khúc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Âm Thiên Tử lại dám.

- Để cho hắn cắn nuốt Ma Thần của Minh Đô ta, như vậy mặt mũi Hắc Đế Minh Đô ta cũng không còn chỗ đặt nữa.

Trong Minh Đô, phía sau Âm Thiên Tử đột nhiên hình thành một vòng xoáy hư không cực lớn, trong vòng xoáy có một con mắt quỷ dị mở ra, con mắt bắn ánh sáng u ám, từ Minh Đô chiếu sáng Duyên Khang, chiếu vào trên người những hài cốt Ma Thần trên không trung Dũng Giang đã bị kéo ra nguyên thần.

Những nguyên thần Ma Thần bị ánh sáng chiếu đến lập tức khỏi lực hút của Tần Mục, không thể làm theo ý mình bay về phía Thiên Môn Minh Đô của Lâu Vân Khúc, cố gắng quay về U Đô.

Nhưng vào lúc này, con mắt thứ ba trên mi tâm của Tần Mục đột nhiên phóng ra ánh sáng cường đại, ánh sáng có hình dạng cánh bướm càng lúc càng bao phủ phạm vi rộng, những nguyên thần Ma Thần còn chưa kịp bay trở về Minh Đô, lại bị trói chặt, không có lực giãy dụa, bị thổi về phía sau.

Âm Thiên Tử khẽ a một tiếng, nhíu mày, vòng xoáy phía sau lưng càng lúc càng lớn, con mắt quỷ dị trong vòng xoáy kia đã từ từ mở, ánh sáng trong mắt dần dần từ u ám trở nên sáng ngời.

Con mắt ở trong vòng xoáy lại có chút tương tự với con mắt ở trong mi tâm của Tần Mục, nhưng lại có chỗ khác biệt, chắc là thần thông bắt chước theo con mắt dựng thẳng ở mi tâm của Thổ Bá tu luyện thành.

Chỉ có điều, khi gặp phải con mắt thứ ba của Tần Mục, thần thông của hắn lại có xu thế không địch nổi!

Tần Mục không ngờ hình thành áp chế đối với thần thông của hắn!

- Lực lượng thần tử U Đô quả nhiên không thể coi thường được!

Âm Thiên Tử vừa mừng vừa sợ, không nhịn được hưng phấn:

- Nếu có thể cho ta sử dụng tất cả lực lượng này, toàn bộ U Đô cũng sẽ là lãnh địa của ta, làm sao ở sợ hãi Thổ Bá, sợ gì Thiên Đế? Mở ra!

Vòng xoáy phía sau hắn bay đến, vù một tiếng in vào mi tâm của hắn, không ngờ mi tâm của hắn hình thành con mắt thứ ba.

Âm Thiên Tử lấy pháp lực của bản thân phát động con mắt này, lập tức ép qua con mắt thứ ba của Tần Mục, vào lúc này, đột nhiên trong miệng của Tần Mục truyền đến ngôn ngữ U Đô tối nghĩa khó hiểu, trầm thấp, nâng cao, trầm bổng du dương.

Âm Thiên Tử lộ ra mê hoặc, chỉ cảm thấy một lực lượng vô hình xâm nhập Minh Đô, soát hồn tìm phách.

- Khiên Hồn Dẫn! Hắn là muốn...

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, ánh sáng trong con mắt thứ ba của Tần Mục đột nhiên vượt qua Lâu Vân Khúc, oong một tiếng đi qua Thiên Môn Minh Đô của Lâu Vân Khúc, nhảy vào Minh Đô, chiếu sáng ở trên người của hắn.

Nguyên thần của Âm Thiên Tử lập tức giật mình, suýt nữa rời khỏi thân thể.

- Khiên Hồn Dẫn còn có thể dùng như vậy sao?

Âm Thiên Tử càng nghi ngờ, thần thông Khiên Hồn Dẫn chỉ là dùng để gọi hồn của người chết, khiến cho người chết hoàn dương, Tần Mục không ngờ là muốn mạnh mẽ lôi kéo nguyên thần của hắn từ trong Minh Đô ra!

Hiện nay, Tần Mục chỉ nhận được một phần trăm lực lượng của thần tử U Đô, tất nhiên vẫn không có cách nào mạnh mẽ lôi nguyên thần của hắn từ trong Minh Đô ra, nhưng loại thần thông này lại vận dụng kỹ xảo khiến cho hắn thực sự kinh tâm, mang đến cho hắn một ít cảm giác phức tạp.

Nhưng trong nháy mắt khi nguyên thần của hắn bị Khiên Hồn Dẫn xé rách đến giật mình, lại có biến đổi khác thường đột ngột phát sinh.

Một vị thần chỉ với sừng dê cùng mùi rượu trùng thiên, trong tay cầm trường đao, dũng mãnh cười to, xông vào Thiên Môn Minh Đô của Lâu Vân Khúc, xông vào Minh Đô, một đao chém ở trên mi tâm của Âm Thiên Tử!

- Hắc Đế Minh Đô, lão tử tới cám ơn rượu của ngươi!