Mục Thần Ký

Chương 697: Hư không vô tận




- Tề huynh, ta đã từng nói tha cho ngươi khỏi chết, lại sẽ không thật sự hạ sát thủ đối với ngươi.

Hai Tần Mục đồng thời cúi đầu, nhìn Tề Cửu Nghi giãy giụa suy nghĩ muốn đứng lên chiến đấu tiếp, nghiêm mặt nói:

- Tin tức ngươi để lộ ra cho ta có tác dụng vô cùng lớn, đủ giá trị một mạng của ngươi.

Tề Cửu Nghi vẫn không đứng dậy nổi, giãy giụa ngồi dậy, thở hổn hển nói:

- Ta vốn sử dụng tin tức kia tới công kích đạo tâm của ngươi, không nghĩ tới bởi vì tin tức kia lại cứu mình một mạng...

Hắn nói có một loại cảm giác chế giễu chính mình, hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói:

- Sau trận chiến này, ta lại quay về Thiên Đình khắc khổ tu hành, thỉnh giáo tồn tại Đế Tọa. Tần huynh, ngươi không nên để ta vượt qua.

Tần Mục ngẩng đầu phóng ánh mắt về phía xa, có phần nghi ngờ quan sát xung quanh, sắc mặt cổ quái nói:

- Tề huynh, trong khoảng thời gian ngắn ngươi có khả năng sẽ không có cách nào rời khỏi Duyên Khang. Có khả năng ngay cả ta cũng sẽ bị vây khốn ở chỗ này.

Tề Cửu Nghi hơi ngẩn người ra, lúc trên mặt đất chỗ hắn đứng bị thiêu đốt, hai người rơi vào dưới nền đất lại phát hiện ra chỗ quái dị của không gian dưới nền đất Thần Đoạn Sơn Mạch. Chẳng qua lúc đó hắn đang cùng Tần Mục giao chiến say sưa, không có thời gian để cẩn thận quan sát, cũng không có cách nào phân tâm.

Cho tới bây giờ, Tần Mục nói rõ mình sẽ giữ đúng hứa hẹn không hạ sát thủ đối với hắn, hắn mới yên lòng, quan sát xung quanh.

Phía dưới thần điện thật ra là một tòa tế đàn, chắc hẳn là do Ma tộc xây, phía trên có rất nhiều tế tự phù văn của Ma tộc vẫn chưa bị phá hủy. Ở đây đã từng có một hồi huyết tế, nhưng không biết bị ai đánh đứt, trên tế đàn có vết máu loang lổ.

Lúc này, bọn họ đang ở trên mặt đao, thanh đao này thoạt nhìn hình như không có bất kỳ độ dày nào, lưỡi đao rất dài, vừa rồi căn bản không nhìn thấy được chuôi đao và mũi đao.

Cổ quái hơn nữa là nguyên thần của hai người bọn họ, cùng với nguyên thần của Long Kỳ Lân mới vừa đến đây, lúc này đều tiến vào bên trong lưỡi đao nhìn như không có bất kỳ độ dày nào này.

Mà bên trong đao lại có không gian rộng rãi, giống như là thế giới vậy!

Tề Cửu Nghi cố gắng thu hồi nguyên thần của mình, lại phát hiện nguyên thần cùng hắn cách một thế giới. Tuy rằng có thể cảm ứng được, nhưng không có cách nào thu hồi lại nguyên thần.

Trán của hắn không khỏi xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh, âm thanh khàn khàn nói:

- Tần huynh, đây là có chuyện gì?

Tần Mục không đáp, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Thật ra hắn từng chứng kiến qua chỗ quái dị của thanh đao này, chặn trận chiến Thượng Thương ấy, Thần Đoạn Sơn Mạch bị san thành bình địa, cuộc chiến đấu cực kỳ thê thảm. Thôn trưởng "chết trận", Ngũ Tiên trong yêu tộc có Liễu tiên, Bạch tiên, Hoàng tiên chết trận, lão Đạo chủ, lão Như Lai, Lăng Cảnh đạo nhân, Thiếu Niên tổ sư, Hành Thổ Sơn, Huyền Thánh Vũ chết trận. Những người khác bị tổn thương nặng nề, đám người dược sư cũng "chết trận" ở trong chiến trường, cuối cùng là được Tần Mục đoạt hồn phách, sống lại.

Trận chiến ấy, Thượng Thương bị đánh đến hoàn toàn không có cách nào tranh phong cùng Duyên Khang.

Lúc đó, đám người đồ tể lại phát hiện ra thanh đao này ở dưới Thần Đoạn Sơn Mạch, cùng với tượng đá Ma Thần dưới đao. Vị tượng đá chui vào dưới đao này là một vị Ma Thần cực kỳ đáng sợ, là lão tổ tông của một thế giới Ma tộc, lúc hạ xuống Duyên Khang không để ý chui vào dưới đao, kết quả rơi vào một cục diện nguy hiểm đến tính mạng của bản thân.

Duyên Khang quốc sư vận dụng Chấn Đỉnh, đập sập tường bao quanh Duyên Khang cùng thế giới kia, thế giới kia chính là thế giới của vị ma tổ Ma tộc này. Rất nhiều Ma Thần hóa thành tượng đá hạ xuống Thần Đoạn Sơn Mạch, tìm kiếm thanh đao này, dự định cứu lão tổ tông của mình.

Cuối cùng Ma tộc huyết tế của thế giới kia bị Tần Mục sử dụng kính tượng đánh gãy, tượng đá Ma Thần sống lại thất bại, đều độn thổ biến mất.

Tần Mục đã từng hoài nghi tới thế giới kia là La Phù Thiên, chỉ có điều sau khi hắn nhìn thấy La Phù Thiên mới biết được mình suy đoán sai lầm.

Tượng đá Ma Thần của thế giới kia còn cao hơn La Phù Thiên rất nhiều, chắc là một thế giới Ma tộc do Thiên Đình quản lý, thực lực của La Phù Thiên còn xa mới cường đại bằng thế giới Ma tộc.

Đối với thanh trường đao này, lúc đó bọn họ đều không có đủ thực lực chấn động. Hơn nữa trường đao thoạt nhìn càng giống như là bảo vật thời đại Khai Hoàng lưu lại, dùng để chặn bóng tối của Đại Khư tập kích Duyên Khang nên ai cũng không động tới thanh đao này.

Lúc đó, nguyên thần đám người Tư bà bà cùng của các thần Thượng Thương rơi vào bên trong không gian của đao là bởi vì Phong Đô trùng hợp đi qua nơi này, sau đó nguyên thần của đám người Tư bà bà lại mơ mơ màng màng từ bên trong không gian của đao bay ra, trở về thân thể của mình, bọn họ lúc này mới không chết.

Nguyên thần của Tần Mục nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy được thân thể của mình, muốn nguyên thần cứu mình, sợ rằng chỉ có Phong Đô lại một lần nữa đi qua nơi này.

Chỉ có điều cho dù hắn đi qua thế giới Phong Đô vài lần nhưng đi chỉ là một tòa Thần Thành của Phong Đô. Phong Đô còn có Thần Thành khác hắn chưa từng đi qua, Diêm vương cũng chưa từng mở ra những Thần Thành.

Phong Đô vẫn có rất nhiều bí mật chưa giải.

Hiện tại mấu chốt là, bọn họ rời không gian bên trong thanh đao này như thế nào.

Thế giới bên trong đao là một mảnh trời mênh mông giống như là hai mảnh gương sáng vô cùng trắng nằm ngang ở trong hư không, kẹp bọn họ ở giữa hai gương sáng không có độ dày, không nhìn thấy được điểm cuối.

Thân thể và nguyên thần của bọn họ cách tường bao giống như cái gương nhìn nhau, tuy rằng thoạt nhìn nguyên thần đạp lên lòng bàn chân của thân thể, gần trong gang tấc, nhưng trước sau không có cách nào trở lại trong thân thể.

- Tới khi nào Phong Đô mới có khả năng vận hành đến nơi đây? Ta nghe Tinh muội muội nói, lần trước là U Đô xâm nhập, Diêm vương dẫn đầu Thần Ma Phong Đô chống lại U Đô, lúc này mới đến được Thần Đoạn Sơn Mạch, mà bây giờ Diêm vương sợ rằng căn bản không biết ta bị nhốt ở chỗ này...

Tần Mục nhíu mày, nguyên thần bị vây khốn ở chỗ này, ngay cả Tam Nguyên Thần Hội Quyết cũng không có cách nào vận dụng, không thể liên lạc với Tư Vân Hương, Linh Dục Tú. Các nàng không biết chuyện này, cũng lại không có cách nào mời Phong Đô Diêm vương ra tay.

- Chúng ta chết ở không gian bên trong đao cũng sẽ không có người biết...

Hắn lấy lại bình tĩnh, bàn chân bước ra, đi về phía sâu bên trong không gian của thanh đao.

Tề Cửu Nghi khôi phục lại một ít, nguyên thần giãy giụa đứng dậy, đuổi theo Tần Mục, Long Kỳ Lân cũng vội vàng đuổi theo.

Tần Mục cẩn thận quan sát dưới chân và mặt gương trên đỉnh đầu, không nhìn ra bất kỳ vết tích rèn nào. Thanh đao này sử dụng thứ gì chế luyện, sử dụng thủ pháp gì chế luyện, lấy trình độ tông sư về rèn của hắn không ngờ hoàn toàn nhìn không ra được gì.

Phải biết rằng, đạo rèn lấy câm điếc làm đầu. Lão sư của Tần Mục là câm điếc, kỹ năng rèn đứng thứ hai trong thiên hạ, ngay cả hắn cũng nhìn không ra bất cứ dấu vết gì, những người khác càng đừng mong nhìn được manh mối gì.

Tề Cửu Nghi trợn tròn hai mắt, đột nhiên hiện ra chín cái đầu, nhìn bốn phía, ngược lại mở miệng phun ra lửa phượng hoàng thiêu đốt hai bên mặt gương. Thậm chí ngay cả mặt gương cũng không nung đỏ được, lại càng không thấy dấu hiệu bị nung chảy.

- Ở đây vẫn là hạ giới sao?

Tề Cửu Nghi tức giận tới mức cười ngược:

- Hạ giới có thứ lợi hại như thế sao? Người hạ giới có thể có trình độ rèn lợi hại như vậy?

- Đồ dế nhũi Thiên Đình, không có kiến thức.

Long Kỳ Lân lườm hắn một cái.

Tề Cửu Nghi giận dữ, bản thân mình là thiên chi kiêu tử của Thiên Đình, đệ tử của hai đại Đế Tọa lại bị tiểu tử này khinh bỉ.

Tần Mục cũng thử sử dụng thần thông thiên hỏa của mình nung chảy mặt gương, nhưng hắn không có bất kỳ thu hoạch.

- Thế giới này chung quy nên có điểm cuối chứ?

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, nhưng khiến cho bọn họ thất vọng chính là bất kể bọn họ đi bao xa, phía trước vẫn là hai mặt gương song song, giống như là vô cùng vô tận.

Không biết bọn họ đi bao lâu, đi tới khi trong lòng gần như tuyệt vọng, đi tới khi Long Kỳ Lân lại cũng không muốn nhúc nhích, chỉ nguyện ý nằm trên mặt đất.

Một tay Tần Mục cầm đuôi của hắn, kéo hắn tiếp tục đi về phía trước, mặt gương rất trơn, cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Ánh mắt Tề Cửu Nghi mờ mịt, theo sau lưng Long Kỳ Lân. Hắn chỉ có thể nhìn thấy được đầu lớn cùng cả một thân thể của Long Kỳ Lân đều dán ở trên mặt kính, hai mắt vô thần lại cứ như vậy bị Tần Mục cầm đuôi kéo đi.

- Không có khả năng có điểm cuối...

Tề Cửu Nghi lộ ra nụ cười thảm, nói:

- Chúng ta đã đi hai năm chưa? Vẫn không có điểm cuối! Đừng nói nơi nhỏ như một thanh đao này, hai năm, ngay cả Thiên Đình cũng đi tới điểm cuối đi?

Tần Mục không đáp, nhận định một phương hướng đi thẳng về phía trước.

- Hai năm, thân thể của chúng ta đã chết chưa?

Tề Cửu Nghi có dấu hiệu suy sụp, cười hì hì nói:

- Hiện tại thân thể của chúng ta ở bên ngoài đao cũng đã có chỗ mục nát rồi. Có con ruồi bay quanh chúng ta, giòi bọ đang gặm lấy máu thịt trong cơ thể của chúng ta, thân thể chúng ta tràn ngập mùi tanh tưởi...

- Im lặng!

Mặt Tần Mục thâm trầm quát.

Long Kỳ Lân mơ mơ màng màng mở mắt, hữu khí vô lực nói:

- Im lặng, người chim chín đầu...

Tề Cửu Nghi giận dữ, cười lạnh nói:

- Hai chủ tớ các ngươi lại dám khi dễ ta! Đừng quên, các ngươi giống như ta, đều chết hết hai năm! Hắc hắc, ở thế giới quỷ dị này, cần gì quan tâm ngươi là hậu duệ quý tộc của Thiên Đình, cần gì quan tâm ngươi là hoàng đế ở nhân gian, tất cả đều bị nhốt chết ở chỗ này, biết nguyên thần bị hao mòn không còn một mảnh! Lão tử không nên nghe lời của Hắc Đế lão nhi, đi tới Duyên Khang giáng kiếp cho đám người các người! Không nên đến nơi đổ nát này, bắt tên khốn kiếp nhà ngươi! Minh Đô cái trứng, Hắc Đế cái trứng...

Hắn chửi bới không ngừng, tâm tính hoàn toàn suy sụp.

Tần Mục bị tâm tình tiêu cực của hắn ảnh hưởng, tâm tính cũng có dấu hiệu suy sụp, không khỏi ác độc thầm nói:

- Giết chết tên Tề Cửu Nghi lải nhải này trước...

Đúng vào lúc này hai tầng mặt gương phía trước bị gãy, hắn đột nhiên dừng lại.

Thần sắc Tần Mục dại ra, bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn mặt gương bị gãy này. Chỉ thấy chỗ mặt gương gãy là một mảnh không gian tối tăm, trên không có trời, dưới không có đất, có từng bậc đá bằng bạch ngọc, theo quy tắc trải dài tới sâu bên trong bóng tối, không nhìn thấy được phiến đá đi thông chỗ nào.

- Có đường!

Tần Mục mừng đến chảy nước mắt, nhấc Long Kỳ Lân lên đập mạnh xuống đất, lại một lần nữa nhấc lên đập xuống, cười nói:

- Rồng béo, nhanh tỉnh lại, có đường!

Long Kỳ Lân bị hắn đập cho thất điên bát đảo, vội vàng nói:

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi!

Tần Mục ném hắn sang một bên, nhìn về phía Tề Cửu Nghi. Tề Cửu Nghi cảnh giác:

- Hưng phấn thì hưng phấn, ngươi đừng hòng đánh ngã ta!

Long Kỳ Lân đứng lên, thân thể run lên, nhìn về từng bậc đá bạch ngọc, vui vẻ nói:

- Giáo chủ, chúng ta cuối cùng có thể ra ngoài sao?

Hai người một thú vui mừng hớn hở, chạy như điên, phóng người nhảy đến trên phiến đá, tung người nhảy lên như bay, chạy về phía trong bóng tối.

Ba tháng sau, hai mắt Tần Mục vô thần, kéo Long Kỳ Lân phóng người nhảy lên, không có lực rơi ở trên phiến đá.

Tề Cửu Nghi đi theo phía sau bọn họ nhảy qua, lập tức đạp lên trên đầu của Long Kỳ Lân nằm úp sấp, co quắp.

Tần Mục kéo đuôi của Long Kỳ Lân, dùng sức ném về phía trước khiến cho Long Kỳ Lân và Tề Cửu Nghi cùng rơi ở trên phiến đá tiếp theo.

Hắn phóng người lao qua, nắm cổ áo của Tề Cửu Nghi, giơ nắm đấm lại đánh. Tề Cửu Nghi cũng không phản kháng, mặc cho nắm đấm của hắn rơi vào trên gương mặt tuấn mỹ của mình, hữu khí vô lực nói:

- Đánh đi, tùy ngươi đánh, ngươi đánh chết ta là được...

Tần Mục nện cho hai quyền cũng không có tâm tình nữa, ném hắn qua một bên. Tề Cửu Nghi nằm ở trên phiến đá, ngã chổng bốn vó.

Long Kỳ Lân mơ mơ màng màng, mông ngồi lên trên mặt hắn, mở mắt, liếm môi một cái:

- Mùi vị của Xích Hỏa linh đan tốt nhất. Ta nằm mộng, giáo chủ làm cho ta rất nhiều Xích Hỏa linh đan, chứa đủ một thế giới, khắp nơi đều là linh đan... Ta chạy lại chạy, chạy không biết bao lâu vẫn không chạy đến điểm cuối. Ta ở trong biển linh đan mênh mông lăn qua lăn lại, mừng rỡ, điểm đầu ngón chân chạy, chui vào trong biển linh đan bơi... Giáo chủ, phía trước có cánh cửa...

Tần Mục nhìn lại, không khỏi mừng đến chảy nước mắt, cười nói:

- Tề huynh, có cánh cửa, có cánh cửa!

Tề Cửu Nghi bị mông của Long Kỳ Lân ngồi ở trên mặt, chỉ có nửa chân lộ ở bên ngoài. Hắn đạp đạp chân, muốn bò ra ngoài lại không bò lên được, buồn bực hờn dỗi nói:

- Cửa cũng bị đóng thôi, bọn họ chạy không ra được... Đừng làm phiền ta...

Tần Mục vui mừng hớn hở, phóng người chạy như điên, lao thẳng đến cánh cửa kia. Long Kỳ Lân cũng cuống quít đứng lên, vừa rơi lệ vừa chạy như điên.

Tề Cửu Nghi ngồi xuống, linh vũ sau đầu bị ép tới xiêu xiêu vẹo vẹo, hữu khí vô lực nói:

- Là Lâm Hiên đạo chủ của đạo môn sao? Tên mũi trâu này... A, thật có cửa!

Tề Cửu Nghi mừng đến chảy nước mắt, nụ cười trên mặt giống như hoa tươi nở rộ, khoa chân múa tay, vừa nhảy vừa chạy về phía cánh cửa kia.

Hắn mới vừa đến phiến đá cuối cùng, trước cánh cửa kia đã thấy Tần Mục là người đầu tiên nhảy vào cửa, Long Kỳ Lân là người thứ hai vọt vào, tiện thể đá cửa một cái. Cánh cửa cạch một tiếng đóng lại, ngăn cản hắn ở ngoài cửa.

Tề Cửu Nghi giận dữ, vội vàng vọt vào cửa rộng, đã thấy nơi này là một hành lang thật dài, hai bên đều những cánh cửa.

Tề Cửu Nghi suy sụp, nằm trên mặt đất, ôm đuôi của Long Kỳ Lân để cho Long Kỳ Lân kéo mình đi:

- Nhiều cánh cửa như vậy, phải đi đến năm nào tháng nào? Dù sao sau khi ra ngoài thân thể của chúng ta cũng không biết đã chết bao lâu.

Đúng vào lúc này, một cánh cửa đột nhiên kẽo kẹt mở ra, bên trong thò ra một cái đầu:

- Các ngươi là ai? Vì sao ở chỗ này?

Long Kỳ Lân đạp chân, đá Tề Cửu Nghi dính vào trên tường, hiếu kỳ quan sát người kia.