Mục Thần Ký

Chương 685: Cúi Đầu Sẽ Chết




Tám nghìn thanh kiếm bay tới, va chạm vang lên những tiếng oong oong, ở trước mặt Tần Mục hóa thành một tấm lá chắn lớn. Tấm lá chắn lớn với hình đường cong hoàn mỹ nhất, khi đang nghênh đón đợt công kích có thể ngăn cản được công kích, bằng áp lực nhỏ nhất chống đỡ đợt công kích cường đại nhất.

Tần Mục nghiêng người, một đầu gối quỳ xuống đất, một tay chắn ngang ở phía sau tấm lá chắn, đây là tư thế phòng ngự có lực nhất để nghênh đón trùng kích.

Mà phía sau hắn, vô số sợi nguyên khí trong nguyên thần của hắn rót vào bên trong tấm lá chắn lớn này, tăng cường kết cấu của bề mặt tấm lá chắn.

Phi kiếm ở mặt tấm lá chắn chỉ dùng kết cấu dây xích tạo thành hình từng vòng tròn gắn kết với nhau lại cùng một chỗ, như vậy lại có thể dùng loại kết cấu này tới tiếp nhận công kích mạnh nhất.

Trừ điều đó ra, mặt tấm lá chắn còn hiện ra các loại phù văn phòng ngự, đó là phù văn Huyền Vũ, Quy Xà liên kết. Mặt tấm lá chắn là hoa văn mai rùa, sát biên giới xung quanh là hoa văn của vẩy rắn.

Oong...

Sóng công kích của Chuông Thiên Tang ầm ầm đánh tới, không có tiếng chuông vang dội, chỉ có không gian chấn động kịch liệt. Tần Mục không có cảm giác được lực trùng kích khủng khiếp nhưng nguyên thần phía sau hắn lại giống như bị trúng phải một đòn nghiêm trọng, run lên bần bật, bị công kích không còn thấy bóng dáng tăm hơi!

- Cái chuông Thiên Tang này là nhằm vào thần thông nguyên thần hoặc hồn phách!

Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, nguyên thần nhanh chóng chạy về. Nguyên thần có tốc độ nhanh nhất trên thế gian, mặc dù bị đánh bay hàng vạn hàng nghìn dặm nhưng chỉ cần một cái chớp mắt lại có thể quay về. Hiện tại vấn đề là Tần Mục không biết nguyên thần của mình có thể chịu được công kích của chuông Thiên Tang hay không!

Hắn không biết nhiều về thần thông Minh Đô, hắn chỉ nhìn thấy thần thông Minh Đô ở trên người của Lâu Thiên Trọng. Nhưng Lâu Thiên Trọng chỉ kịp thi triển ra một chiêu đã bị hắn giết, bởi vậy hắn không có cơ hội thấy được càng nhiều công pháp thần thông Minh Đô khác.

Nguyên thần của hắn vừa bay trở về, lập tức có sóng công kích thứ hai của chuông Thiên Tang theo sát đến, oong một tiếng công kích khiến nguyên thần của hắn bay ra xa hơn.

Nhưng, thân thể của Tần Mục vẫn không cảm giác được bao nhiêu lực trùng kích.

- Cái chuông Thiên Tang này uy lực rất mạnh, nhưng chỉ hữu hiệu đối với nguyên thần hoặc hồn phách! Đã như vậy...

Tư duy của Tần Mục khống chế được thân thể, đột nhiên tấm lá chắn lớn tan rã, tấm lá chắn lớn đổ xuống. Trong nháy mắt Tần Mục tự nhiên hóa thành ba đầu sáu tay, sáu cánh tay hợp lại chộp tới, tám nghìn thanh kiếm hóa thành sáu thanh thần đao. Hắn phóng người nhảy lên một cái, đã xông tới trước chuông Thiên Tang!

Hắn giống như mãnh hổ xông vào trong bầy dê, sáu thanh thần đao, đao quang trên dưới tung bay, đầu người và phần còn chân tay đã bay lên khắp nơi. Hắn giết người giống như cắt cỏ, thoải mái thi triển ra Thiên Đao Cửu Pháp của đồ tể.

Thiên Đao Cửu Pháp, từ Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ, Nhật Diệu Đông Hải Thiên Điệp Lãng đến Trường Đao Huyền Nguyệt Phách, Khoái Mã Hãi Tinh Tinh, pháp kỹ của mỗi một chiêu đao càng huyền diệu, đồng thời có khí thể nồng đậm.

Đao quang giống như mưa và gió, biển cùng sóng, quả thực chính là trường đao treo trăng, khoái mã khiến biển sao kinh hãi.

Lại thêm thần thông tạo hóa cao nhất của thời đại Xích Minh. Ba đầu sáu tay, ba cái đầu nhìn trái và phải tám phương, sáu tay khiến tất cả công kích không góc chết, giống như có ba Tần Mục liên thủ, xông vào trong bầy dê!

Đột nhiên, đao quang chợt thu lại. Sáu tay của Tần Mục giơ lên cao, sáu thanh đao va chạm vào nhau hóa thành một cây trường đao, sáu tay đồng thời bổ xuống phía dưới!

Xuy...

Đao quang kinh diễm, một đao bổ đôi cánh cửa đại điện ra. Cánh cửa tách ra, bay về hai phía, đại điện mở rộng!

Mà trước sau trái và phải của hắn, từng bộ thi thể lần lượt ngã nhào xuống, ngã vào trong vũng máu, không còn một người nào có thể đứng lên.

Nguyên thần của hắn vù một tiếng bay tới, vẫn rơi ở phía sau hắn.

Sáu cánh tay của Tần Mục khẽ chà một cái, trường đao hóa thành kiếm hoàn lơ lửng ở trước mi tâm của hắn. Chân hắn dừng lại một lát, nguyên khí cuồn cuộn nổi lên, chiếc hộp nhỏ rơi ở trong tay, lúc này hắn mới đi vào đại điện.

Leng keng.

Phía sau hắn, chuông Thiên Tang rơi xuống đất, từ trên bậc thang lăn xuống, truyền đến những âm thanh coong coong.

Trong đại điện, một vị Ma Thần đang ngồi, người khoác áo choàng màu đen. Trên đầu có hai cái sừng màu đỏ thẫm uốn lượn, ánh mắt lại là hai màu đen trắng rõ ràng giống như là mắt người.

Vị Ma Thần này đang cầm một quyển sách ngồi nghiêng đọc. Tần Mục cầm theo hộp nhỏ đi tới, hộp nhỏ lạch cạch một tiếng, mở ra một khe hẹp.

Vị Ma Thần này để quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía hắn, cười ha hả nói:

- Thiên Âm giới đã lâu chưa từng có người ngoài tiến đến. Lần trước có người tiến vào nơi đây vẫn là hai vạn năm trước, Khai Hoàng không biết trời cao đất rộng, không ngờ phái Thần Ma tới dòm ngó nơi đây. Lần này ngươi tới, chẳng lẽ là bên ngoài lại có kẻ cuồng vọng nào không biết trời cao đất rộng muốn lật trời sao?

Tần Mục cầm theo cái hộp, khom người nói:

- Tần Phượng Thanh, cháu đời một trăm lẻ bảy của Khai Hoàng, ra mắt Minh Đô tiền bối.

- Hóa ra là hậu nhân của Khai Hoàng, vẫn rất trẻ tuổi.

Vị Ma Thần này cười nói:

- Khai Hoàng đã chết rồi sao? Nếu hắn không chết, hắn lại sẽ nói cho ngươi biết trăm triệu không thể nói tên họ thật của ngươi cho người khác biết, nhất là người của Minh Đô. Tiểu quỷ ngươi mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng còn quá trẻ. Ngươi biết ta là ai không?

Hắn đứng dậy, thân thể khôi ngô cao lớn, thậm chí còn muốn vượt xa nguyên thần mười trượng của Tần Mục.

- Họ Ngỗi, là một vọng tộc thế gia ở Minh Đô, ra đời rất nhiều Thần Ma, ta chính là họ Ngỗi.

Giọng nói của hắn cực kỳ to:

- Đạo hiệu của ta, Ngỗi Vu Cừ. Đương nhiên, tên này cũng giả, chỉ có điều vẫn có rất nhiều người gọi ta là Vu Cừ tôn vương.

Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:

- Ta đã từng gặp được hai vị Thần Ma họ Ngỗi, một vị là Ngỗi Vu Thần, một vị là Ngỗi Khanh Bồi, không biết bọn họ cùng tiền bối có quan hệ hay không?

- Ngỗi Khanh Bồi là đệ tử của bệ hạ, là thiên tài nổi tiếng của Ngỗi thị ta.

Vị Ma Thần Vu Cừ tôn vương này cười nói:

- Ngỗi Vu Thần lại là đệ tử của ta, được Thiên Đình phái đến Minh Đô, bái nhập môn hạ của ta. Ngươi có thể nhìn thấy bọn họ mà không chết, xem ra ngươi có chút thủ đoạn. Chỉ có điều nếu ngươi đã nhìn thấy Ngỗi Vu Thần, như vậy ngươi cũng biết lão sư của hắn là ta. Ở trước mặt ta thổ lộ ra tên họ thật sự, sẽ là nguy hiểm tới mức nào.

Sắc mặt Tần Mục vàng như đất, cầm hộp nhỏ ra.

Vu Cừ cười nói:

- Vô dụng thôi. Trảm Thần Huyền đao tuy rằng lợi hại, ta còn xa mới địch lại, nhưng Trảm Thần Huyền đao của ngươi không có cách nào chém trúng ta. Thật ra, vừa rồi lúc ngươi đối phó với Thần Ma của Minh Đô, ta cũng đã nhìn ra sơ hở của Trảm Thần Huyền đao. Ngươi sử dụng Trảm Thần Huyền đao giết không ít Thần Ma dưới trướng của ta nhưng lại chưa từng sử dụng thanh đao này đối phó với thần thông giả thân thể ẩn nấp ở trong Minh Đô, gặp phải loại thần thông giả này, ngươi bao giờ cũng lấy phi kiếm chém giết. Điều này có ý nghĩa như thế nào?

Hắn không nhịn được cười ha ha nói:

- Trảm Thần Huyền đao không có cách nào chém vào Minh Đô!

Sắc mặt Tần Mục tái nhợt, không có một chút sắc máu.

Vu Cừ tôn vương rất thoả mãn, thản nhiên nói:

- Ta thích nhìn ngươi tàn sát bộ hạ của ta, vì sao ta không có hiện thân? Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta sợ Trảm Thần Huyền đao. Đầu của cường giả Đế Tọa, hai mắt như đao. Cái đầu này uống máu, giết thần, đếm không biết bao nhiêu, ta nhìn không ra, lại không xuất thủ. Mà bây giờ, Trảm Thần Huyền đao đã bị ta nhìn thấy, ngươi không đả thương được ta.

Tần Mục mất hồn mất vía, lẩm bẩm nói:

- Ngươi không ngờ nhìn bộ hạ của ngươi bị ta giết chết cũng có thể nhẫn nhịn không ra tay, ngươi quá độc ác...

Vu Cừ chắp hai tay sau lưng, cười nói:

- Ngươi quá trẻ tuổi, tiểu quỷ. Bọn họ có chết hay không, có liên quan gì đến ta? Dù sao sau khi bọn họ chết còn có thể sống lại ở Minh Đô, chỉ có những kẻ chết ở dưới Trảm Thần Huyền đao không may sẽ bị thanh thần đao này cắn nuốt nguyên thần hồn phách, là hoàn toàn chết. Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta? Ngươi nếu đã biết đệ tử của ta là Ngỗi Vu Thần, như vậy ngươi có muốn mở mang kiến thức về tuyệt học còn lợi hại hơn Ngỗi Vu Thần hay không?

Sắc mặt của Tần Mục tái nhợt dọa người, vội vàng nói:

- Tiền bối hãy khoan đã! Tiền bối, lẽ nào tiền bối lại không muốn biết ta đi tới Thiên Âm giới có mục đích gì sao?

Vu Cừ nghiêng đầu, hai sừng dài cho người ta một loại cảm giác giống như sơn dương nghiêng đầu, cười nói:

- Được rồi. Ta làm công việc ở đây, khó có được một lần gặp được người ngoài. Cho ngươi chút thời gian, ngươi tới nói một câu xem mục đích của chính mình là gì.

Tần Mục giả vờ nghiêm túc nói:

- Ta là tới tìm Thiên Âm nương nương!

- Thiên Âm nương nương?

Vu Cừ dường như nghe được chuyện buồn cười nhất, cười ha ha nói:

- Thiên Âm nương nương sớm bị ăn không biết bao nhiêu vạn năm, chỉ còn lại có chút túi da, ngươi tới tìm nàng? Tìm nàng có thể làm cái gì? Cầm da của nàng lễ tế sao?

Sắc mặt của Tần Mục buồn bã, lẩm bẩm nói:

- Thiên Âm nương nương chết? Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể... Không! Không có khả năng! Thiên Âm nương nương là thần thánh trời sinh, ai có thể giết chết nàng? Ngươi nhất định là đang gạt ta! Ta không tin!

Vu Cừ thất thanh cười nói:

- Da của Thiên Âm nương nương lại bị trấn áp ở trong biển, có cần ta gọi ra để cho ngươi xem thử hay không?

- Ta không tin, ngươi nhất định là gạt ta...

Hai mắt của Tần Mục mờ mịt, lẩm bẩm nói:

- Ngươi là đang dối gạt ta... Ta nhận lệnh đến đây, chính là liên minh cùng Thiên Âm nương nương. Nương nương là thần thánh trời sinh, đứng đầu Thiên Âm giới, cường đại không gì sánh được. Nàng không có khả năng chết, không có khả năng...

Vu Cừ đi lướt qua bên cạnh hắn, thản nhiên nói:

- Giết người giết tâm, ta lại thích nhìn tiểu quỷ nhà ngươi dường như không ai bì nổi lại hoàn toàn suy sụp như vậy. Ta cho ngươi chết một cách minh bạch. Đi theo ta, ta gọi Thiên Âm nương nương ra để cho ngươi xem thử.

Tần Mục mất mát đi theo hắn, chân bước thấp bước cao, còn suýt nữa vấp vào thi thể trên đất trượt chân, lảo đảo một hồi mới có khả năng đuổi kịp hắn.

Vu Cừ tôn vương đi tới bờ biển, chỉ thấy biển rộng màu đen xám xịt đột nhiên có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Sóng biển màu xám dâng lên bầu trời, động tĩnh của biển rộng càng lúc càng kịch liệt. Sau một lúc lâu, một vị thần nữ không cao lắm từ trong biển từ từ bay lên.

Thân thể của vị thần nữ này cực lớn. Trên người hình như không có mặc trang phục mà lấy hào quang làm áo, cầu vồng làm áo, thần quang giống như dải lụa màu, tung bay ở sau người.

Tần Mục ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, dường như đột nhiên nhận được một chút hi vọng, cao giọng nói:

- Nương nương, nương nương còn sống! Nương nương, ta nhận lệnh đến đây cùng nương nương liên minh, nương nương mau giết loạn thần tặc tử này!

Vu Cừ cười ha ha, có chút hài lòng:

- Ngươi không nhìn ra sao? Thiên Âm nương nương không giống như là túi da nhưng thực chất đã trống không, trong cơ thể nàng đều là cát đen, những hồn phách vỡ nát. Thật ra nàng đã không phải là nàng, thân thể của nàng ăn đến chỉ còn lại có da, nguyên thần cái gì cũng không còn tồn tại. Nàng đã là một quỷ chết đói.

Hắn xoay người lại, lộ ra nụ cười quỷ dị:

- Hiện tại ngươi có thể chết.

Tần Mục hấp hối giãy giụa, cạch một tiếng mở cái hộp nhỏ ra, hai đường huyết quang chém về phía Vu Cừ.

Vu Cừ cười ha ha, thân hình biến mất ở trong một mảnh tối tăm, dường như biến thành bóng người do cát đen tạo thành. Hai đạo hồng quang kéo tới, xẹt qua ở trên người hắn nhưng hắn vẫn không bị chút thương tích nào.

- Quả nhiên giống như ta dự đoán, thần thông của Minh Đô quả thật có thể kìm chế Trảm Thần Huyền đao.

Vu Cừ cười nói.

Hai đường huyết quang của Trảm Thần Huyền đao lượn lờ xoay quanh hắn, đan vào như ánh sáng điện. Tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng trước sau lại không có cách nào chém trúng chân thân của hắn.

- Ta cũng chơi đủ rồi, vậy ta tiễn ngươi ra đi!

Vu Cừ đang ở Minh Đô, cúi người nhìn về phía Tần Mục, cười nói:

- Ta cách một thế giới, cũng có thể bái ngươi chết! Tần Phượng Thanh, nhận một bái của ta!

Hắn cúi đầu xuống, trong đầu Tần Mục nổ lớn, trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy hồn phách chấn động. Sau một khắc lại xuất hiện ở trước một vị Ma Thần hình thể khổng lồ.

Ma Thần này trên đầu có hai cái sừng, chân giống như chân dê. Toàn thân dấy lên ma hỏa hừng hực, chính là nguyên thần của Vu Cừ, lấy tay lại chộp về phía hắn.

Một trảo này của Vu Cừ chưa hạ xuống, đột nhiên ánh mắt dại ra, ngây người nhìn về phía sau lưng Tần Mục.

Trong bóng tối phía sau lưng Tần Mục, đột nhiên tách ra ba con mắt, chớp động ánh sáng quỷ dị hình dạng giống như cánh bướm, tiếp theo một gương mặt tiểu hài nhi từ trong bóng tối dần dần hiện lên.

- Đây là...

Hắn có chút mờ mịt:

- Hai Tần Phượng Thanh sao?

Vẻ hoảng loạn trên mặt của Tần Mục đã sớm biến mất, thay vào đó là sự chắc chắn ung dung:

- Vu Cừ tôn vương, tới gặp ca ca của ta đi.