Mục Thần Ký

Chương 678: Thần tộc thoái hóa lớn




Lão nhân buông câu cười nói:

- Ngươi lưu tình khắp nơi.

Dứt lời, đạo khí thuần âm này run lên, chỉ thấy khí thuần âm giống như là con rồng nhỏ không có thân thể, chui vào trong mi tâm của Viêm Tinh Tinh.

Viêm Tinh Tinh cẩn thận tìm hiểu, phát hiện không có tình trạng gì dị thường, chỉ thấy nơi mi tâm mát lạnh, nói:

- Thiên Sư đánh cá, đạo khí thuần âm này có tác dụng gì? Ta không có cảm giác được lợi ích gì.

Lão nhân buông câu dở khóc dở cười:

- Đây lại không phải là phương pháp song tu thần kỳ không gì không làm được trong miệng của tộc trưởng các ngươi, đương nhiên ngay từ lúc đầu là không có tác dụng gì. Khí thuần âm là thay đổi cô dương không dài của ngươi, ngay từ lúc đầu không thể cho thấy hiệu quả, phần nhiều chính là dựa vào ngầm biến đổi.

Trên không trung, cá Côn đỏ thẫm phát ra tiếng ngân dài du dương, bay qua không trung của Đại Khư, cách Thái Hoàng Thiên càng lúc càng gần.

Lão nhân buông câu nói:

- Ngươi là thân thể Thuần Dương, trong cơ thể chỉ có khí thuần dương, lại thêm Tỷ Thanh thần chỉ luyện chế mặt trời, khí thuần dương càng vô cùng mãnh liệt, bạo loạn đến cực điểm. Ngươi trở thành Thái Dương Thủ, trong cơ thể không có khí thuần âm, lúc khống chế thuyền mặt trời khí thuần dương nóng nảy dung nhập vào trong cơ thể của ngươi càng để lâu lại càng nhiều. Vẫn bởi vì một chút khí thuần âm cũng không có, lại sẽ khiến cho khí huyết của ngươi khô vượng. Cái gì gọi là khô vượng?

Tần Mục tiếp lời nói:

- Gia gia dược sư nhà ta đã từng có một ví dụ đối với khí huyết khô vượng. Hắn nói khí huyết khô vượng lại giống như cắm hoa, tỉa bông hoa tiên diễm xuống, cắm vào trong bình hoa, hoa tươi nở ra nhưng mấy ngày nữa lại sẽ héo rũ tàn đi. Gia gia dược sư nói, khí huyết khô vượng sẽ cho người tử vong ở thời điểm đẹp nhất.

Lão nhân buông câu kinh ngạc nói:

- Gia gia dược sư này của ngươi ngược lại cũng có chút kiến thức. Thật sự là đạo lý này, cô dương không dài lại sẽ tạo thành khí huyết khô vượng. Khí huyết rõ ràng đã sắp khô héo, vẫn còn hết lần này tới lần khác tràn đầy thiêu đốt, có thể thấy được cách cái chết cũng không xa. Đạo khí thuần âm vừa rồi chính là bổ sung cho ngươi, so với song tu còn tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần! Đương nhiên, song tu vẫn có thể giải quyết một phần vấn đề, nhưng không giải quyết được vấn đề căn bản.

Trong cái giỏ, cá cái nhỏ nhô đầu ra, cười nhẹ nói:

- Lão gia nhất định cô đơn suốt đời.

Cá Côn đỏ thẫm bay tới chỗ giáp ranh giữa Thái Hoàng Thiên cùng Đại Khư, đột nhiên nguyên từ lực phát sinh hỗn loạn, dường như tiến vào trong cương vực không có bất kỳ nguyên từ nào. Người ở chỗ này không trên không dưới, không cần tu luyện thần thông bay lại có thể lơ lửng ở trên không trung.

Đây cũng là bởi vì nguyên từ của Đại Khư cùng nguyên từ của Thái Hoàng Thiên ở chỗ này hỗ trợ lẫn nhau, dưới tình huống hai bên truyền đến nguyên từ lực cùng cấp, lại khiến cho người ta nhẹ nhàng bay trên không trung.

Đối với những thần thông giả, điều này cũng không tính là gì cả, dù sao ở đây còn có không khí lưu chuyển, sử dụng thần thông bay có thể bay đi.

- Người con của Tần gia cho ngươi khí thuần âm kia không có khả năng là khí thuần âm bình thường, đó là thần nguyên ở trong linh thai thần tàng của thần chỉ cảnh giới Dao Trì luyện ra để hộ thể.

Lão nhân buông câu nhìn Tần Mục, nói:

- Cho dù ngươi hấp thu hoàn toàn một vòng mặt trời Tỷ Thanh thần chỉ chế tạo ra, đạo thần nguyên hộ thể này cũng đủ để giúp ngươi hóa giải.

Viêm Tinh Tinh bị dọa cho giật mình, thất thanh nói:

- Quý trọng như vậy sao?

- Đương nhiên rất quý trọng.

Lão nhân buông câu mắt to híp lại, lão thần khắp nơi nói:

- Hắn nhận được loại bảo vật này nhất định cũng cực kỳ khó khăn. Nói không chừng trải qua rèn luyện sinh tử mới có thể được thần của Thượng Hoàng nhìn trúng, tặng âm dương nhị khí cho hắn, không nghĩ tới hắn không hề nghĩ ngợi lại đưa khí thuần âm trong đó cho ngươi.

Viêm Tinh Tinh tâm hoa nở rộ, liếc mắt nhìn về phía Tần Mục, xấu hổ cúi đầu, không tránh khỏi e thẹn.

Tần Mục vò đầu nói:

- Cũng không có gì quá khó khăn. Ta ở trong sa mạc của không gian khác gặp phải tướng quân thời đại Thượng Hoàng, thức tỉnh lại hắn, tạo ngôi mộ an táng cho tướng sĩ của hắn, hắn cảm kích ta lại đưa âm dương nhị khí này cho ta.

Lão nhân buông câu tức giận đến mức run rẩy.

Trong cái giỏ, con cá cái kia lại nhô đầu ra, hì hì cười nói:

- Lão gia, người con của Tần gia này rất giống lão gia, nhất định cô đơn suốt đời.

Lão nhân buông câu không mặn không nhạt nói:

- Đêm nay uống canh cá.

Con cá cái vội vàng thu đầu về, không dám nói lời nào.

- Kỳ quái, ta vừa rồi từ trong linh thai thần tàng của ngươi rút ra khí thuần âm, phát giác trong mi tâm ngươi còn có cái gì đó, có phải giấu ở trong linh thai thần tàng hay không?

Lão nhân buông câu quan sát Tần Mục từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt rơi vào mi tâm của hắn, rất hiếu kỳ về lá liễu từ từ biến đổi màu sắc ở mi tâm của Tần Mục, nói:

- Dưới lá liễu này của ngươi là cái gì? Ta cũng không có cách nào nhìn thấu, có thể bóc ra không?

Tần Mục nói:

- Dưới lá liễu là con mắt thứ ba, ca ca ta ở bên trong, tốt nhất vẫn không nên bóc lá liễu ra. Trong con mắt của ta, ngoài ca ca ta ra còn có Đại Phạm Thiên Vương Phật, Thiên Công, tư duy ý thức của Xích Hoàng thời đại Xích Minh.

Lão nhân buông câu bị dọa cho giật mình, trợn trừng hai mắt nhìn hắn:

- Ngươi chẳng lẽ đang khoác lác sao? Điều này làm cho ta càng tò mò về con mắt của ngươi. Ngươi bóc ra, ta thò lưỡi câu vào, nói không chừng có thể câu ca ca ngươi đi ra.

Tần Mục vội vàng nói:

- Đại Phạm Thiên, Thiên Công và Xích Hoàng ở bên trong chính là vì phong ấn hắn, trong mắt còn có phong ấn của Thổ Bá! Làm sao có thể thả hắn ra được?

Lão nhân buông câu kinh ngạc không hiểu, càng hiếu kỳ về con mắt của hắn hơn.

Trong lòng Tần Mục cảnh giác:

- Thiên Sư đều hiếu kỳ như vậy sao?

Cá Côn đỏ thẫm vỗ cánh bay tới Thái Hoàng Thiên, nhanh chóng chuyển hướng. Chỉ có điều nhanh chóng là so với đám người Tần Mục, mà đối với con Đại Côn này lại chuyển động rất nhàn nhã ung dung.

Đến trên Thái Hoàng Thiên, Tần Mục nhìn thấy được Đại Khư tạo thành vuông góc với Thái Hoàng Thiên, vào giờ phút này trời và đất đổ nghiêng một góc vuông.

Loại chuyện này thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi, thật ra còn bởi địa từ nguyên lực, cũng chính là tác dụng của nguyên từ lực.

- Thần thông liên quan tới nguyên từ lực, trong Đại Dục Thiên Ma Kinh cũng có. Tư bà bà đối với điều này rất quen thuộc, chỉ có điều loại thần thông này hình như rất ít.

Tần Mục suy nghĩ xuất thần, thần thông nguyên từ hình như có hữu dụng rất lớn, có lẽ có thể làm một phương hướng khai thác khiến cho sĩ tử của Thiên Thánh học cung tiến hành chuyên môn nghiên cứu khai phá.

Nói không chừng lại có thể sáng tạo ra một hệ thống thần thông rộng lớn!

Lão nhân buông câu liếc nhìn hắn một cái, trong lòng buồn bực:

- Vị con trai của Tần gia này hình như thường xuyên xuất thần, cho dù bên cạnh có một thiếu nữ xinh đẹp, hắn cũng có thể không ngừng thất thần suy nghĩ tới những chuyện khác.

Tần Mục lấy ra quyển sách nhỏ, cầm bút viết xuống suy nghĩ của riêng mình, sau đó trịnh trọng thổi khô nét mực, thầm nghĩ:

- Quay đầu lại, mời Tư bà bà dẫn dắt những sĩ tử kia xem thần thông nguyên từ trở thành phương hướng chủ công!

Viêm Tinh Tinh nhìn bộ dáng hắn hoàn toàn nghiêm túc, cảm thấy hắn rất có phong thái.

- Cô nương này cũng không cứu được.

Trong cái giỏ, cá cái lắc đầu nói:

- Bị tiểu tử ngốc này mê hoặc tới đầu óc choáng váng.

Tần Mục nhìn xuống dưới, chỉ thấy Thái Hoàng Thiên vốn là sóng lớn nham thạch nóng chảy đã bị đông cứng lại, hình thành từng sơn mạch dạng cuộn sóng, cực kỳ tráng lệ.

Bởi vì làm lạnh xuống, mấy ngày nay đã có một ít yêu thú chạy đến nơi đây, còn có chút phi cầm mang đến rất nhiều hạt giống, Tần Mục không ngờ nhìn thấy được một chút màu xanh.

Hắn còn nhìn thấy được dị thú Đại Khư không ngờ đang di chuyển về phía Thái Hoàng Thiên. Đại khái là bởi vì Thái Hoàng Thiên rất cao, mặt trời có thể soi sáng nơi đây vào buổi tối thời gian, không cần phải lo lắng bị bóng tối cắn nuốt nên ngay cả dị thú Đại Khư cũng thích chỗ này.

- Hai vạn năm, hậu duệ Thần Ma Thiên Đình trước kia đều đã biến thành dị thú vô tri ngây thơ, đáng tiếc, đáng tiếc.

Lão nhân buông câu lắc đầu.

Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, lẩm bẩm nói:

- Sư bá, ý của ngươi là những dị thú đều là...

Lão nhân buông câu nói:

- Người còn sót lại của các gia tộc thần tộc Khai Hoàng Thiên Đình, nhưng đã bị thoái hóa nghiêm trọng.

Tần Mục run giọng nói:

- Như vậy gà mẹ rồng cũng là tộc nhân còn sót lại của Thiên Đình...

Hắn nghĩ đến ngày lễ ngày tết mình lại muốn ăn gà mẹ rồng, không nhịn được có chút hổ thẹn.

- Gà mẹ rồng?

Lão nhân buông câu lắc đầu nói:

- Thời điểm Thiên Đình rơi xuống, những gia hỏa này cũng không chết sao? Gà mẹ rồng không phải người còn sót lại của gia tộc các thần, là thời kỳ Khai Hoàng không biết con Thần Long nào và con gà sinh ra gà mẹ rồng. Những Thần Long đó sinh hoạt lung tung... Sau đó, mọi người phát hiện mùi vị của gà mẹ rồng cũng không tệ lắm, lại không tiện ăn gan rồng não phượng, vì vậy lại nuôi dưỡng gà mẹ rồng trở thành gia cầm.

Lúc này, Tần Mục mới thở phào một cái.

Bọn họ đi vòng qua La Phù Thiên, qua một hai ngày, lúc này mới đến được phía tây của Đại Khư.

Tần Mục kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ thấy nơi Thái Hoàng Thiên rơi xuống cách đầu nguồn của Dũng Giang không xa. Lúc này vách đá dựng đứng kéo dài kia càng dựng đứng hơn, sâu hơn, vết nứt trên vách đá dựng đứng cũng càng nhiều hơn. Trong rất nhiều khe nứt bắn ra ánh sáng, ánh sáng chiếu vào mặt trái của Thái Hoàng Thiên.

Năm đó, chính là ở chỗ này, hắn vì tránh né Tinh Ngạn truy sát, cưỡi cái rương, dẫn theo Long Kỳ Lân cùng Ban Công Thố đi tới thời đại Thượng Hoàng bốn vạn năm trước.

Chỉ có điều, những vết nứt cũng không phải là con đường xuyên qua thời gian, mà từng thế giới kỳ dị.

Lúc đó, hắn cùng với Ban Công Thố tiến vào một mảnh thế giới sa mạc, sau đó ở trong lúc bóng tối bao phủ sa mạc, bất chợt lại chẳng biết tại sao xuyên qua đến bốn vạn năm trước.

Hơn nữa, chỗ quỷ dị của Dũng Giang còn không chỉ là những điều này, hắn vẫn từng ở trên Dũng Giang nhìn thấy qua Khai Hoàng!

- Sư bá, đầu nguồn Dũng Giang này có chỗ nào đặc biệt dị thường hay không?

Tần Mục đột nhiên hỏi.

- Đương nhiên là có, hơn nữa rất nhiều.

Lão nhân buông câu nhìn đầu nguồn Dũng Giang hình như đã thấy nhưng không thể trách, bảo cá Côn đỏ thẫm tránh những ánh sáng, nói:

- Ở đây có giấu rất nhiều lối vào chư thiên, có vài chư thiên là đống đổ nát từ thời đại Thượng Hoàng lưu lại, có vài chỗ lại là đống đổ nát của thời đại Xích Minh, thời đại Long Hán. Khai Hoàng đã từng điều động rất nhiều Thần Ma tiến vào trong thăm dò, sau không giải quyết được gì. Không nên đụng đến những ánh sáng đó, cẩn thận bị hút vào trong!

Cá Côn đỏ thẫm tránh chỗ ánh sáng trên vách núi dựng đứng, mang theo bọn họ rời xa nơi đây, bay về phía giếng mặt trăng.

Tần Mục quay đầu lại, từ phía xa nhìn đầu nguồn Dũng Giang càng lúc càng xa, nói:

- Như vậy, có ai có thể từ nơi này trở lại thời đại mấy vạn năm trước hay không?

Lão nhân buông câu bật cười nói:

- Làm gì có loại chuyện như vậy? Ta chưa từng nghe nói qua. Theo ta được biết, những lối vào chư thiên chắc là di tích nhiều Thiên Đình trong lịch sử lưu lại. Những Thiên Đình này có khả năng chồng chất lên nhau, Thiên Đình nối liền chư thiên cũng bởi vậy bị đập đến một chỗ, cho nên mới xuất hiện nhiều ánh sáng như vậy.

Tần Mục trái lo phải nghĩ, trước sau không biết rõ vì sao mình và Ban Công Thố cùng với Long Kỳ Lân có thể trở về đến thượng cổ.

Hắn cùng với Bạch Cừ Nhi ở thượng cổ gặp nhau, cũng không phải là một giấc mơ Hoàng Lương.

- Bí mật của Dũng Giang tới khi nào có thể giải ra hết được?

Hắn thu hồi ánh mắt, xoay người lại, thầm nghĩ:

- Ta nhất định có thể giải ra những bí ẩn này!

Cuối cùng, bọn họ đi tới giếng mặt trăng, Tần Mục từ trên lưng của cá Côn đỏ thẫm nhảy xuống. Xích Côn càng lúc càng nhỏ, lại biến thành một con cá đỏ nhỏ nhảy đến trong cái giỏ, hai con cá đỏ quấn lại cùng một chỗ khanh khanh ta ta.

Viêm Tinh Tinh nhìn lại xung quanh, chỉ thấy từ trong giếng ánh trăng khởi động một tấm lá chắn vô hình, bảo vệ nơi đây, tự thành một giới. Nếu là người ngoài đi tới nơi này, không biết đường, khẳng định không có cách nào tiến vào giếng mặt trăng. Bởi vì từ bên ngoài nhìn lại, không nhìn thấy được giếng mặt trăng, chỉ có một mảnh rừng cây.

Lão nhân buông câu hiển nhiên đã tới nơi đây, quen việc dễ làm.

Không gian bao phủ giếng mặt trăng vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là gạch ngói vụn và kiến trúc đổ nát, trên mặt đất cũng có không biết bao nhiêu bộ xương khô. Tần Mục ngược lại biết nơi đây đã từng phát sinh qua chuyện gì. Khi đó kẻ thù bên ngoài xâm nhập, đánh vào giếng mặt trăng nhưng Nguyệt Lượng Thủ lại từ bỏ tộc nhân, một mình cưỡi thuyền ánh trăng hốt hoảng chạy trốn tới Phong Đô.

Tộc nhân của hắn lại hầu hết đều chết trận ở xung quanh giếng mặt trăng. Bởi vì vị Nguyệt Lượng Thủ này phản bội tộc nhân, Diêm vương cũng không muốn thu hắn, hắn chỉ có thể dừng thuyền ánh trăng ở bên ngoài Phong Đô.

Đáng giận hơn là có Ma Thần theo hắn cùng tiến vào Phong Đô, cũng chiếm giữ ở bên ngoài Phong Đô. Nữ Ma Thần này quyến rũ Tần Mục, thiếu chút nữa bắt được Tần Mục, may là thôn trưởng đánh cho nàng bị thương.

Sau đó, bởi vì Tần Mục thay thế hắn trở thành Nguyệt Lượng Thủ mới, vị Nguyệt Lượng Thủ này bị thuyền ánh trăng cắn nuốt, coi như là chết có ý nghĩa.

Tần Mục thận trọng tránh thi thể xương cốt của người Mục Nguyệt tộc, nhìn về phía Long Kỳ Lân nói:

- Những người Mục Nguyệt tộc là người bảo vệ Đại Khư, đáng giá để ngưỡng mộ, không nên giẫm lên tổn thương bọn họ.

Long Kỳ Lân sợ nhất là mấy thứ xương trắng các loại, lập tức nhấc đuôi rồng lên, hận không thể nhảy đến trong lòng Tần Mục, run giọng nói:

- Giẫm lên tổn thương bọn họ? Giáo chủ, bọn họ còn sống sao?

- Một hồi ta thức tỉnh bọn họ lại, khiến cho bọn họ tự chui vào an táng mình.

Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh nói:

- Dũng giả bảo vệ Đại Khư, không nên chết không có chỗ chôn.

Lão nhân buông câu thả chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống ở bên cạnh giếng, cười nói:

- Ngươi có phong độ của Nhân giả, rửa trà Thiên Sư nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất thích ngươi.

Tần Mục nói:

- Rửa trà Thiên Sư là ai?

- Một trong bốn vị Thiên Sư Khai Hoàng Thiên Đình là một kẻ cày ruộng, dắt một con trâu.

Lão nhân buông câu thả dây câu, con cá cái nhỏ từ trong giỏ nhảy ra, bơi vào giếng mặt trăng, lão nhân buông câu nói:

- Hắn là một Thiên Sư có thực lực đấu võ mạnh nhất trong bốn vị Thiên Sư chúng ta.