Mục Thần Ký

Chương 672: Kiếm thần cười




Tần Mục cười nói:

- Ta cũng không nghĩ tới lại gặp lại ở chỗ này. Nơi này là đất không lành sao?

- Chính là đất không lành. Chỉ có điều ở đây đã biến thành biển nham thạch nóng chảy, đất không lành đã không tồn tại nữa. Chúng ta ban đầu dự định canh gác đất không lành, rơi vào trong đáy biển nham thạch nóng chảy. Vừa mới bị Sinh Tử Bộ làm giật mình tỉnh giấc, lúc này mới biết ân công gặp nạn, bởi vậy đến đây trợ giúp.

Ánh mắt của Úy Lão lướt qua bọn họ, nhìn về phía chiến trường, cười nói:

- Chính là đám thối nát, khó có thể ngăn cản được đại quân Nam Đấu Tinh Bộ chúng ta! Ân công yên tâm, chỉ cần một lát thôi lại có thể phá địch!

Tần Mục nhìn về phía thôn trưởng nói:

- Vị này chính là Thất Sát Tinh Quân của thời đại Khai Hoàng, Tiết độ sứ Thái Hoàng Thiên, thời điểm Ma tộc xâm lấn đã chiến đấu chết ở chỗ này.

Thôn trưởng khẽ gật đầu, có chút chết lặng nói:

- Tiết độ sứ của Thái Hoàng Thiên, hơn nữa còn là Thất Sát Tinh Quân... Các ngươi làm thế nào biết nhau?

Tần Mục vò đầu nói:

- Thời điểm ta bị Phược Nhật La bắt, chạy ra khỏi Ma Đô đi ngang qua nơi đây, ta khiến hắn tỉnh lại, sau đó lại nhận thức.

- Lại như vậy sao?

Thôn trưởng trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nổi nói.

Tiết độ sứ của Thái Hoàng Thiên chết trận, đó cũng là Tiết độ sứ, lại quen biết như vậy? Hơn nữa còn gọi Tần Mục là ân công, nhìn thấy Tần Mục bọn họ gặp nạn, cho dù chết cũng muốn tiến lên nghĩ cách cứu viện. Bởi vì đơn giản một câu quen biết, liền có thể có giao tình thâm hậu như thế sao?

Thôn trưởng không tin.

Tần Mục đàng hoàng nói:

- Chính là như vậy.

- Như vậy đại quân những hài cốt Thần Ma...

- Khi ta thức tỉnh hắn, bọn họ tiện thể tỉnh lại.

Thôn trưởng ngạc nhiên:

- Lại như vậy sao?

Tần Mục vân đạm phong khinh nói:

- Lại như vậy. Chỉ có điều âm soa U Đô thiếu chút nữa bắt ta về U Đô trị tội, may là bị Úy Lão Tinh Quân ngăn cản.

Thôn trưởng thở dài, có chút tiêu điều nói:

- Ta không nên dừng lại ở Phong Đô trong thời gian dài như vậy, không ngờ bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị. Lần sau lại có loại chuyện như vậy, nhất định phải kêu ta.

Tần Mục gật đầu:

- Lần sau ta bị người khác bắt, nhất định mang thôn trưởng gia gia theo!

Đại quân hài cốt của Úy Lão rất nhanh đánh bại tất cả đối thủ, một đám bộ xương khô hưng phấn xông lại. Úy Lão quát một tiếng, các bộ xương khô không dám làm càn, vội vàng chỉnh đốn lại đội ngũ.

Đồ tể, Bàng Ngọc Chân Thần và các thần chỉ đần độn đi tới, quan sát những Thần Ma xương trắng này, trong lòng kinh ngạc nghi ngờ không thôi.

Lâu Vân Khúc lấy Sinh Tử Bộ thức tỉnh lại Thần Ma đã chết trong Thái Hoàng Thiên chiến đấu cho bọn chúng, không nghĩ tới Tần Mục không ngờ cũng có một đại quân Thần Ma xương trắng như vậy trợ trận!

Nếu không phải Úy Lão dẫn đầu đại quân Nam Đấu Tinh Bộ đúng lúc chạy tới, chỉ sợ bọn họ hiện tại đã xuất hiện tử thương.

Chỉ có điều, đứng cùng một chỗ với những Thần Ma xương trắng này, trước sau khiến người ta không khỏi lo sợ.

Úy Lão cười ha ha nói:

- Ngày thế giới diệt vong này đối với các ngươi có chút nguy hiểm, nhưng đối với những người chết như chúng ta lại không có nguy hiểm gì. Ân công, chúng ta hộ tống các ngươi rời đi.

Tần Mục vội vàng nói:

- Kẻ địch của ta nắm giữ Sinh Tử Bộ, có thể khiến cho người chết sống lại, đặc biệt lợi hại. Sinh Tử Bộ nếu có thể khiến cho người chết sống lại, vậy cũng có thể khiến cho người sống chết lại, các vị vẫn nên tiếp tục ở lại đất không lành tránh né...

Hắn vừa mới nói tới đây, đột nhiên Sinh Tử Bộ lại xuất hiện, lơ lửng ở trên bầu trời cao, có trang giấy sáng như gương phóng ra ánh sáng cường đại, từng ánh sáng chiếu xuống phía dưới.

Sắc mặt của Tần Mục đại biến, sốt ruột vội vàng lấy ra mấy cái gương, nguyên khí rót vào trong gương. Oong một tiếng phát động, từng mặt gương biến thành lớn lên, ngăn cản trên đỉnh đầu của đám người Úy Lão.

- Gia gia dược sư, cái gương của ngươi đâu?

Tần Mục quát:

- Tất cả mọi người kích phát cái gương, ngăn cản ánh sáng của Sinh Tử Bộ!

Dược sư cuống quít phát động hơn mười mặt gương lớn nhỏ, những thần thông giả khác cũng kịp phản ứng. Nhất thời hơn vạn cái gương di chuyển trên không trung, tất cả lớn nhỏ, che khuất bầu trời, cuối cùng cũng phong tỏa chặt chẽ bầu trời, kín tới mức không có ánh sáng xuyên qua.

Ánh sáng từ Sinh Tử Bộ chiếu ra bị những cái gương này bắn ngược trở lại, không thể soi sáng ở trên thân đám người Úy Lão.

Trong mấy vạn thần thông giả có bốn phần là nữ tử, nữ tử tu luyện thành công nhưng cũng khó tránh khỏi có thiên tính, bởi vậy ở trên người sẽ có một hai mặt gương nhưng số lượng cái gương tối đa vẫn là dược sư.

Có vài thần thông giả tu luyện pháp thuật thần thông không giống người thường, vì vậy lấy cái gương làm linh binh. Sau khi luyện thành linh binh, cái gương có thể biến thành phạm vi hơn mười mẫu, rất đồ sộ.

Tần Mục thấy ánh sáng của Sinh Tử Bộ không có cách nào chiếu xuống, vẫn không dám có bất kỳ thả lỏng nào, trầm giọng nói:

- Sinh Tử Bộ có tốc độ bay cực nhanh, dựa vào đám người chúng ta không có cách nào ứng biến, chỉ cần Sinh Tử Bộ nhanh chóng di chuyển, vẫn có thể chiếu đến các ngươi. Tiết độ sứ, các ngươi vẫn nên tránh một chút.

Úy Lão nắm lấy Tiết Việt, trầm giọng nói:

- Sinh Tử Bộ có thể chiếu xuống Cửu U hoàng tuyền, có thể trốn đi nơi nào? Hắc hắc, hơn nữa người của Minh Đô cùng Nam Thiên Nam Đấu chúng ta vẫn là tử địch! Chúng ta đã chết qua một lần, chết lại một lần nữa thì thế nào?

Tần Mục nhíu mày, nói:

- Úy Lão Tiết độ sứ, nếu Lâu Vân Khúc đưa các ngươi đến U Đô, ta còn có biện pháp giúp các ngươi đi ra. Nếu như đưa đến Minh Đô, ta lại không có bản lĩnh này. Núi xanh còn đó, vẫn mong suy nghĩ lại!

Đúng vào lúc này, mọi người chỉ thấy quang ảnh nhanh chóng biến hóa, hiển nhiên Sinh Tử Bộ đang nhanh chóng di chuyển, chắc là đám người Lâu Vân Khúc nhìn thấy được uy lực của Sinh Tử Bộ bị cái gương bắn ngược nên thay đổi phương hướng.

- Không còn chỗ thối lui, cần gì lui nữa?

Úy Lão đang muốn xông ra khỏi cái gương bảo vệ, đột nhiên chỉ nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến, nói:

- Tiết độ sứ không cần hy sinh vô vị. Tần giáo chủ, ngươi không phải có một quyển Sinh Tử Bộ sao? Phát động quyển Sinh Tử Bộ này, không phải vừa vặn có thể đối kháng với uy năng Sinh Tử Bộ của đối phương sao?

Trong lòng Tần Mục vui mừng, xoay người nhìn lại. Chỉ thấy Duyên Khang quốc sư đạp biển lửa đi về phía bên này, dáng vẻ của hắn vẫn trước sau là vân đạm phong khinh, bày mưu nghĩ kế.

- Sư đệ xuất quan? Ngươi không chết ở La Phù Thiên?

Tần Mục nhìn thấy hắn, đột nhiên hoảng loạn trong lòng không cánh mà bay, sốt ruột vội vàng lấy ra Sinh Tử Bộ, hỏi:

- Lão sư đâu? Hắn tại sao không có xuất hiện? Nếu như lão sư ở chỗ này, hắn ngược lại có thể phát động uy năng của Sinh Tử Bộ...

Duyên Khang quốc sư tiếp nhận Sinh Tử Bộ, thản nhiên nói:

- Lão sư có chuyện quan trọng khác. Chỉ có điều làm thế nào phát động Sinh Tử Bộ, ta ngược lại vẫn hiểu được.

Pháp lực của hắn bạo phát, Sinh Tử Bộ đột nhiên vù một tiếng mở ra, ánh sáng lắc lắc, cao cao tại thượng. Một mảnh ánh sáng chiếu xuống trên thân của một đám xương trắng Thần Ma Úy Lão, nói:

- Sư đệ có thể thu lại những cái gương.

Tần Mục kinh ngạc không hiểu, hạ lệnh để cho mọi người thu lại cái gương. Chỉ thấy một quyển Sinh Tử Bộ khác bay tới, cũng có ánh sáng chiếu xuống nhưng đám người Úy Lão bình yên vô sự.

Duyên Khang quốc sư không ngờ thật sự kích phát uy năng của Sinh Tử Bộ, chống lại uy lực Sinh Tử Bộ của đối phương!

Nhưng Sinh Tử Bộ là bảo vật do Minh Đô Hắc Đế chế luyện ra, cho dù là Tần Mục cũng không có cách nào phát huy ra nhiều công hiệu của nó. Muốn phát huy ra càng nhiều uy lực, lại cần phải hiểu sâu về công pháp thần thông Minh Đô, Tần Mục vẫn chưa học qua thần thông và công pháp của Minh Đô, bởi vậy hết đường xoay xở.

Như vậy, Duyên Khang quốc sư học công pháp thần thông của Minh Đô khi nào?

- Lão sư học thức uyên bác, biết làm thế nào khống chế Sinh Tử Bộ.

Duyên Khang quốc sư không nhanh không chậm nói:

- Ta theo hắn tu hành hai năm, thông hiểu các loại học thức. Học một hiểu trăm, thông suốt một lại suy ra trăm, khống chế Sinh Tử Bộ cũng không khó.

Không trung, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, chộp về phía Sinh Tử Bộ!

Bàn tay này thoáng lắc một cái, lại thấy bóng tối sinh sôi, bao phủ Sinh Tử Bộ khiến cho Sinh Tử Bộ hình như tiến vào không gian khác thường, nhét vào trong một thời không khác.

Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ:

- Lâu Vân Khúc bọn họ ra tay, muốn cướp đi Sinh Tử...

Vù...

Duyên Khang quốc sư đâm ra một kiếm, kiếm quang sáng ngời đâm vào trong bóng tối. Tần Mục đang muốn nói, đột nhiên chỉ thấy đạo kiếm quang kia đâm trúng bàn tay trong bóng tối này, nhất thời mấy ngón tay bị kiếm quang của Duyên Khang quốc sư chặt đứt.

Bàn tay này chụp vào Sinh Tử Bộ nhưng không có ngón tay, bắt hụt, chỉ đành phải bị đau thu hồi.

Duyên Khang quốc sư vung kiếm vào vỏ, giống như chưa từng làm cái gì, tiếp tục nói:

- Nếu nhìn thấu pháp thuật của U Đô, lại có thể nhìn thấu pháp thuật của Minh Đô, pháp thuật của Phong Đô. Tất cả pháp thuật thần thông đều có nguyên lý căn bản, nguyên lý này gọi là đạo. Hiểu được đạo trong đó, tiếp tục nhìn pháp trong Sinh Tử Bộ, liếc mắt lại sẽ rõ ràng, hiểu thấu nên phát động như thế nào cũng tất nhiên không thể làm khó được.

Trong lòng Tần Mục chấn động kinh ngạc vạn phần, một kiếm này của Duyên Khang quốc sư căn bản không có khả năng đâm trúng bàn tay ẩn nấp trong Minh Đô. Bàn tay kia tản ra ma khí chính là ma khí bóng tối Minh Đô, nơi ma khí bao phủ chính là Minh Đô.

Tần Mục cùng Lâu Thiên Trọng sư đệ của Lâu Vân Khúc giao đấu, biết pháp thuật thần thông của Minh Đô quỷ dị. Hư Sinh Hoa chính là bị Lâu Thiên Trọng đánh bại như vậy, Tần Mục giết chết Lâu Thiên Trọng, hắn lại sinh ra ở U Đô, ma khí có thể tiến vào Lâu Thiên Trọng biến thành không gian Minh Đô.

Một kiếm kia của Duyên Khang quốc sư rõ ràng không phải là pháp thuật của U Đô nhưng có thể đâm trúng bàn tay kia, xem ra đúng như lời hắn nói, hắn đã hiểu được đạo trong đó, pháp thuật thần thông của Minh Đô đối với hắn đã không có bí mật gì đáng nói.

- Hai năm, ngươi không ngờ tìm hiểu được đến bước này...

Tần Mục lộ ra vẻ khâm phục, lẩm bẩm nói:

- Lão sư rốt cuộc bác học tới mức nào mới có thể làm cho ngươi đột nhiên tăng mạnh như vậy?

Thôn trưởng nhẹ nhàng tiến lên, nghiêm giọng nói:

- Quốc sư, thành tựu kiếm pháp của ngươi đã vượt qua ta.

Quốc sư chào, nói:

- Không dám nhận. Sư huynh.

Hai tay, hai chân của thôn trưởng do nguyên khí hóa thành, hoàn lễ nói:

- Sư huynh.

Duyên Khang quốc sư lộ vẻ kinh ngạc, vẻ kinh ngạc lập tức dần dần biến thành vẻ tươi cười. Dáng vẻ tươi cười càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng cười sang sảng giống như trời xanh mây biếc.

Thôn trưởng cũng cất tiếng cười to.

Tiếng cười của hai vị Kiếm Thần vang vọng ở trong ngày thế giới diệt vong này, truyền hơn cửu tiêu.

Ở một chỗ cực cao, sắc mặt Phó Nham Kỳ tái xanh, thu hồi bàn tay của mình. Chỉ thấy bàn tay đầm đìa máu tươi, năm ngón tay chỉ còn lại có một ngón tay cái. Vừa rồi cũng không phải là Lâu Vân Khúc phát động Sinh Tử Bộ, mà hắn đang khống chế uy năng của Sinh Tử Bộ.

Ba người sư huynh đệ bọn họ mỗi người nhận được một phần truyền thừa của Minh Đô Hắc Đế. Lâu Vân Khúc có thể phát động Sinh Tử Bộ khiến cho người chết sống lại, cho dù linh hồn của đối phương bị Thổ Bá lấy đi, cũng có thể mượn Sinh Tử Bộ mạnh mẽ đoạt lại.

Ngỗi Khanh Bồi lại có thể khống chế uy năng huyết tế của Sinh Tử Bộ, trực tiếp giảm xuống máu thịt kể cả nguyên thần của Thần Ma.

Về phần Phó Nham Kỳ lại có thể khống chế Sinh Tử Bộ, khiến cho tính mạng của người sống tiêu hao hết, đánh vào Minh Đô.

Lần này, hắn phát động Sinh Tử Bộ lại gặp phải Duyên Khang quốc sư, cho nên uy năng cuối cùng lại hoàn toàn vô nghĩa. Vì vậy hắn dự định nhân cơ hội đoạt đi quyển Sinh Tử Bộ này của Tần Mục, không ngờ thần thông của mình lại bị phá nên mất bốn đầu ngón tay.

Bên kia, Lâu Vân Khúc vội vàng thu hồi Sinh Tử Bộ của Minh Đô, chiếu về phía Duyên Khang quốc sư, trong lòng thoáng chấn động, khẽ nói:

- Người chủ đạo cải cách Duyên Khang cuối cùng đã xuất hiện!

Phó Nham Kỳ nhịn đau, nhìn về phía Sinh Tử Bộ, chỉ thấy trên Sinh Tử Bộ hiện ra một cái tên.