Mục Thần Ký

Chương 671: Hài cốt báo ân




Trên đoạn đường đi về phía trước này, bọn họ đã đi năm sáu nghìn dặm đường, vẫn bình an vô sự, bọn họ đã sớm vòng qua La Phù Thiên. La Phù Thiên tuy rằng cực lớn, đứng vững ở giữa Thái Hoàng Thiên, mà giờ khắc này đã không có cách nào nhìn thấy được, bị sóng lớn nham thạch nóng chảy và gió đen che phủ, bây giờ chỉ có chiếc xe chỉ nam này của Tần Mục có thể xác định phương hướng.

Mọi người mệt mỏi vạn phần, cho dù là các thần cũng khó có thể chống đỡ. Bọn họ nếu bảo vệ bản thân ngược lại cũng thôi, mấu chốt là phải bảo vệ mấy vạn thần thông giả, lấy cực độ mệt nhọc này, nguyên khí cũng đang không ngừng tiêu hao.

Bụng bọn họ trống trơn, thân thể dần dần không có lực lượng.

Tinh Ngạn mở cái rương ra, lấy một ít thịt khô phân cho Tần Mục, nói:

- Ngươi là người đứng đầu, ngươi tới phân.

Khóe mắt của Tần Mục khẽ giật, vội vàng thu thịt khô vào trong túi Thao Thiết, nói:

- Thôn trưởng, Đồ gia gia, các ngươi tới bên này.

Hắn bảo đám người của Tàn Lão thôn vây xung quanh đồ tể, đồ tể do dự một chút, vẫn hạ đao, hỏi:

- Tiểu hài tử có khả năng không chịu nổi loại thịt này.

Tần Mục nói:

- Cắt thành từng phần nhỏ, mỗi miếng thịt lớn chừng bằng móng tay là được, thần chỉ phân lượng nhiều hơn một chút. Đồ gia gia có thể chia làm mấy vạn phần không?

- Cái này ngược lại không khó, chỉ sợ bọn họ không dám ăn.

Đao pháp của đồ tể rất tinh tế, rất nhanh đã phân xong phần thịt khô. Tần Mục đặt ở trong cái mâm, một mâm thịt nặng nề đến đáng sợ, tràn ngập thần quang đủ mọi màu sắc. Cho dù là thần lực toàn thân của hắn bưng lên cũng có chút tốn sức, có vài miếng thịt vẫn mang theo ma khí vô cùng nặng nề.

- Tu luyện thần đạo cầm miếng thịt phát ra thần quang, một người một miếng nhỏ. Tu luyện ma đạo cầm miếng thịt có ma khí, không cần lấy nhiều.

Hắn phân phát những miếng thịt khô này, Hư Sinh Hoa do dự một chút, cũng cầm lấy hai miếng, một miếng phân cho Kinh Yến.

Kinh Yến có chút do dự, khẽ nói:

- Giáo chủ, rốt cuộc là cái thịt gì?

- Không phải là thịt người.

Tần Mục do dự một chút, nói nhỏ:

- Nhưng cũng không phải là thứ tốt gì. Trong cái rương của Tinh Ngạn có rất nhiều cánh tay chân, còn có đầu, đây là thịt Thần Ma không phải nhân loại số lượng không nhiều lắm.

Hắn phân phát xong miếng thịt, dược sư lại gọi hắn, hai người bận tới bận lui, không ngừng chế luyện linh đan. Tư bà bà lại sử dụng thần thông tạo hóa tới bồi dưỡng linh dược, từng lò linh đan được chế luyện ra, đưa cho các thần chỉ và thần thông giả đã tiêu hao hết nguyên khí dùng.

Dù vậy, bọn họ cũng miệng ăn núi lở, chỉ dựa vào linh đan diệu dược không thể lấp đầy bụng, cũng không có cách nào bổ sung hơi nước.

- Thần thông tạo hóa có thể tạo ra nước không?

Có người thấp giọng hỏi.

Có người nói cho hắn biết:

- Đừng nói chuyện, lãng phí hơi nước trong cơ thể.

Tần Mục tìm kiếm túi Thao Thiết, lấy ra phần nước mình tích trữ phân phát cho mọi người, mỗi người chỉ có thể phân được một ít.

Mặc dù hắn luôn luôn thích lo trước khỏi hoạ, ở trong túi Thao Thiết chứa một ít nước nhưng cũng không có chứa quá nhiều.

Thần thông giả có thân thể cường đại, cho dù là dưới tình huống mất nước cũng có thể sống sót một khoảng thời gian rất dài. Hiện tại chỉ cần có thể khiến cho mọi người duy trì lượng hơi nước nhất định, sống đến chỗ Thái Hoàng Thiên cùng Thái Minh Thiên tiếp xúc với nhau là được.

- Sử dụng thần thông tạo hóa sáng tạo ra nước, đây là thay đổi cấu tạo cơ sở nhất của vật thể, cần phải có thành tựu nghịch thiên đối với thần thông tạo hóa. Nắm giữ loại thành tựu này, sợ rằng chỉ có Sơ tổ Nhân Hoàng có khả năng làm được. Sơ tổ lại bị trọng thương...

Tần Mục nhấp nhấp đôi môi khô khốc, nhìn về phía trước. Tất cả mọi người bao gồm các thần chỉ đều đã bị mất nước, gầy như que củi. Long Kỳ Lân kéo xe vẫn rất tinh thần, bước chân nhẹ nhàng chạy.

Cho dù là hươu lớn luôn đối đầu với hắn, lúc này cũng gầy đến mức chỉ còn lại có xương, thể lực cũng đã tiêu hao bảy tám phần.

Duy nhất chỉ có Long Kỳ Lân tinh thần chấn hưng. Hắn trời sinh khống chế lửa, ở chỗ này có thể nói là như cá gặp nước, cho dù là nhiệt độ cực cao, đối với hắn mà nói cũng chỉ là tắm nước nóng mà thôi.

- Không có nước, chỉ sợ không đi được tới Thái Minh Thiên...

Cổ họng của Tần Mục khô khốc, chật vật nuốt nước bọt, nhưng trong miệng lại không có nước bọt, chỉ có tiếng cổ họng khô ran phát ra.

Thiên hạ có rất nhiều thần thông đều có thể dựa theo ngũ hành tới phân ra, nhưng thần thông hệ thủy bình thường là lợi dụng hỗn hợp hơi nước trong thiên địa cùng nguyên khí thủy của mình sáng tạo ra hiện tượng lũ lụt kỳ lạ tràn ngập. Nhưng trên thực tế cũng không phải là nước thật sự, nguyên khí tản đi, hơi nước cũng rất nhanh lại sẽ tản đi.

Mà thần thông tạo hóa lại có thể thay đổi cấu tạo cơ sở nhất của vật thể, yêu cầu đối với thần thông tạo hóa cực cao, hoàn toàn có thể nói là từ trong hư không tạo ra vật, từ trong không trung sáng tạo ra đồ.

Loại bản lĩnh này, đám người bọn họ không có cách nào làm được.

Bọn họ khó nhọc đi về phía trước, tất cả mọi người bị thiêu đốt không còn tinh thần ban đầu, chỉ là dựa vào ý chí kéo thân thể mệt mỏi đi về phía trước.

Sơ tổ Nhân Hoàng đã tỉnh, chỉ có điều thương thế rất nặng, vẫn cần Bàng Ngọc Chân Thần cõng. Hiện tại Tần Mục chỉ có thể gửi hy vọng vào dược sư nhanh chóng cứu hắn từ Quỷ Môn Quan trở về, sau đó Sơ tổ Nhân Hoàng thi triển thủ đoạn tạo vật, từ hư không tạo ra nước.

Đột nhiên, trong không trung có tia sáng truyền đến, các thần chỉ ở vòng ngoài chống lại sóng công kích đều ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một cuốn sách mở ra bay nhanh ở trên trời cao, trong sách bắn ra ánh sáng chói lòa, chiếu về phía biển nham thạch nóng chảy.

Trong quyển sách mở ra sáng ngời giống như gương, trong sách đang có từng cái tên nhanh chóng chớp hiện!

- Sinh Tử Bộ!

Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, bay trong không trung là Sinh Tử Bộ, nói chính xác chắc là quyển Sinh Tử Bộ trong tay đám người Lâu Vân Khúc!

Lâu Vân Khúc chính là dựa vào uy lực của Sinh Tử Bộ đánh chiếm tế đàn của La Phù Thiên, huyết tế La Phù Thiên, cho nên La Phù Thiên va chạm vào Thái Hoàng Thiên!

Mà bây giờ Sinh Tử Bộ đột nhiên xuất hiện, không ngừng chiếu xuống Thái Hoàng Thiên biến thành biển nham thạch nóng chảy, Lâu Vân Khúc bọn họ rốt cuộc dự định làm cái gì?

- Nếu như vì bắt giữ ta, không nhất thiết phải một lần nữa vận dụng Sinh Tử Bộ, như vậy hắn chính là muốn một lưới bắt hết chúng ta!

Tần Mục nhìn lại xung quanh, nhìn thấy được mọi người mệt mỏi. Mọi người hiện tại căn bản không có sức đánh một trận, cho dù là thần chỉ cũng đã ở tình trạng kiệt sức.

- Thái Hoàng Thiên đang tan biến, hoàn cảnh vô cùng ác nghiệt. Lâu Vân Khúc chắc hẳn là chỉ có thể thức tỉnh lại một ít thi thể xương cốt Thần Ma. Nhưng cũng may số lượng thi thể xương cốt Thần Ma cũng không phải rất nhiều...

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên trong biển nham thạch nóng chảy có một thi thể xương cốt Ma Thần cực lớn chậm rãi từ trong ngọn lửa dâng lên, trên xương cốt còn có nham thạch nóng chảy chảy xuôi. Sau một lúc lâu, ngọn lửa nham thạch nóng chảy trên người thi thể xương cốt Ma Thần tắt, trong đầu lâu trống rỗng không có gì, chỉ có quỷ hỏa ở trong hốc mắt tung bay.

Càng nhiều thi thể xương cốt Thần Ma từ trong biển nham thạch nóng chảy dâng lên, một, hai cỗ, mười bộ, trăm bộ... số lượng càng lúc càng nhiều!

Khóe mắt của Tần Mục giật loạn, muốn nói, âm thanh lại khàn khàn:

- Bàng Ngọc Chân Thần, các ngươi còn có thể chiến đấu sao?

Sắc mặt đám người Bàng Ngọc Chân Thần, Tang Diệp tôn thần khô khốc thảm hại, môi khô nứt trắng bệch, hiện ra vài tia máu, đám người của Tàn Lão thôn cũng không tốt hơn. Bọn họ vì bảo vệ mấy vạn người này, dọc đường đi cứng rắn đối đầu với nguy hiểm từ bốn phương tám hướng, đã là tình trạng kiệt sức.

Tần Mục nhìn về phía Tinh Ngạn, Tinh Ngạn đang mở cái rương, từ trong rương lấy ra mấy cánh tay chân. Hắn tháo chân và cánh tay của mình xuống, thay cánh tay, cái chân mới.

Hắn thay xong thân thể, lại lấy ra một ít thần huyết, đổi máu cho mình.

- Ta có thể chiến đấu.

Tinh Ngạn đổi xong máu, thản nhiên nói:

- Nhưng xương khô Thần Ma quá nhiều, ta không bảo vệ các ngươi được bao lâu. Số lượng các phần thân thể trong rương của ta cũng có hạn. Hơn nữa, ta còn có một điều kiện.

Hắn nhìn về phía dược sư, trầm giọng nói:

- Vẫn mong Ngọc Diện độc vương hoàn toàn giải quyết tai hoạ ngầm trong cơ thể của ta! Nếu các ngươi không đáp ứng, ta lại xoay người rời đi!

Dược sư nhíu mày:

- Ta không đáp ứng, ngươi có thể đi đến nơi nào? Ngươi không có cách nào rời khỏi Thái Hoàng Thiên, không có cách nào trở lại Duyên Khang!

Tần Mục than thở:

- Hắn có thể rời khỏi Thái Hoàng Thiên. Sau khi xe chỉ nam được chế tạo ra, đã chỉ rõ cho hắn con đường đi thông tới Thái Minh Thiên. Tinh Ngạn là người thông minh, khẳng định có thể nghĩ tới một điểm này.

Tinh Ngạn lộ ra vẻ tươi cười:

- Hiện tại, chỉ có ta mới có khả năng cứu các ngươi, như vậy Độc vương có đáp ứng điều kiện này của ta hay không?

- Được.

Dược sư mái nói:

- Ta viết đơn thuốc cho ngươi, ngươi nhất định phải tử chiến tới cùng!

Tinh Ngạn lắc đầu nói:

- Không được. Nếu tính mạng của ta có nguy hiểm, như vậy ta lại sẽ trở ra, sẽ không bỏ lại tính mạng của ta ở chỗ này.

Dược sư cười lạnh nói:

- Ngươi không huyết chiến tới cùng, như vậy cần ngươi có ích lợi gì? Ngươi đừng hòng mơ tưởng nhận được phương thuốc từ chỗ của ta!

Trong mắt Tinh Ngạn có tinh quang chớp động, nhưng vào lúc này, từng vị hài cốt Thần Ma giống như là nhận được mệnh lệnh gì, gào thét vọt về phía bên này.

Tinh Ngạn rời đi, âm thanh từ phía xa truyền đến:

- Các ngươi sẽ có lúc phải cầu ta!

Hắn nhanh chóng đi xa, bỏ mọi người lại.

Đồ tể rút đao ra, cao giọng nói:

- Huyết chiến tới cùng!

Đao khí trùng thiên, các thần chỉ khác cũng đều lấy ra thần binh, cắn chặt răng, chăm chú nhìn hài cốt Thần Ma vọt tới.

Tuy rằng bọn họ đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng tính mạng của mấy vạn thần thông giả này đều treo ở trên người của bọn họ, bọn họ đã không còn để ý tới chuyện sống chết của mình.

Hài cốt Thần Ma càng lúc càng nhiều, càng lúc càng tới gần. Những bộ xương khô cao lớn giẫm lên trên biển nham thạch nóng chảy, chạy như điên, bước chân hạ xuống lại dâng lên sóng to gió lớn, thanh thế khủng khiếp.

Tang Diệp tôn thần đột nhiên cười nói:

- Bàng Ngọc sư huynh, nếu những tiểu tử này có thể sống sót, trong bọn họ sẽ có rất nhiều người có thể tu luyện thành thần chỉ?

Bàng Ngọc Chân Thần cõng Sơ tổ, cười nói:

- Đây là đương nhiên. Người trẻ tuổi của thế hệ này thông minh hơn so với chúng ta rất nhiều, cũng có năng lực nhiều hơn. Chỗ này có thể tu luyện thành Thần Ma không kém hơn tiền bối, hơn nữa có vài người trẻ tuổi còn có thể đạt được thành tựu mà chúng ta không có cách nào sánh bằng.

Các thần đều cười nói:

- Như vậy, chúng ta cho dù chết trận vì bọn họ, cũng đáng!

Đồ tể cười ha ha, quát:

- Thôn trưởng, bà bà, các ngươi hộ tống bọn họ đi trước, chúng ta tới chặn hậu cho các ngươi. Hai người các ngươi có nắm chắc ứng phó được với hiểm trở trước mặt không?

Tư bà bà nghiêm túc nói:

- Chết mới dừng!

- Được!

Các thần chỉ hét lớn, nghênh đón hài cốt Thần Ma vọt tới, từng tiếng quát lớn kinh thiên động địa.

Thôn trưởng thở dài, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi! Ta lấy tu vi suốt đời, mở đường cho các ngươi!

Hắn vừa nói dứt lời, đột nhiên biển nham thạch nóng chảy sôi trào, phía trước dâng lên bọt khí cực lớn. Trong lòng thôn trưởng thầm cả kinh, nguyên khí hóa thành hai tay, hai chân, giữ kiếm bất động, nhìn chằm chằm vào biển nham thạch nóng chảy đang biến hóa kịch liệt.

Ầm...

Nham thạch nóng chảy phóng lên cao, một con rồng xương cực lớn toàn thân khoác áo giáp rách nát từ trong biển nham thạch nóng chảy lao ra. Phía sau rồng xương, từng vị hài cốt Thần Ma chạy như điên, khoác trên người áo giáp kèm theo mũ giáp, nhảy ra trong biển nham thạch nóng chảy, số lượng hơn nghìn vị.

Sắc mặt của thôn trưởng tái nhợt, bàn tay nguyên khí cầm kiếm có hơi run rẩy.

Mà trên trán của bộ rồng xương cực lớn khắp toàn thân mặc giáp này có một vị hài cốt Thần Ma khoác áo choàng rách nát, trong tay cầm một thanh Tiết Việt rách nát đứng ở nơi đó, chợt vung Tiết Việt lên, cười ha ha nói:

- Các tướng sĩ Nam Thiên Nam Đấu Tinh Bộ, san phẳng những yêu ma quỷ quái này cho ta!

Vù, vô số hài cốt Thần Ma nhảy qua đỉnh đầu của đám người thôn trưởng, gào thét xông về phía những hài cốt đang cùng đám người đồ tể, Bàng Ngọc chém giết.

Thần sắc của thôn trưởng dại ra, quay đầu lại nhìn về phía nơi đó, chỉ thấy đại quân hài cốt cùng đại quân hài cốt va chạm, nhất thời xương vỡ bay loạn khắp nơi!

Những hài cốt từ bên cạnh bọn họ tiến lên hiển nhiên là một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, tạo thành chiến trận. Một đường giống như chém dưa thái rau đấu đá lung tung, rất nhanh đánh cho quân lính của đối phương tan rã!

Mọi người nhìn thấy biến cố này đều khiếp sợ tới mức ngây người, thôn trưởng quay đầu trở lại, đột nhiên chỉ thấy đầu của bộ rồng xương này hạ xuống. Vị hài cốt tướng quân đứng ở trên đầu xương buông Tiết Việt xuống, khom người nói:

- Khai Hoàng Thiên Đình, Nam Thiên Nam Đấu Tinh Bộ, Tiết độ sứ ở tại Thái Hoàng Thiên, Úy Lão, bái kiến ân công! Khó có được một lần gặp lại ân công, chỉ là không nghĩ đến lại gặp gỡ ở dưới tình huống như vậy.

Cho dù hắn là một bộ hài cốt, không có máu thịt nhưng lại có một loại khí độ không tầm thường và khí phách dũng cảm, chỉ nghe được giọng nói của hắn lại có thể tưởng tượng ra khi hắn còn sống tất nhiên là một vị thần tướng uy mãnh không tầm thường.

Mấy vạn người hoàn toàn mờ mịt, có phần không biết làm sao.

Đột nhiên chỉ nghe trong đám người có một âm thanh nói:

- Úy Lão Tiết độ sứ khách khí, xin đứng lên.

Mọi người đồng loạt theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Tần Mục từ trong đám người đi ra, vị giáo chủ thiếu niên này khẽ khom người, hai tay giơ lên.