Mục Thần Ký

Chương 666: Ngươi bị nhìn thấu




Lâu Vân Khúc do dự một chút, cười nói:

- Cũng được. Để cho các vị mở mang kiến thức một chút.

Dứt lời, hắn lấy ra một bức tranh cuộn, nhẹ nhàng mở lại, lộ ra một tờ giấy vô cùng mỏng manh, hiện lên ánh kim loại sáng bóng.

Lâu Vân Khúc cách tờ giấy này soi Tần Mục một chút, thân thể không khỏi thoáng chấn động, lập tức mừng rỡ.

- Đạp hỏng giày sắt không tìm được, khi tìm được lại không uổng công, hóa ra hắn chính là Tần Phượng Thanh!

Lâu Vân Khúc mừng rỡ, cười nói:

- Lần này thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn. Tôn vương, chắc hẳn ngươi ngưỡng mộ Sinh Tử Bộ của Thiên Đình đã lâu? Ta khó lắm mới lấy ra được, ngươi cầm thưởng thức một chút.

Phược Nhật La lộ vẻ xúc động, sốt ruột vội vàng dùng hai tay nhận lấy, cẩn thận quan sát.

Hắn thật sự mơ ước Sinh Tử Bộ đã lâu, Sinh Tử Bộ là bảo vật của Thiên Đình và U Đô, chính xác mà nói chắc hẳn Sinh Tử Bộ của Thiên Đình là bắt chước theo U Đô. Chỉ có điều Sinh Tử Bộ của U Đô không có nhiều công dụng, nhưng Sinh Tử Bộ của Thiên Đình lại có rất nhiều công năng, hơn nữa cũng đặc biệt lợi hại!

Sinh Tử Bộ của Thiên Đình là do Hắc Đế ở Minh Đô luyện, công pháp thần thông của Minh Đô thoát thai ở U Đô, nhưng trò giỏi hơn thầy.

Phược Nhật La sử dụng Sinh Tử Bộ soi xung quanh một chút, chỉ thấy bất kể Sinh Tử Bộ chiếu đến ai, trên giấy lại sẽ hiện ra bóng dáng của người đó, sau đó hiện ra tên tương ứng!

- Thực sự là bảo vật tốt!

Phược Nhật La khen không dứt miệng, nói:

- Thiên Đình sử dụng món bảo vật này khống chế sinh tử của người, ta nghe nói đã từng có một vị Ma Thần là Ngỗi Vu Thần, bản lĩnh không tính là cao nhưng sử dụng Sinh Tử Bộ tiêu diệt không biết bao nhiêu Thần Ma của thời đại Khai Hoàng.

Lâu Vân Khúc tiếp nhận Sinh Tử Bộ, thản nhiên nói:

- Sinh Tử Bộ có uy lực còn muốn vượt xa tưởng tượng của ngươi. Minh Đô vì chế luyện Sinh Tử Bộ cho Thiên Đình, rơi vào trong tay Ngỗi Vu Thần, đó chính là người tài giỏi không được trọng dụng. Loại bảo vật này, Minh Đô ta cũng không có nhiều, lần này chiếm đoạt Thái Hoàng Thiên, vẫn là dựa vào công hiệu của Sinh Tử Bộ này...

Hắn vừa mới nói tới đây, đột nhiên Tần Mục đối diện cưỡi sinh vật không rõ cũng lấy ra một bảo quyển, mở ra soi soi bọn họ.

Nụ cười trên mặt Lâu Vân Khúc cứng đờ, ánh mắt rơi vào trên tay Tần Mục, bảo quyển kia thật sự là Sinh Tử Bộ, tuyệt đối không có sai!

- Lâu Vân Khúc, Ngỗi Khanh Bồi, Phó Nham Kỳ, Lâu Thiên Trọng...

Tần Mục từng bước từng bước soi từng người, đọc tên lên.

Thân thể của Lâu Vân Khúc và Ma Thần đến từ Minh Đô chấn động mạnh, trong lòng khó có thể tin nổi. Sinh Tử Bộ loại bảo vật này đã ít lại càng ít, trong tay của Tần Mục tại sao cũng có một quyển?

Sinh Tử Bộ của Thiên Đình từ khi nào biến thành rau cải trắng ven đường, tùy tiện cũng gặp phải một người nắm giữ Sinh Tử Bộ, lẽ nào Thái Hoàng Thiên còn có thể làm được ra sao?

Lục Ly lộ ra vẻ tươi cười, không nói cho bọn họ biết chân tướng, thầm nghĩ:

- Sinh Tử Bộ của hắn chính là nhận được từ Ngỗi Vu Thần, ta thật vất vả mới từ chỗ của Quyết Hoàng nhận được tên của hắn, các ngươi lại tới cướp công lao của ta.

Lâu Vân Khúc ban đầu dự định sử dụng Sinh Tử Bộ đi đối phó Thần Ma và thần thông giả của Thái Hoàng Thiên, lúc này nhìn thấy Tần Mục tiện tay lấy ra một quyển Sinh Tử Bộ, ngược lại có chút do dự.

Tần Mục thu hồi Sinh Tử Bộ, nhìn về phía Lâu Thiên Trọng, nói:

- Ngươi là tới giết ta sao?

Lâu Thiên Trọng nhìn về phía hắn, trong lòng có chút buồn bực, Lâu Vân Khúc khẽ nói:

- Sư đệ, hắn chính là Tần Phượng Thanh.

Lâu Thiên Trọng mỉm cười nói:

- Ta tới bắt ngươi, không có hứng thú giết ngươi.

- Quả nhiên là giữa phách thể cùng giả phách thể có khí cơ không hiểu quấn lấy nhau. Ngươi ở nơi này chờ một lát!

Tần Mục ném lại một câu nói, tiếp theo cưỡi Long Kỳ Lân gào thét rời đi, một đường ánh lửa quay về Ly thành, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Vương Mộc Nhiên nhìn con hươu lớn bên cạnh, khẽ nói:

- Ngươi có thể chạy nhanh như vậy sao?

Hươu lớn cũng bị dọa cho giật mình, lắc đầu nói:

- Không thể. Chỉ có điều sức chịu đựng của hắn không tốt. Hơn nữa lại tham ăn, ba ngày sau rồng béo lại một lần nữa ăn thành heo, ta lại bỏ chạy được nhanh hơn hắn, xa hơn hắn.

Đang nói, Long Kỳ Lân lại từ trong Ly thành gào thét chạy về, chở theo Tần Mục, trên lưng còn có một lão nhân không có hai tay, hai chân.

Tần Mục chỉ về phía Lâu Thiên Trọng, nói:

- Thôn trưởng, người này chính là giả phách thể từ Minh Đô tới, ngươi nói quả nhiên không sai, quả thật có giả phách thể tới tìm ta. Vừa rồi hắn cùng với giả phách thể Hư Sinh Hoa giao phong, thiếu chút nữa giết chết Hư Sinh Hoa. Hắn sử dụng thần thông tương tự với cánh cửa Thừa Thiên, nhưng có chỗ khác biệt, cho nên hắn chắc là một giả phách thể.

Ánh mắt của lão nhân không có hai tay, hai chân kia rơi vào trên người Lâu Thiên Trọng, giống như lão thần khắp nơi nói:

- Ta sao lại phải lừa ngươi? Chỉ có điều ngươi phải coi chừng, sau này giả phách thể tập trung lại càng lúc càng nhiều. Giữa giả phách thể cũng có cảm ứng khí cơ, bọn họ không biết mình là giả phách thể nhưng sẽ theo khí cơ tìm được đối phương, giết chết đối phương cướp đoạt số mệnh của đối phương khiến cho mình lớn mạnh. Nếu như Hư Sinh Hoa rơi vào tay hắn bị hắn giết chết, vậy Lâu Thiên Trọng lại phải nhận được số mệnh của Hư Sinh Hoa, thực lực tăng lớn, ngươi lại nguy hiểm.

Lão nhân kia nói rất có sức lực, hiển nhiên cũng không phải là ăn nói lung tung:

- Nếu như ngươi có thể giết hắn, ngươi cũng có thể củng cố số mệnh của phách thể.

Tần Mục lấy ra một quyển sách nhỏ, ghi lại những lời này, cười nói:

- Giữa các giả phách thể cũng tranh đoạt số mệnh, tranh nhiều hơn cũng không phải phách thể chân chính, kém hơn ta.

Dứt lời, hắn điều khiển vật cưỡi quay ngược lại, chính là một đường ánh lửa lưu lại quay về Ly thành, đưa lão nhân kia về trong thành.

Đám người Lâu Thiên Trọng chẳng biết tại sao, thầm nghĩ:

- Ta vừa rồi đánh bại thần thông Hư Sinh Hoa, rõ ràng là Minh Đô Huyền Môn, thế nào lại là cánh cửa Thừa Thiên? Hơn nữa luyện thành Minh Đô Huyền Môn, lại làm sao có thể trở thành căn cứ để xác nhận phách thể giả, phách thể thật? Đây rõ ràng là thần thông Minh Đô của ta! Hơn nữa, ta thế nào lại không biết ta là phách thể? Về phần khí cơ dẫn dắt lại là chuyện gì?

Bỗng nhiên, Long Kỳ Lân lại một lần nữa chở Tần Mục chạy quay về, vừa đi quả nhiên là nhanh như chớp giật, mọi người nhìn thấy vô cùng hâm mộ:

- Con dị thú này chạy khó tránh khỏi quá nhanh đi?

Tần Mục đang muốn nói, đột nhiên trên bầu trời truyền đến một khí tức tâm hồn người, rất nhiều Thần Ma đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một ngôi sao lớn lướt qua bầu trời của Thái Hoàng Thiên.

Ngôi sao kia cách đại lục Thái Hoàng Thiên không tính là quá xa, thoạt nhìn lớn hơn so với mặt trăng gấp bốn năm lần, tốc độ di chuyển nhanh chóng.

Trong lòng Tần Mục thoáng động:

- Là dị tinh của Xích Khê thần nhân này! Viên dị tinh này từ La Phù Thiên xông vào Thái Hoàng Thiên! Nói như vậy, những người của Huyền Không Giới di chuyển tới đó, đã đến đông đủ!

Bức tường bao quanh La Phù Thiên cùng Thái Hoàng Thiên cực kỳ mỏng manh, viên dị tinh này là trực tiếp đụng thủng hàng rào thế giới, ở phía sau tinh cầu lưu lại từng mảnh nhỏ không gian. Nó bị ánh sáng mặt trời chiết xạ nên hiện lên ánh sáng đủ mọi màu sắc, rất mê người.

Tốc độ của dị tinh đang tăng nhanh, hiển nhiên là dự định đập xuyên qua hàng rào thế giới giữa Thái Hoàng Thiên cùng Duyên Khang, trực tiếp hạ xuống đến trên không trung của Duyên Khang!

Ở trên trời, trên dị tinh, từng vị Thần Ma ba đầu sáu tay từ trong dị tinh bay ra. Số lượng phải lên tới hơn ngàn người, bay ở phía trước dị tinh, từng thần thông đánh về phía trước!

Bầu trời Thái Hoàng Thiên bị hơn ngàn vị Thần Ma này cứng rắn đánh nát.

Ngôi sao to lớn kia đang chậm rãi tiến vào trong không gian, xuyên về phía Duyên Khang!

Bầu trời bị lực dẫn của viên dị tinh này chèn ép vỡ thành mảnh nhỏ, trong lúc bất chợt trong cầu dịch chuyển trao đổi linh năng bạo phát ra cột ánh sáng lớn mạnh mẽ vô cùng, phun trào lên, lao thẳng lên trên không trung!

Tia sáng kia nồng đậm mạnh mẽ, trùng kích đến chỗ vòm trời đột nhiên bắn ra, ánh sáng hình thành từng hình mây, mở ra bốn phương tám hướng. Ánh sáng lưu chuyển lại từ trên bầu giời giống như là mực vẩy trong nước trắng chậm rãi rơi xuống.

Dùng mắt nhìn qua, tốc độ ánh sáng rơi xuống đặc biệt thong thả, nhưng trên thực tế tốc độ lại cực nhanh!

Đó là linh năng.

Tác dụng của cầu dịch chuyển trao đổi linh năng chính là đả thông lối đi năng lượng giữa Thái Hoàng Thiên cùng Duyên Khang, dị tinh xâm nhập thế giới của Duyên Khang. Một phần năng lượng của Duyên Khang lại sẽ thông qua cầu dịch chuyển di chuyển qua, duy trì năng lượng cân đối.

Lần này trong dị tinh di chuyển tới có mấy nghìn vị Thần Ma Huyền Không Giới, lại thêm mấy trăm vạn con dân cùng với một ngôi sao, bởi vậy năng lượng di chuyển cực kỳ kịch liệt, mơ hồ phải vượt quá cực hạn của cầu dịch chuyển.

Mặt đất gần Ly thành đang run rẩy, đây là chấn động từ chỗ cầu dịch chuyển truyền đến.

Sắc mặt của Tần Mục khẽ biến, cầu dịch chuyển trao đổi linh năng là do hắn liên thủ với Hổ tôn chế tạo, hắn hiểu rất rõ về cực hạn của cầu di chuyển năng lượng này. Thần Ma của Huyền Không Giới đông như vậy, nhất định sẽ vượt quá cực hạn, nếu nói vậy, cầu di chuyển lại nổ tung!

Cầu di chuyển nổ tung, hậu quả chính là có thể khiến lối đi năng lượng di chuyển đóng lại!

Nếu nói vậy, dị tinh lại sẽ bị hàng rào thế giới đóng lại cắt thành hai nửa!

Phân nửa ở lại Thái Hoàng Thiên, phân nửa ở lại Duyên Khang!

Mà bách tính trên dị tinh Xích Minh, chỉ sợ đều phải bởi vậy chết hết, có thể rất ít người còn sống sót!

- Những gia hỏa Huyền Không Giới này quá khinh suất!

Tần Mục vỗ mạnh vào Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân lập tức bay lên trời, chân đạp ra ánh lửa lao thẳng đến chỗ cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, âm thanh từ trên không trung truyền đến:

- Lâu Thiên Trọng, ngày khác tái chiến!

- Muốn chạy trốn từ trong tay ta sao?

Ánh mắt của Lâu Thiên Trọng nhất thời sáng lên, đột nhiên toàn thân hiện ra vô số lông đen. Lông chim màu đen xoay quanh thân thể của hắn, trong khoảnh khắc lại khiến cho hắn hóa thành một con chim đen. Mỏ chim có mặt người, đầu đội mũ bảo tháp đỉnh nhọn, cánh chim mở ra, bao phủ phạm vi vài dặm, vỗ cánh bay lên tạo thành cơn lốc cuốn ra bốn phương tám hướng!

Lâu Thiên Trọng bay lên như diều gặp gió, cánh thoáng vỗ, gió đen hiện ra khắp bầu trời, lao thẳng đến chỗ Long Kỳ Lân rời đi.

Tốc độ của hắn lại muốn nhanh hơn so với Long Kỳ Lân một chút!

Hai người trước sau bay đi, đám người Tề Cửu Nghi, Triết Hoa Lê, Hư Sinh Hoa, Lâm Hiên đạo chủ cũng đều đuổi về phía trước, tốc độ có nhanh có chậm.

Tốc độ nhanh nhất chính là Tề Cửu Nghi, thân thể hắn lay động lại hóa thành con phượng hoàng chín đầu, vỗ cánh rời đi, có phần nhanh hơn Lâu Thiên Trọng!

Thứ hai chính là Hư Sinh Hoa, từng bước sinh ra hoa sen, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, đi lại không nhanh nhưng chân đạp hoa sen khiến thân hình hắn lại biến mất, trong chớp mắt tiếp theo xuất hiện ở phía xa bước chân hạ xuống lại là một đóa hoa sen nở rộ.

Trong mọi người, ngược lại tốc độ của Triết Hoa Lê chậm nhất, mỗi bước hắn tiến về phía trước đều có khoảng cách giống nhau như đúc, trái lại hạn chế tốc độ cực hạn của hắn.

Bàng Ngọc Chân Thần lo lắng cho an nguy của mọi người, bay lên trời. Đang muốn đuổi theo, đột nhiên phía sau truyền đến một khí cơ phong tỏa hắn, thân thể của Bàng Ngọc Chân Thần cứng đờ, từ giữa không trung ầm ầm rơi xuống, không dám xoay người.

Đúng vào lúc này, chỉ thấy một nam tử ưu buồn đi tới, Bàng Ngọc Chân Thần nhất thời chỉ cảm thấy luồng khí cơ phong tỏa hắn đột nhiên mất đi. Trong lòng biết là nam tử u buồn này ra tay, lúc này hắn mới yên lòng lại.

Lâu Vân Khúc khẽ nhíu mày, nhìn về phía Sơ tổ, mang Sinh Tử Bộ tới chiếu chiếu, đột nhiên mắt lại sáng ngời, cười nói:

- Hóa ra là hoàng tử Tần Vũ của Ngọc Minh Cung. Thật là thú vị.

- Tần Vũ hoàng tử của Ngọc Minh Cung!

Bàng Ngọc Chân Thần thầm giật mình, nhìn về phía Sơ tổ, thất thanh nói:

- Ngươi còn sống?

Sắc mặt Sơ tổ buồn bã, hắn sở dĩ vẫn không gặp mặt Bàng Ngọc, chính là không muốn gặp lại Thần Ma của Thiên Đình từ trước Khai Hoàng, hắn tự cảm thấy thẹn trong lòng. Lúc này hắn không thể không hiện thân, nhưng thân phận lại không giữ được nữa.

Ánh mắt Lâu Vân Khúc chớp động, cười nói:

- Để cho đám tiểu bối này đấu một trận cũng tốt. Hiện tại biến cố đột phát, Tần Vũ hoàng tử không muốn đi xem thử sao?

Sơ tổ khô khan nói:

- Được.

Dứt lời, hắn xoay người đi về phía cầu dịch chuyển trao đổi linh năng.

Hắn bước ra một bước, mặt đất ngàn dặm đột nhiên rút ngắn, vặn vẹo về phía trong bọn họ. Đám người Bàng Ngọc Chân Thần một bước cũng không di chuyển, lại đi tới ngoài ngàn dặm, trong lòng kinh ngạc nghi ngờ không thôi.

Sơ tổ từng bước tiến về phía trước, vừa vặn là vị trí Tần Mục cưỡi Long Kỳ Lân đến. Trong không trung, Lâu Thiên Trọng vỗ cánh bay gặp Long Kỳ Lân trên không trung, lợi trảo hạ xuống, chụp vào Tần Mục và Long Kỳ Lân.

Móng vuốt của hắn vô cùng sắc bén, trên móng vuốt đầy mảnh vảy kỳ lạ, hiện lên ánh sáng màu đen. Trong mảnh vảy có hoa văn cực kỳ kỳ lạ, giống như là một con mắt, mở khép, nháy mắt.

Lâu Vân Khúc, Phược Nhật La và đám người Lục Ly đuổi kịp Sơ tổ, ngẩng đầu nhìn lên, giọng nói tức giận của Tần Mục truyền đến:

- Ta đã nói ngày khác tái chiến! Ta có việc gấp, không có thời gian phân một trận thắng bại với ngươi!

Ầm ầm, giữa không trung có một tiếng động rất lớn vang lên, thân hình của Lâu Thiên Trọng bắn lên. Một trảo này không thể đạt được hiệu quả, bị Tần Mục ngăn cản, nhưng Long Kỳ Lân cũng bị ép tới từ giữa không trung rơi xuống, tốc độ giảm đi.

- Thần tử U Đô, ngươi đừng mong chạy trốn được!

Lâu Thiên Trọng lại một lần nữa nhào tới, Tần Mục lại ngăn cản, ép Lâu Thiên Trọng lui lại. Long Kỳ Lân lại bị ép tới rơi xuống dưới, tốc độ lại một lần nữa giảm xuống.

Lâu Thiên Trọng lại một lần nữa nhào tới, cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi ngay cả dũng khí đánh với ta một trận cũng không có sao? Đường đường là thần tử, lại bị ta ép phải chạy trốn lẻn đến Duyên Khang!

Tần Mục đột nhiên thả người từ trên lưng của Long Kỳ Lân nhảy xuống, trầm giọng nói:

- Rồng béo, ngươi đi trước một bước, ổn định cầu dịch chuyển trao đổi linh năng. Hư huynh, các ngươi cũng đi tới cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, tạm thời giúp ta ổn định phù văn trên tòa tế đàn này.

Long Kỳ Lân gào thét lao ra, lao thẳng đến cầu dịch chuyển trao đổi linh năng. Hư Sinh Hoa cũng không hề dừng lại, theo sát phía sau Long Kỳ Lân, nói:

- Tần huynh cẩn thận, thực lực người này không kém, thần thông càng quỷ dị hơn. Ta chưa từng thấy qua loại thần thông này, thần thông tối tăm của hắn cùng bóng tối của Đại Khư không khác biệt lắm.

- Không khác biệt với bóng tối của Đại Khư sao?

Trong lòng Tần Mục thoáng chấn động, lộ ra vẻ khó tin.

Lâu Thiên Trọng vừa thu lại cánh chim, hóa thành hình người, mỉm cười nói:

- Bóng tối của Đại Khư vốn có chính là do sư tôn của ta Hắc Đế Minh Đô thiết lập ra.

Tần Mục gật đầu, mặt không chút thay đổi nói:

- Ngươi thi triển thần thông của Hắc Đế Minh Đô, để cho ta xem một chút.

Toàn thân của Lâu Thiên Trọng có bóng tối tuôn ra, cực kỳ nồng đậm mạnh mẽ. Trong thời gian ngắn bóng tối đã bao phủ bầu trời trong phạm vi mấy chục dặm, thân hình của hắn nhất thời dường như dung nhập thế giới kia, không ở trong Thái Hoàng Thiên, bóng người màu đen gào thét đánh về phía Tần Mục!

Sắc mặt của Tần Mục không có bất kỳ biến hóa nào, nhìn chằm chằm vào bóng người trong bóng tối nhào tới. Bóng người Lâu Thiên Trọng dường như thân ở trong không gian dị thường, có thể lẩn tránh tập kích của tất cả mọi thứ thần thông trên thế gian!

Cùng lúc đó, phía sau lưng Tần Mục có một cánh cửa bỗng nhiên mở ra, bên trong có một quỷ quái giống như ma lại không phải ma, giống như thần lại không phải thần lặng lẽ rống to. Cánh tay vô cùng to khỏe nắm cương xoa vung về phía sau, giữ đủ lực lượng, đâm về phía Tần Mục ở bên ngoài cánh cửa!

- Thì ra là thế.

Nơi cổ của Tần Mục đột nhiên mọc ra hai cái đầu, dưới nách thò ra hai đôi cánh tay, kiếm hoàn vang lên những tiếng leng keng, chia ra làm ba.

- Cái gọi là Minh Đô chắc hẳn là giống như Phong Đô đều là một phần của U Đô. Thần thông của ngươi...

Tần Mục bóc lá liễu ở mi tâm, lá liễu theo hắn hóa thành ba đầu sáu tay cũng chia ra làm ba, vừa vặn dán ở mi tâm của hắn, vẫn tiến hành phong ấn mi tâm đối với hắn.

Hắn giơ lên ba cánh tay, ngón trỏ ngón giữa kẹp lại, điểm ở con mắt trước mi tâm, lập tức một chỉ đâm ra!

- Đã bị ta nhìn thấu.