Mục Thần Ký

Chương 660: Tần Mục Ma Hóa




Xích Minh thần tử nhìn về phía mấy nghìn Thần Ma ba đầu sáu tay của Huyền Không Giới, chỉ có thể nhìn thấy được từng gương mặt gần như tuyệt vọng. Trên những khuôn mặt đó lộ ra sự chấn động kinh ngạc cùng sợ hãi rõ ràng như thế, cho nên hắn thậm chí nghi ngờ mình có là người không học thần thông cũng đọc hiểu lòng người hay không.

Nhưng cũng không phải.

Các Thần Ma Huyền Không Giới đã hoàn toàn đánh mất dũng khí tiếp tục chiến đấu, ở thời đại Xích Minh điều này là chuyện không có cách nào tưởng tượng được.

Thời đại Xích Minh, các Thần Ma đều dũng mãnh thiện chiến, không sợ chết. Trên đường hộ tống người sống sót đi tới Huyền Không Giới, thần chỉ của thời đại Xích Minh chịu trách nhiệm ở lại phía sau chặn đường từ vạn người đánh tới nghìn người, mười người tồn tại một người, vẫn chưa từng tan tác. Từ nghìn người đánh tới trăm người, chưa từng tan tác, từ trăm người đánh tới chỉ có một người còn lại, vẫn tử chiến không lùi!

Mà bây giờ, các thần chỉ sinh sống ở Huyền Không Giới trải qua năm vạn năm hao mòn, đã không có loại niềm tin bất khuất này.

Xích Minh thần tử ngẩng đầu nhìn, trên không trung ba mặt trời, ba mặt trăng hiện tại đã có hai mặt trời và mặt trăng bị bắn thủng một cái lỗ lớn ở giữa. Hắn cúi đầu, nhìn về phía tiểu hài tử đang hưng phấn kia, tiểu hài tử này đang chờ bọn họ tiếp tục điều động lực lượng con ngươi của Xích Hoàng, cùng hắn đánh nổ, hiển nhiên đang xem chuyện này thành lạc thú.

- Tại sao lại thành như vậy?

Xích Minh thần tử có chút mờ mịt, ban đầu cố gắng, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng hắn dự đoán. Nhưng bởi vì bản thân hắn cố gắng đưa Tần Mục vào mê cung tư duy của Xích Hoàng lại đưa tới chuyện này sao?

Chỉ có điều, mình cũng không mời hắn tới Thánh Sơn, là vị Tần đại tế tửu này tự mình điên cuồng chạy tới, bộ dạng dự định trải qua nguy hiểm ở Thánh Sơn, mình chỉ là thuận thế mời hắn đi vào thánh điện mà thôi.

Cho dù lúc đó mình đuổi hắn, chỉ sợ hắn vẫn sẽ lén lén lút lút chạy vào.

Mạch suy nghĩ Xích Minh thần tử có chút hỗn loạn:

- Ta làm sai rồi sao? Ta không nên mời hắn, không mời hắn, lại không có chuyện sau này. Không đúng, chắc hẳn cũng sẽ có chuyện sau này...

Đột nhiên, mấy vị Thần Ma vội vàng bay về phía Thần Thành, cao giọng nói:

- Thần tử, Tần tế tửu hóa thành hài nhi khổng lồ đại khai sát giới, chúng ta đi bắt công chúa Duyên Khang kia, lấy mạng của nàng tới uy hiếp hắn, khiến hắn đầu hàng!

- Không thể, Xích Minh thần triều ta không làm ra chuyện bỉ ổi như thế...

Xích Minh thần tử nói đến đây, âm thanh lại càng lúc càng thấp. Tiểu hài tử khổng lồ này chính là Tần Mục, hắn trợn trừng mắt nhìn Tần Mục không ngừng tăng lên, không ngừng trẻ đi, sinh trưởng nghịch chiều, từ một thanh niên biến thành một tiểu hài tử khổng lồ không gì sánh được.

Tiểu hài tử Tần Mục quá mạnh mẽ, Xích Minh thần tử đã không có bất kỳ biện pháp nào có thể chống đỡ được hắn. Nếu tiếp tục kéo dài nữa chỉ sợ Huyền Không Giới cũng sẽ tan thành mây khói, tộc nhân duy nhất của thời đại Xích Minh cũng sẽ bị tàn sát giết sạch.

Có thể bắt giữ Linh Dục Tú, sử dụng tính mạng của Linh Dục Tú uy hiếp sẽ là một quyết sách rất tốt.

Tuy rằng làm như vậy rất bỉ ổi, nhưng điều này quan hệ đến tồn vong chủng tộc, không thể không bỉ ổi một lần.

Mấy vị Thần Ma này nhảy vào phủ đệ của Linh Dục Tú, một vị Thần Ma trong đó không nói lời gì lại nắm lấy Linh Dục Tú, giam cầm nàng lại, bay lên trời, nhìn về phía tiểu hài tử này cao giọng quát:

- Tần tế tửu, ngươi nếu không dừng tay, ta lại bóp chết công chúa Duyên Khang của các ngươi cho ngươi xem!

Tiểu hài tử này không hề động đậy, trái lại hưng phấn không thôi, vỗ tay chờ hắn bóp chết Linh Dục Tú.

Vị Thần Ma này giận dữ, lúc này liền muốn bóp chết Linh Dục Tú, đột nhiên trong mi tâm của Linh Dục Tú có một ánh sáng hình cái búa bay ra, răng rắc một búa đã chém vị Thần Ma này thành hai khúc.

Linh Dục Tú chưa tỉnh hồn, các Thần Ma khác của Huyền Không Giới lập tức bay đến. Chỉ thấy từng búa ánh sáng từ trong mi tâm của nàng bay ra, bay lượn trên dưới giống như có một vị khổng lồ vô hình tay cầm cái búa lớn bổ lên vung trái chém phải, nhất thời tay cụt chân cụt bay tán loạn, thần huyết rơi xuống như mưa!

Linh Dục Tú thầm giật mình:

- Là búa của Tiều Phu thánh nhân chém vào trên đầu ta. Hắn chém liền hơn mười lần!

Các Thần Ma khác của Huyền Không Giới thấy thế không dám tiến lên.

Linh Dục Tú nhìn về phía tiểu hài tử, do dự một chút, dự định bay lên. Đột nhiên Sơ tổ Nhân Hoàng nằm thẳng trên không trung bay ngang tới, miệng hừ hừ nói:

- Dục Tú công chúa không nên đi. Mục nhi hiện tại lục thân không nhận, ngay cả ta cũng đánh, thiếu chút nữa đập chết ta. Chúng ta đi mau.

Linh Dục Tú bị dọa cho giật mình, vội vàng đi tới bên cạnh Sơ tổ, chỉ thấy xương cốt trên người của Sơ tổ trên cơ bản đều bị gãy, nhất là cằm, bị đánh đến nát bấy.

- Đây là Phóng Ngưu đã hạ thủ sao?

Nàng kinh ngạc không hiểu.

- Không hoàn toàn là vậy. Ta với Xích Minh thần tử liều mạng một lần, cằm và xương sườn là bị hắn đánh nát. Nhưng những chỗ khác là do Mục nhi, tên khi sư diệt tổ này cái tát đánh ra!

Sơ tổ không dám nhúc nhích, chỉ thoáng động chính là khiến xương vỡ rối loạn, đau đớn mãnh liệt khó nhịn, chỉ có thể dựa vào pháp lực thâm hậu nâng mình nằm ngang, nói:

- Ta tuy rằng cùng hắn có chút hiểu nhầm nhưng dù gì cũng là lão tổ trăm đời của hắn, không ngờ hắn lại đánh ta như vậy. Ngươi không nên đi, hiện tại trạng thái của hắn có chút không đúng, giống như là nhập ma, ngươi đi ngay cả ngươi cũng sẽ bị hắn đánh chết mất. Ta chắc hẳn, Huyền Không Giới này cũng sắp không bảo vệ nổi!

Trong lòng Linh Dục Tú hoảng sợ, vội vàng theo hắn nhanh chóng rời đi.

Nhưng vào lúc này, tiểu hài tử cuối cùng mất đi hứng thú nhìn mặt trời và mặt trăng khác, đột nhiên thân thể nó lay động, toàn thân tuôn ra ma khí của U Đô vô biên vô hạn. Các thần chỉ trên bầu trời rơi vào trong ma khí, bị ma khí ô nhiễm đều ngã xuống, căn bản không có cách nào chống lại!

Xích Minh thần tử vừa sợ vừa giận, tập hợp hết tất cả lực lượng công kích về phía hắn, nhưng sau một khắc, hắn liền bị bàn tay khổng lồ của tiểu hài tử này nắm lại. Xích Minh thần tử cố gắng tránh thoát, nhưng trước sau không có cách nào thoát ra khỏi sự trói buộc của năm ngón tay này.

Tiểu hài tử này mở miệng rộng, hàm răng trong miệng đầy sắc bén, đưa hắn vào trong miệng, mắt thấy lại sắp cắn hắn thành hai đoạn.

Trong đại lục chữ Tần, phân thân của Thiên Công hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong cơ thể của Tần Mục, cao giọng quát:

- Chính là lúc này!

Tần Mục điên cuồng phát động Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, thần thức ở dưới trợ lực của phân thân Thiên Công gần như trở nên cuồng bạo. Một đạo thần thức trùng kích, đánh ra phong ấn, nhất thời tiểu hài tử Tần Phượng Thanh cảm giác được thân thể của mình có phần không chịu sự khống chế, ma khí và ma tính trong cơ thể đang nhanh chóng cuốn về phía bên trong con mắt thứ ba.

- Ai ám toán ta?

Hắn không chú ý tới việc ăn Xích Minh thần tử, sốt ruột vội vàng nắm cái lá liễu vàng trên mi tâm của mình, tháo nó xuống.

Hắn dùng cái lá liễu vàng này phong ấn Tần Mục kể cả Thiên Công, tư duy của Xích Hoàng ở trong đại lục phong ấn chữ Tần. Lúc này cảm giác được trong mi tâm có biến đổi khác thường, hắn lại lập tức bóc lá liễu dự định kiểm tra.

Không ngờ, lá liễu vừa tháo xuống, Xích Hoàng lập tức chống lại ý thức Đại Phạm Thiên Vương Phật trên khoảng không của đại lục phong ấn chữ Tần, khiến cho phong ấn buông lỏng. Thần thức bất diệt của Tần Mục có thể tiến quân thần tốc, tranh đoạt nắm quyền khống chế thân thể của mình ở trong tay.

Tiểu hài tử có chút hoảng hốt lo sợ, thân thể đang nhanh chóng thu nhỏ lại, ma khí ma tính trong cơ thể điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong đại lục chữ Tần, tràn vào trong cơ thể của Tần Mục.

Hắn cũng không khống chế được bản thân mình nữa, thân thể càng lúc càng nhỏ, nhưng dù vậy, hắn vẫn to hơn so với Xích Minh thần tử rất nhiều lần.

Trong đại lục chữ Tần, Tần Mục chỉ cảm thấy lực lượng vô cùng cuồng bạo vọt tới khiến cho tu vi thực lực của mình tăng lên. Lực lượng kia vượt qua tưởng tượng của hắn, khiến cho trong cơ thể hắn tràn ngập năng lượng vô cùng vô tận, hình như có thể bóp nát bầu trời, giẫm nát mặt đất!

- Lực lượng thật là cường đại... Thật là đói...

Trong miệng của Tần Mục truyền đến âm thanh khiến cho người ta thấy sởn tóc gáy. Thân thể của hắn càng lúc càng cao, toàn thân tràn ngập ma khí của U Đô vô cùng nồng đậm, ma tính của U Đô cũng điên cuồng vọt vào trong cơ thể hắn. Ma tính thay đổi ý thức tư duy của hắn, thay đổi tất cả ý nghĩ của hắn, tất cả tâm tình tiêu cực hóa thành ý nghĩ tham lam tà ác!

- Thật muốn ăn chút gì đó...

Tần Mục liếm môi một cái, trong con mắt ở mi tâm bay ra hoa văn hình dạng cánh bướm, khí tà ác tràn ngập đại lục chữ Tần.

Xích Hoàng bị dọa cho giật mình, vội vàng cao giọng nói:

- Thiên Công đạo huynh, hắn đã không khống chế được mình!

Đột nhiên, trên trời có một tiểu hài tử từ trong khe nứt không trung cùng ma khí ma tính chuyển động ngã xuống. Tiểu hài tử này bị ma tính ma khí cuồng bạo cuốn lấy, theo cột khí màu đen cùng chuyển động xoay tròn, ma khí ma tính trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, hình thể cũng càng lúc càng nhỏ.

- Ăn ca ca rơi xuống trước!

Ánh mắt của Tần Mục nhất thời sáng lên, há hốc mồm, chờ đợi hài nhi Tần Phượng Thanh tự động rơi vào trong miệng của mình.

- Thiên Công!

Sắc mặt của Xích Hoàng biến đổi kịch liệt, cao giọng kêu to:

- Hắn ăn Tần Phượng Thanh, lại sẽ hoàn toàn hóa ma!

Trong cơ thể của Tần Mục, phân thân của Thiên Công hóa thành ánh sáng lóa mắt nhanh chóng lưu chuyển, trong thời gian ngắn ở trong các góc trên cơ thể của Tần Mục lưu chuyển không biết bao nhiêu lần:

- Thiên Nhân Ngũ Phong! Đại Thanh Thiên Ích Tà Ấn!

Trong cơ thể của Tần Mục, ánh sáng đột nhiên bạo phát, đẩy hết ma khí ma tính của U Đô tới bên ngoài cơ thể.

- Thiên Công, ngươi ám toán ta!

Tần Mục giận không kìm chế được nhưng ma khí ma tính lập tức rời khỏi thân thể, khiến cho thân thể hắn khôi phục như cũ, lập tức tỉnh táo lại, không khỏi khiếp sợ:

- Ma tính thật đáng sợ, ta căn bản không chịu nổi ma tính, trong nháy mắt liền bị ma tính đồng hóa thành ma, may là Thiên Công ra tay.

Phân thân của Thiên Công theo ánh sáng cùng phân ra khắp nơi trong thân thể của hắn. Sau khi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ma tính ma khí rời thân thể của Tần Mục, lại điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của tiểu hài tử Tần Phượng Thanh kia, tiểu hài tử lại dần dần biến thành lớn lên.

Sắc mặt của phân thân Thiên Công đại biến, vội vàng nắm lấy Tần Mục phóng ra bên ngoài, cao giọng nói:

- Xích Hoàng, Hỗn Thế Ma Vương lại khôi phục, đi mau!

Xích Hoàng cũng cuống quít xông lên vết nứt trên bầu trời, tốc độ của hắn cực nhanh, thân thể hóa thành một hình ảnh lưu quang lóe ra các màu. Mắt thấy lại muốn bay ra khỏi bầu trời, đột nhiên lưu quang bị một bàn tay mập mạp nắm lấy.

Cùng lúc đó, Thiên Công biến thành ánh sáng cũng bị nắm lấy đuôi, sắc mặt của hai người đại biến, nhanh chóng từ trên cao rơi xuống.

- Tần tiểu hữu, nhanh ra ngoài!

Phân thân của Thiên Công phát ra sóng tất cả lực lượng, bỗng nhiên ném Tần Mục ra. Tần Mục chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi cho tới khi thiên địa không còn tiếp tục chuyển động, mở mắt ra lại nhìn thấy mình đang đứng ở bên một con sông lớn, mình đang nắm lấy cổ của Xích Minh thần tử.

- Ta đi ra rồi?

Tần Mục vừa mừng vừa sợ, lập tức dán lá liễu vàng ở trên mi tâm, che lại con mắt thứ ba của mình.

- Đệ đệ! Đệ đệ xấu!

Trong mi tâm của hắn, tiểu hài tử khổng lồ nổi trận lôi đình, hết lần này tới lần khác phóng người nhảy lên, cố gắng chạy ra khỏi phong ấn. Chỉ có điều lá liễu vàng đã cùng phong ấn của Thổ Bá, trấn áp của lão phật nối liền thành một thể, mặc cho hắn thần thông quảng đại cũng không có cách nào phá được phong ấn ra ngoài.

- Đệ đệ xấu, ăn tươi!

Sau một lúc lâu, tiểu hài tử khổng lồ đặt mông ngồi dưới đất, nắm lấy Xích Hoàng đã bị đánh cho mình đầy thương tích, kéo rơi một cánh tay ném xuống đất, tức giận nói:

- Bắt được đệ đệ xấu, lại ăn tươi!

Dứt lời, hắn lại kéo rơi một cánh tay.

Xích Hoàng bị phá thành năm mảnh bảy mảnh. Sau một ngọn núi lớn phía xa, phân thân của Thiên Công mi trắng tóc trắng áo trắng nhô đầu ra, lão nhân kinh hồn bạt vía, đè thấp giọng nói:

- Xích Hoàng, nhẫn nại, không nên động. Hắn kéo một hồi sẽ không có hứng thú, lại sẽ không chơi với ngươi nữa, ngàn vạn lần phải nhịn xuống...

Xích Hoàng là tư duy ý thức, không có thân thể, tùy ý kéo dài kéo ngắn. Bất luận là kéo rơi cánh tay hay cái chân, hoặc là bị kéo rơi đầu, lại sẽ mọc trở về, chỉ có điều cảm giác này thật sự không dễ chịu cho lắm.

Trong ý thức, hắn vẫn là Thiên Đế của Xích Minh thần triều, Thiên Đế làm sao có thể nhận nổi sỉ nhục này?

- Ta thế nào lại có cảm giác, lần này hắn sẽ chơi một khoảng thời gian rất dài mới có thể nguôi giận...

Bờ sông, Xích Minh thần tử vẫn bị Tần Mục nắm cổ, đột nhiên hắn liên tục ho ra máu, Tần Mục lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng buông tay ra. Xích Minh thần tử kinh ngạc nhưng thương thế quá nặng, hai chân mềm nhũn bịch một cái quỳ xuống đất, ho khan không dừng.

Hài nhi khổng lồ Tần Phượng Thanh thiếu chút nữa bóp nát hắn, may là thân thể của hắn có Tạo Hóa Huyền Công vô cùng lợi hại, vẫn không đến mức chết đi.

Trước người hắn, Tần Mục nhìn ra xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.

Trên bầu trời, một vòng mặt trời và một vòng ánh trăng giống như là hai cái bánh bị móc một cái lỗ, cách đó không xa kiến trúc trong Thần Thành đổ sụp xuống, Thánh Sơn bị gãy phân nửa, thánh điện không cánh mà bay. Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn thấy được trên mặt đất có rất nhiều thi thể Thần Ma của Huyền Không Giới, xung quanh còn có ma khí của U Đô chưa hoàn toàn tản đi, bốc lên khói đen.

Trên không trung, mấy nghìn vị ba đầu sáu tay Thần Ma vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, lộ ra sự tuyệt vọng. Ngay cả Xích Minh thần tử cũng quỳ ở dưới chân của hắn, bọn họ làm sao có thể không tuyệt vọng cho được?

- Muốn giết muốn róc xương...

Hơi thở của Xích Minh thần tử mong manh, cố gắng chống đỡ thân thể, ngẩng đầu cười thảm nói:

- Tất nhiên muốn làm gì cũng được, chỉ xin chừa lại cho thời đại Xích Minh chút con cháu!

Tần Mục gãi đầu một cái, thử dò xét nói:

- Thần Tử Điện Hạ, ta nếu như nói đó là một hiểu nhầm, không biết ngươi tin hay không? Bởi vì... ta cũng không khống chế được bản thân ta.

Xích Minh thần tử kinh ngạc không hiểu.