Mục Thần Ký

Chương 547: Ác mộng của tần mục




Tần Mục mừng rỡ, mục đích hắn tới đây lần này là vì du lịch, mở mang kiến thức về một mặt cường đại của thần thông giả đại thế giới, học tập sở trường của những người khác, khiến mình trưởng thành đến trình độ có thể chống lại Sơ tổ Nhân Hoàng.

Thần thông giả Ma tộc của Thái Hoàng Thiên có rất nhiều cao thủ, tuyệt đối là đối thủ tốt để giao lưu kỹ xảo!

Hơn nữa có vị thần chỉ Hắc Hổ Thần này ở đây, hắn cũng không lo gặp phải Ma Thần mà chạy không thoát.

Hắc Hổ Thần có tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cho dù là đối mặt với ba, năm vị Ma Thần thì cũng hoàn toàn có thể ung dung rời đi.

Hơn nữa có những lời này của Hắc Hổ Thần, cho dù gây ra họa cũng sẽ có Hắc Hổ Thần tới gánh vác, không quan hệ với Tần đại giáo chủ.

Tang Họa, Vũ Hòa cũng yên lòng. Có vị thần chỉ Hắc Hổ Thần này ở bên cạnh, chuyến đi này của bọn họ khẳng định không có nguy hiểm.

Lúc này mọi người đi xuống thành lâu, Vũ Hòa là người can đảm cẩn trọng, trưởng thành hơn so với Tang Họa một chút, nói:

"Hổ tôn, lần này đi lãnh địa Ma tộc, Hổ tôn tốt nhất không nên phóng ra khí thế, nếu không sẽ có Ma Thần của Ma tộc ngăn cản. Tốt nhất vẫn giả vờ là thần thông giả bình thường. Các thần của Thái Hoàng Thiên ta sở dĩ không thể đi vào lãnh địa Ma tộc là bởi vì Ma Thần của Ma tộc đối với khí tức của thần chỉ cực kỳ mẫn cảm."

Hắc Hổ Thần thu lại khí thế, cười nói:

"Các ngươi yên tâm, ta sẽ không để lộ dấu vết kéo Ma Thần tới. Lần này là các ngươi rèn luyện, ta chỉ ở bên cạnh nhìn, sẽ không nhúng tay."

Bước chân bọn họ rất nhanh, cho dù là thần thông giả tu vi hơi thấp cũng có thể đuổi kịp, lần này bởi vì Tang Họa Vũ Hòa muốn lẻn vào lãnh địa Ma tộc cho nên mang đến đều là tinh nhuệ, mỗi người đều là cao thủ trong quân, đã từng trải qua sinh tử chém giết.

Tiếp cận lãnh địa của Ma tộc, sắc trời dần dần tối xuống, từng tia ma khí ở giữa núi rừng trôi tới trôi lui, ở đây giống như là bao phủ một lớp sương mù, có thể nhìn thấy nhưng tần nhìn không được quá xa.

Có thần thông giả dự định phát động thần thông hỏa diễm chiếu sáng, lập tức bị Thục Diêu bóp nát thần thông của hắn, trầm giọng nói:

"Nơi này là địa bàn của Ma tộc, trừ khi sống chết ở trước mắt thì ai cũng không thể sử dụng loại thần thông chiếu sáng, bằng không sẽ bị bại lộ hành tung! Nhớ kỹ, gặp phải kẻ địch nhất định phải mau chóng giải quyết địch thủ, kết thúc trận chiến đấu, tuyệt đối không thể đưa tới nhiều kẻ địch hơn!"

Trong lòng mọi người nghiêm lại, vội vàng nói phải.

"Tầm mắt của Thục Diêu không tệ."

Tần Mục thầm khen một tiếng, nhìn về phía Tang Họa nói:

"Muội đã đi Trấn Thần tháp chưa?"

Tang Họa lắc đầu, hai bím tóc dài rũ xuống trước ngực, nói:

"Còn chưa kịp đi. Mấy ngày nay thật sự có quá nhiều việc, ta không rảnh đi vào trong đó. Thời gian gần đây Ma tộc vẫn không có động tĩnh khiến cho ta rất khiếp sợ, Thiên Sư lần này dẫn theo hai mươi bốn vị thần chỉ rời đi, đến nay không có tin tức làm cho ta có cảm giác chẳng lành."

Tần Mục khẽ nhíu mày, Tiều Phu thánh nhân cùng hai mươi bốn vị thần chỉ rời đi đến nay không về, cũng không nghe nói có đại chiến gì xảy ra, điều này thật sự có chút quỷ dị.

"Cẩn thận, chúng ta đã chính thức tiến vào lãnh địa của Ma tộc! Đinh Vân, ngươi lấy nguyên thần dò đường!"

Vũ Hòa ra lệnh một tiếng, một vị thần thông giả lập tức ngồi xếp bằng xuống, nguyên thần xuất khiếu, một thần thông giả khác tiến lên cõng hắn lên.

Bọn họ phần nhiều là thần thông giả cảnh giới Thất Tinh, tu luyện cảnh giới Thất Tinh nguyên thần đã có thể xuất khiếu, chỉ là thần thông giả của Thái Hoàng Thiên chưa từng trải cải cách nguyên thần của Duyên Khang quốc, cường độ nguyên thần của bọn họ còn chưa đủ mạnh, bay không xa lắm nên chỉ có điều dùng để dò đường.

Mọi người tiếp tục chạy đi, sau một lúc lâu, nguyên thần của Đinh Vân bay trở về, nói:

"Hai trăm dặm phía tây nam có một chỗ thành trấn, trong đó có chừng hơn hai ngàn người đang bị Ma tộc nô dịch, không biết bọn họ đang xây dựng thứ gì, bên cạnh còn có vài thôn trang, bên trong đều là những lão ấu phụ nữ và trẻ em, số lượng người cũng không ít. Không thể đi qua nơi đó, có sáu tháp canh gác của Ma tộc, tháp canh gác rất cao, ta không dám nhìn kỹ, sợ là thần thông giả Ma tộc bên trong sẽ phát hiện ra nguyên thần của ta."

Vũ Hòa dò hỏi:

"Các tháp canh gác kia cách nhau bao nhiêu dặm?"

Sắc mặt của Đinh Vân ửng đỏ, lúng ta lúng túng nói:

"Thuật tính của ta không tốt, không có tính qua."

Vũ Hòa nhíu mày một cái, sầu muộn nói:

"Trong tháp canh gác của Ma tộc đều là thần thông giả cảnh giới Thất Tinh cảnh giới Lục Hợp, tính cảnh giác cực cao, nếu kinh động khiến bọn họ đưa tin ra ngoài, như vậy nghênh đón chúng ta không phải là mấy binh sĩ tản mát mà là cường giả Ma tộc cảnh giới Thiên Nhân, thậm chí cảnh giới Cảnh giới Sinh Tử Thần Kiều!"

Đinh Vân lắc đầu:

"Những nơi khác đều có tháp canh gác, số lượng không ít."

Thục Diêu suy nghĩ một lát, nói:

"Như vậy chỉ có thể lặng lẽ tiến qua, trước tiên diệt trừ Ma tộc trên tháp canh gác, nhưng nếu có bất kỳ một Ma tộc nào phát hiện thì chúng ta nhất định phải lui lại."

Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:

"Các ngươi ai có nguyên khí dẻo dai nhất? Nguyên khí mạnh nhất?"

Mọi người nhìn về phía hắn, mỗi một người miệng há hốc nhưng không có lên tiếng. Vũ Hòa cùng Thục Diêu do dự một chút, cũng im lặng không lên tiếng.

Tần Mục giải thích:

"Nếu nguyên khí đầy đủ kiên cường dẻo dai, có thể ở ngoài trăm dặm phát động kiếm hoàn, kiếm hoàn tương đối nhỏ, chạy thẳng tới ngoài trăm dặm, trực tiếp tiêu diệt Ma tộc trên tháp canh gác, căn bản sẽ không cho bọn họ có cơ hội kịp phản ứng!"

Tất cả mọi người vẫn miệng há hốc nhưng không có lên tiếng.

Tần Mục nghi ngờ, đang muốn nói tiếp, Tang Họa dù sao cũng nhanh mồm nhanh miệng, nói:

"Đả Cốc tử giáo chủ ca ca, ở đây thần thông giả ngoại trừ Hổ tôn ra, không phải là nguyên khí của ca ca mềm dai nhất mạnh nhất sao?"

Mọi người liền vội vàng gật đầu.

Thục Diêu bất đắc dĩ nói:

"Giáo chủ ở Ly thành đánh một trận, chém liên tục bốn đại cường giả của Ma tộc, chúng ta đều rất bội phục, khiêm tốn nữa chính là dối trá."

Tần Mục gãi đầu một cái, lúc này mới nhớ tới số lượng ưu điểm không nhiều mình thắng được đám người Vũ Hòa, Thục Diêu, ngoại trừ kiếm pháp thần thông và nguyên thần ra, chính là tu vi nguyên khí của mình.

"Được, ta tới nhổ tháp canh gác, các ngươi theo sát phía sau ta!"

Tần Mục đứng dậy, ngón tay điểm ở mi tâm một điểm:

"Nguyên thần xuất khiếu!"

Nguyên thần của hắn thoáng một cái rời đi, biến mất.

"Nguyên thần thật mạnh!"

Mọi người bao gồm Vũ Hòa giật nảy mình, nguyên thần của Tần Mục gần như luyện được giống như thực chất, quả thực vượt qua nguyên thần của thần thông giả ở cảnh giới Thiên Nhân, có thể nói là cường đại!

"Ta mặc dù là đệ nhất cảnh giới Thất Tinh ở Thái Hoàng Thiên, tự nhận các mặt đều đạt được tiêu chuẩn thiếu niên Chân Thần, nhưng nguyên thần vẫn còn xa mới bằng hắn."

Vũ Hòa buồn bã.

Tang Họa tiến lên, muốn ôm Tần Mục chạy đi, đột nhiên đã thấy thân thể của Tần Mục không có nguyên thần chạy nhanh về phía trước, tốc độ dần dần nhanh hơn, nàng không khỏi bị dọa cho giật mình.

Bàn chân của Hắc Hổ Thần bước ra theo Tần Mục, nói:

"Đừng nhìn nữa, đây là thần khống pháp, pháp môn của chủ công nhà ta, nhanh đuổi theo!"

Mọi người vội vàng đuổi theo Tần Mục, đột nhiên nguyên thần của Tần Mục đã vội vàng trở về thân thể, vỗ một cái túi vào Thao Thiết, kiếm hoàn trong túi Thao Thiết bay ra, xoay tròn xung quanh, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ phá không lao đi.

Tần Mục cũng đột nhiên tăng nhanh tốc độ ào ào lao về phía trước, chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, hắn không ngờ vượt qua tốc độ của âm thanh, hoàn toàn không có che giấu thân hình của mình.

Vũ Hòa và đám thần thông giả khác nhíu mày, Tần Mục chạy vội như vậy tất nhiên có thể đánh cho kẻ địch một trở tay không kịp, nhưng âm thanh này truyền đi tất nhiên sẽ khiến tháp canh gác khác cảnh giác.

Đinh Vân dò đường nói, trên con đường nhất định phải đi ngoại trừ có sáu tháp canh gác ra thì những tháp canh gác khác không ở trên con đường này. Tần Mục phá không, âm thanh phát ra tiếng vang kinh động tháp canh gác khác chỉ sợ sẽ khiến cho chuyến đi này của bọn họ bị bại lộ, không thể không rút đi.

Vũ Hòa mạnh cắn răng:

"Đuổi theo!"

Mọi người vội vàng tăng nhanh tốc độ, ra sức chạy như điên, khiến tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn.

Từng tiếng ầm ầm ầm truyền đến, tốc độ của mỗi người đều vượt quá âm thanh.

Vũ Hòa, Thục Diêu và Tang Họa có tốc độ nhanh nhất, so với Tần Mục còn nhanh hơn một ít, ba người đuổi theo Tần Mục, nhìn về phía trước. Chỉ thấy kiếm hoàn kia không ngờ đã đi tới tháp canh gác đầu tiên!

Khi kiếm hoàn cách tháp canh gác còn có hơn mười trượng, trong lúc nó xoay tròn lại có vô số thanh kiếm từ trong đó bay ra, vèo một tiếng lướt qua phía trong tháp canh gác, tiếp theo hơn mười thanh phi kiếm đột nhiên chĩa mũi kiếm xuống phía dưới, bay sát mặt đất, vô số thanh phi kiếm trong không trung này lại phát ra những tiếng đinh đinh đinh cùng kiếm hoàn va chạm, trở lại bên trong kiếm hoàn, kiếm hoàn gần như không dừng lại chút nào, tiếp tục vọt tới phía trước.

Tần Mục vẫn đang điên cuồng chạy về phía trước, trong thời gian ngắn ngủi bọn họ lại có thể nhìn thấy được tòa tháp canh gác thứ hai, dưới tòa tháp canh gác này có mấy thần thông giả Ma tộc đang uống rượu mua vui, trên tháp canh gác cũng có hai Ma tộc hết nhìn đông tới nhìn tây.

Hơn mười thanh phi kiếm bay sát mặt đất bay tới, Ma tộc uống rượu mua vui căn bản không kịp phản ứng, đầu đã bay lên, hơn mười thanh phi kiếm mang theo huyết quang xông trên không trung, cùng kiếm hoàn bay ra khỏi tháp canh gác va chạm leng keng.

Vù...

Tần Mục chạy như bay tới, giống như cuồng phong lướt qua tháp canh gác này, xông về phía tòa tháp canh gác thứ ba.

Vũ Hòa, Thục Diêu và Tang Họa vội vàng đuổi theo, đợi đi tới tòa tháp canh gác thứ ba, chỉ thấy Tần Mục bỗng nhiên dừng bước, kiếm hoàn lại xông về phía tòa tháp canh gác thứ tư từ lâu.

Chân của Tần Mục không dừng lại, tay phải bấm kiếm quyết, toàn thân hắn có nguyên khí bốc lên, giống như say rượu sải bước chậm rãi đi qua, kiếm chỉ thỉnh thoảng đâm ra, sau đó hai tay lại bấm kiếm quyết, liên tục đâm ra.

Kiếm hoàn lướt qua bên trong từng ngọn tháp canh gác, vô số phi kiếm phía sau giống như cá bay tán loạn mọi nơi, chém giết thần thông giả Ma tộc trong tháp canh gác, theo kiếm hoàn bay ra, liên tục phá vỡ tháp canh gác thứ tư, thứ năm, thứ sáu.

Những thần thông giả khác đuổi tới, vừa dừng bước, Đinh Vân lập tức nguyên thần xuất khiếu, đuổi theo về phía kiếm hoàn của Tần Mục, đã thấy kiếm hoàn của Tần Mục phá vỡ tòa tháp canh gác thứ sáu, sau đó kiếm hoàn phân giải, tám nghìn thanh kiếm bay thành hai nhóm, từng cái va chạm hóa thành hai kiếm hoàn nhỏ hơn, bay về hai phía.

Đinh Vân bị dọa cho giật mình, nguyên thần đuổi theo một kiếm hoàn trong đó, chỉ thấy kiếm hoàn này thực hiện phương thức tương tự, lấy tốc độ khủng khiếp đi vòng xung quanh, dọc đường nó đi qua, Ma tộc trong từng tòa tháp canh gác bị chém giết, căn bản không có thời gian phản ứng.

Đợi đến khi kiếm hoàn này đi tới tháp canh gác cuối cùng, Đinh Vân nghe được tốc độ của bọn chúng đã vượt quá âm thanh, bạo phát ra tiếng sấm, chỉ có điều tiếng sấm này cũng không lớn, thần thông giả Ma tộc ở trên tòa tháp canh gác thò đầu ra nhìn xung quanh, phía sau bọn họ, kiếm hoàn đã bay vào trong tháp, kiếm quang bạo phát, bao phủ lấy bọn họ.

Đinh Vân vội vàng thu hồi nguyên thần, trở lại thân thể, đã thấy kiếm hoàn đang bay về phía bên này, cùng lúc đó một kiếm hoàn khác cũng gào thét lao tới.

Hai kiếm hoàn ở trước mặt Tần Mục đinh một tiếng va chạm vào nhau hóa thành một kiếm hoàn lớn hơn, nhẹ nhàng bay xuống ở trong tay của Tần Mục.

"May mắn không làm nhục sứ mạng."

Tần Mục ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ tươi cười.

Mọi người khẩn trương thở không nổi, bọn họ vừa mới dừng lại, còn chưa có nhìn thấy rõ ràng cảnh ượng xung quanh.

Thục Diêu nhìn về phía Đinh Vân, Đinh Vân gật đầu, nói:

"Xung quanh phạm vi một trăm năm mươi dặm, hễ là tháp canh gác là có thể nghe được tiếng sấm, tất cả đã bị giáo chủ phá hủy, chỗ xa hơn không nghe thấy âm thanh nơi này phát ra."

"Một trăm năm mươi dặm?"

Vũ Hòa lộ ra vẻ khó tin, vừa rồi Tần Mục chỉ nói là một trăm dặm, mà bây giờ hắn không ngờ nhổ tất cả tháp canh gác trong phạm vi một trăm năm mươi dặm, nguyên khí tu vi này cũng quá mạnh mẽ!

"Xem ra hắn thật sự khiêm nhường."

Trong lòng nàng thầm nghĩ.

Thục Diêu trầm giọng nói:

"Chúng ta nhanh chóng qua đó! Giáo chủ, ngươi vừa ném ra quá nhiều kiếm, có cần phải nghỉ xả hơi một chút hay không?"

Tần Mục lắc đầu nói:

"Không có việc gì, nguyên khí của ta vẫn rất dư thừa."

Thục Diêu bị dọa cho giật mình, trong lòng thầm nghĩ một tiếng biến thái, mọi người đi dọc theo những tháp canh gác bị phá hủy chạy về phía trước, cũng không lâu lắm, bọn họ chỉ còn cách trấn nhỏ mà Đinh Vân nói tới không xa.

Mọi người ẩn nấp hành tung, nhìn về phía trước, tâm thần không khỏi chấn động.

Phía trước đó không thể gọi là trấn nhỏ mà một tòa tế đàn rất lớn, hoàn toàn không nhỏ hơn so với tòa tế đàn lúc Tiều Phu thánh nhân hạ xuống!

Mấy nghìn nhân tộc ở dưới sự theo dõi của Ma tộc tướng sĩ đang xây dựng tòa tế đàn này.

Tế đàn đã xây dựng được hơn phân nửa, có rất nhiều thần thông giả Ma tộc cầm theo thùng lớn, rót máu tươi trong thùng ở dấu vết ấn ký phù văn trên tế đàn.

"Ma tộc không phải đã chen lấn làm đổ hàng rào thế giới Thái Hoàng Thiên rồi sao? Theo lý mà nói, hàng rào thế giới giữa thế giới Ma tộc cùng Thái Hoàng Thiên đã không có cách nào ngăn cản Ma tộc Thần Ma hạ xuống, bọn họ vì sao còn muốn dựng tế đàn?"

Tần Mục nghi ngờ không giải thích được, khẽ nói:

"Chẳng lẽ bọn họ dự định triệu hoán Thần Ma, không phải là Thần Ma của thế giới Ma tộc? Chẳng lẽ là..."

Hắn nhớ tới lai lịch của Triết Hoa Lê, trong lòng có chút bất an.

Triết Hoa Lê là đệ tử của Lạc Vô Song, đến từ cái gọi là Chân Thiên Đình kia!

Thục Diêu vội vàng nói:

"Có cường giả cảnh giới Thiên Nhân! Mọi người thu hồi ánh mắt, không nên nhìn!"

Mọi người đều thu hồi ánh mắt, bên cạnh tế đàn, phía sau vị cường giả Ma tộc cảnh giới Thiên Nhân có nguyên thần cao tới hơn mười trượng đang đứng thẳng, dáng vẻ khôi ngô hùng tráng, nguyên thần của hắn dường như có cảm giác, liếc mắt nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra có gì khác thường.

Tần Mục lấy ra một mặt gương, sử dụng cái gương chiếu rọi xung quanh tế đàn, nói:

"Ở đây Ma tộc không tính là nhiều, ngoại trừ vị cao thủ Thiên Nhân kia ra thì những người khác không khó đối phó."

Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy được bên trong tế đàn bộ có một bóng dáng đi ra, sắc mặt hắn nhất thời thay đổi.

"Phược Nhật La!"

Bàn tay của Tần Mục run lên, Phược Nhật La trong gương đi ra khỏi tế đàn, ngẩng đầu lên, từ trong gương nhìn về phía hắn ở bên ngoài gương.

"Chạy."

Giọng nói của Tần Mục khàn khàn, Phược Nhật La trong gương bước chân ra, từ trong gương đi ra phía ngoài giống như là ác mộng hạ xuống vậy, thân hình hắn càng lúc càng lớn, nhồi vào cái gương.

"Chạy mau."

Tần Mục lớn tiếng quát.