Mục Thần Ký

Chương 537: Thái hoàng thiên đệ nhất miệng quạ đen




Đỉnh đầu Hoàng Việt bốc lên vân khí. Đây chính là hiện tượng kì lạ khi nguyên thần của hắn hấp thu nguyên khí. Ánh mắt hắn nhìn về phía người trên đỉnh núi. Vân khí trên đỉnh đầu hắn chợt trở nên lớn hơn, chu vi nửa mẫu.

Vân khí bên trong nguyên khí dường như ngưng kết thành giọt nước mưa. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước mưa hoàn mỹ nhất leng keng rơi. Hạt mưa rơi xuống đỉnh đầu hắn lại tự bốc hơi hóa thành vân khí. Một vòng cứ như vậy tuần hoàn.

Hoàng Việt leo núi. Núi không cao. Dù sao cũng là Tiều Phu Thánh Nhân và Phược Nhật La sử dụng phù văn nguyên khí của mình tạo nên, không phải tạo vật chân chính. Hắn đi vài bước đã tới đỉnh núi, khi còn cách Triết Hoa Lê bốn mươi trượng liền dừng bước.

- Trên chiến trường, ta gặp ngươi, suýt nữa chết trong tay ngươi.

Khí thế Hoàng Việt tăng vọt, ý chí chiến đấu ngập trời. Cho dù từng thua trong tay đối thủ, hắn cũng hoàn toàn không có ý nghĩ sợ hãi. Ngược lại ý chí chiến đấu trong hắn càng tăng cao.

Hắn mê võ nghệ, không chút sợ hãi.

- Ta vẫn luôn tìm ngươi, chờ cơ hội rửa nhục.

Hoàng Việt hung phấn nói:

- Vẫn mong sư huynh cho ta cơ hội này!

Triết Hoa Lê xoay người, Ma Nhãn trên chuôi đao ở yêu đao sau lưng không mở, vẫn nhắm, nhìn hắn.

Chân phải của hắn đột nhiên chuyển động, mũi chân chỉ xéo, hai chân không khép không hở. Chân trái của hắn hướng về phía Hoàng Việt, mũi chân phải hướng về phía nữ tử đang leo núi xuất hiện phía trước bọn họ.

Sắc mặt Hoàng Việt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Thiền Viện, chuyện của ta, ngươi đừng xen vào. Nếu không ngay cả ngươi, ta cũng giết!

Nữ tử tên Thiền Viện là Thái Hoàng Thiên thần thông giả, lần này cùng Hoàng Việt tiến vào thế giới sa bàn. Lúc trước, bọn họ lao thẳng đến nơi giao thoa của phủ thương. Nhưng tất cả mọi người ở đây đã đi mất, phủ thương giao thoa cũng mất đi ý nghĩa của vùng giao tranh. Bởi vậy, mọi người đều ẩn đi.

Nhưng, Tần Mục là người duy nhất không ẩn nấp.

Tần Mục ở giữa không trung chạy như điên, vì tốc độ quá nhanh khiến không trung lưu lại dấu vết một đường khói dài. Hắn chạy thẳng tới sát biên giới sa bàn thế giới, giúp mọi người định vị phương hướng.

Sau đó, Tần Mục còn không an phận, lại rèn sắt tại chỗ mình ẩn thân rước lấy rất nhiều cao thủ Ma tộc đi tới nơi này săn giết Tần Mục.

Cao thủ Ma tộc săn giết Tần Mục, với cao thủ như Thái Hoàng Thiên lại là cơ hội hiếm có. Bọn họ ở trên đường lại săn giết ngược lại cao thủ Ma tộc.

Thiền Viện cũng ý thức được điểm này, bởi vậy mà đứng canh giữ trên con đường Tần Mục nhất định sẽ đi qua. Ở trên đỉnh núi sừng sững nàng phát hiện ra Triết Hoa Lê, lại thấy cả Hoàng Việt liền mừng rỡ leo lên núi. Nàng dự định cùng cường giả đứng thứ ba Hoàng Việt liên thủ diệt trừ Triết Hoa Lê.

- Hoàng Việt sư huynh, ngươi cùng Vũ Hòa sư tỷ đều là Bàng Ngọc Chân Thần đệ tử, nên lấy đại cục làm trọng.

Thiền Viện nhìn chằm chằm Triết Hoa Lê, sắc mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói:

- Lần này quyết đấu, không phải vì ân oán cá nhân của ngươi, cũng không phải cơ hội để ngươi theo đuổi thần thông cực hạn đạo pháp, mà quan hệ đến quyền sở hữu Ly thành, quan hệ đến số phận của Thái Hoàng Thiên ta. Dù là ngươi hay ta đều không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu chúng ta liên thủ lại có thể bắt hắn.

- Ta sẽ không liên thủ với ngươi. Ngươi lui ra.

Hoàng Việt thần sắc dứt khoát, lắc đầu nói:

- Nể tình chúng ta đều là Thái Hoàng Thiên thần thông giả, ta không giết ngươi. Nhưng nếu ngươi nhân lúc ta quyết đấu với Triết Hoa Lê sư huynh mà ra tay giết hắn thì đừng trách ta vô tình.

Ánh mắt hắn kiên nghị nhìn Triết Hoa Lê, tâm cầu đạo vô cùng mạnh mẽ, cười hì hì, nói:

- Nếu như ta thắng, hắn chết dưới tay ta. Nếu ta bại, hắn cũng trọng thương, ngươi cũng có thể nhân cơ hội hạ thủ, sẽ không làm lỡ rời việc của ngươi! Ngươi chỉ cần đứng nhìn, nếu không đừng trách ta vô tình!

Thiền Viện hơi nhíu mày, lùi một bước về phía sau.

Hoàng Việt hưng phấn, khí thế mạnh mẽ nồng đậm.

- Triết Hoa Lê huynh, xin được chỉ giáo!

- Ngươi không phải là đối thủ của ta. Cái Thái Hoàng Thiên các ngươi gọi là Chân Thần thiếu niên, trong mắt ta, từ đầu đến cuối đều là trò cười.

Sắc mặt Triết Hoa Lê lạnh lùng, bình tĩnh nhìn hắn, nói:

- Các ngươi căn bản không hiểu được hàm nghĩa của Chân Thần. Các ngươi cho rằng thân thể thiếu niên đạt đến trình độ Chân Thần liền nhất định có thể trở thành Chân Thần mà không biết mình còn kém xa. Thiếu niên Chân Thần yêu cầu thân thể, nguyên thần, đạo pháp mà các ngươi chỉ có điều thứ nhất. Nhưng ta khác các ngươi.

Yêu đao sau lưng hắn nhẹ chấn động.

Phát ra từng trận tiếng đao, thản nhiên nói:

- Trước đây ta ở hạ giới đã đạt hai yêu cầu, chỉ còn đạo pháp chưa đủ. Lần này hạ giới, bái Phược Nhật La làm lão sư chính là cầu đạo tu hành. Hoàng Việt, ngươi mê mẩn đạo pháp thần thông, đã gần đạt đến yêu cầu thứ hai. Ta rất thưởng thức loại quyết tâm này của ngươi. Các ngươi cùng tiến lên đi, không nên vô duyên vô cớ mà mất đi tính mạng.

- Đừng vội coi thường ta! Đạo pháp của ta thần thông, không phá thì không xây được! Gặp mạnh càng mạnh hơn! Phá Quân Sơn!

Hoàng Việt hét dài, phát lực chạy như điên. Bước chân hắn thoáng động, xuất ra thế tấn công. Quyền pháp hóa thần thông, phút chốc, vô số ảo ảnh nắm đấm xuất hiện, quyền ảnh chồng lên nhau như núi. Sau một khắc, đã chồng thành viên Phá Quân Tinh.

Nắm đấm của hắn nặng nề, quyền phong đè ép không khí. Trên không trung phát ra từng tiếng nổ đùng, giống như tiếng vạn lôi đánh xuống.

Một quyền này của Hoàng Việt cho thấy thành tựu kinh người của hắn ở thần thông quyền pháp. Hắn ở trên chiến trường đánh một trận với Triết Hoa Lê, dưới sự đè ép của cường địch, không ngờ lại có đột phá khiến trình độ của Phá Quân Sơn thần thông gần đạt đến độ hoàn mỹ.

Yêu đao phía sau Triết Lê Hoa đột nhiên mở mắt, con mắt xoay tròn, phồng lên, hóa thành màu máu.

Tay Triết Hoa Lê rút đao, một đao nghênh đón đánh xuống Phá Quân Sơn thần thông. Đao quang trên không trung nhất thời bạo phát. Đao quang va chạm với quyền ảnh Phá Quân Sơn, bắn ngược ra, hóa thành vạn đạo đao quang, tạo thành một ngọn núi đao, thoải mái phá vỡ Phá Quân Sơn.

Vạn đạo quang bỗng nhiên hợp lại thành một, hướng thẳng tới đỉnh đầu Hoàng Việt.

Hai tay Hoàng Việt kẹp lấy đao quang. Đột nhiên, yêu đao phân thành hai, sắc mặt Hoàng Việt thoàng đổi. Máu thịt dưới nách hắn sinh sôi, hoá ra hai cánh tay, kẹp lấy đao quang thứ hai đang chém xuống.

Hắn kẹp lấy hai cái yêu đao, còn chưa kịp thở, hai yêu đao đã chia thành bốn.

Hoàng Việt giận dữ gầm thét, máu thịt dưới nách sinh sôi, lại dài ra bốn cánh tay, kẹp lấy đao quang đang chém xuống.

Sau đó, hắn tuyệt vọng nhìn bốn đạo đao quang phân thành tám đạo, đánh về phía hắn.

Xuy xuy xuy xuy.

Khi bốn đạo đao quang hạ xuống, Hoàng Việt cúi đầu, ngơ ngác nhìn đao quang rơi xuống đất rồi biến mất. Trên mặt hắn hiện ra bốn vết máu, vết máu càng lúc càng dài, càng lúc càng lớn.

Yêu đao của Triết Hoa Lê chấn động, hắn từ từ rút đao ra, thu về sau lưng. Thân thể Hoàng Việt chia năm xẻ bảy.

Triết Hoa Lê nhìn Thiền Viện. Sắc mặt Thiền Viện nghiêm trọng, từ từ lùi về phía sau.

- Ngươi đi đi, ta không giết nữ nhân.

Triết Hoa Lê thản nhiên nói.

Thiền Viện vẫn không hoàn toàn thả lỏng, tiếp tục không nhanh không chậm lui về phía sau. Đến khi lui hơn một dặm, mới xoay người chạy như điên. Khi nàng lập tức xoay người, cơ bắp toàn thân Triết Hoa Lê nhô lên, phát lực chạy như điên. Những tiếng động ầm ầm cực lớn vang lên, hai tay hắn rút đao, đánh thẳng xuống.

Đao ảnh lập tức tới sau lưng Thiền Viện. Thiền Viện trên không trung xoay người, kiếm bay ra, hướng ra ngoài phồng lên. Từng khẩu phi kiếm còn chưa kịp bạo phát, đao ảnh đã đánh xuống đỉnh đầu nàng.

Triết Hoa Lê dừng bước, thu đao, xoay người rời đi.

- Ta còn muốn đi mời người trong bức họa nhìn thấy đao pháp của sư phụ ta nên không thể bị thương vì vậy chém ngươi từ sau lưng.

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nghiêng tai lắng nghe, đi men theo tiếng rèn sắt:

- Nữ nhân, khi ngươi lập tức xoay người đã lộ ra kẽ hở lớn nhất. Ở trước mặt ta, vĩnh viễn đừng quay lưng về phía ta.

Sau lưng hắn, Thiền Viện ngã xuống.

Bên kia, dãy núi đổ liên miên, hai bóng dáng trong dãy núi ra tay độc ác. Từng ngọn chót vót giống như bị đao đánh xuyên qua, nghiền nát phù văn, ngọn núi biến mất.

Chiến đấu kết thúc rất nhanh. Vũ Hòa sờ lên mặt bị thương. Đối thủ tuy đã chết, nhưng vẫn tổn thương được nàng.

Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên, thấy giữa không trung lóe lên đao quang trôi qua, nhíu mày.

- Triết Hoa Lê, ngươi cùng rèn sắt đều công khai. Nhưng, ta vẫn không nắm chắc sẽ đánh thắng ngươi.

Nàng xoay người rời đi:

- Ta cần phải tìm được sư đệ, sư muội, sau đó diệt trừ ngươi!

Địa vực thế giới sa bàn rộng lớn, muốn tìm người cũng không dễ dàng.

Trong thế giới sa bàn, có vài chỗ ở dãy núi bạo phát chiến đấu. Thái Hoàng Thiên thần thông giả gặp phải cao thủ Ma tộc, đương nhiên sẽ cố hết khả năng, sử dụng tất cả thủ đoạn để giết chết đối thủ.

Bởi vậy, sau khi địch ta gặp nhau, sẽ dùng thời gian ngắn nhất kết thúc trận đấu. Thần thông giả người chết, người tàn, vô cùng thê thảm.

Nhưng dù là thời gian ngắn ngủi, cũng đủ cho bọn họ đánh hơn mười dặm. Nơi họ đi qua, dãy núi bị chém, thậm chí tổn hại mà sụp xuống, tạo thành phá hủy cực kì nghiêm trọng.

Thậm chí, phạm vi trăm dặm bị đại thần thông phá hủy, cực kì khủng khiếp.

Đương nhiên, đây là thế giới sa bàn, không phải là thế giới chân thật. Nếu là ở bên ngoài, bọn họ dù là cảnh giới Thất Tinh thần thông giả tuy thần thông không nhỏ nhưng cũng chưa có lực phá hoại lớn đến vậy.

Mà ở phủ thương giao thoa lại là một mảnh yên tĩnh.

Tang Họa hưng phấn bố trí xong cạm bẫy, ẩn nấp, lặng lẽ chờ kẻ địch đi đến, rơi xuống bẫy rập mà chết.

Thời gian trôi qua, một lúc lâu sau, một thiếu nữ từ nơi ẩn thân ló ra, mái tóc thật dài rũ xuống hai bên.

Lại qua một canh giờ, Tang Họa ngồi trên búa, bàn tay nâng cằm, buồn chán lắc chân.

Lại qua một canh giờ, Tang Họa nằm trên búa, ngẩng đầu nhìn trời.

- Người đâu?

Nàng đột nhiên ngồi dậy, có chút phát điên:

- Tất cả mọi người đi đâu rồi? Đây không phải vùng giao tranh sao? Dù là địch nhân hay bằng hữu, ít nhất cũng phải có một người chứ!

Bên ngoài thế giới sa họa, từng Thần Ma nhìn chăm chú vào chiến đấu trong thế giới Sa Họa, vừa buồn vừa vui. Không lâu sau, chiến đấu trong thế giới Sa Họa gần như bạo phát toàn diện.

Tần Mục đã giết ba người, nằm đơ trên mặt đất dụ dỗ đối thủ thứ tư. Rất nhiều Ma Thần cũng khẩn trương, vì vị ma nữ nằm vùng trên đỉnh núi gần đấy mà lau mồ hôi.

May là ma nữ không mắc lừa xoay người rời đi. Rất nhiều Ma Thần trong điện đỉnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Chủ công, quả thực là truyền nhân cùng ngươi nhất mạch tương thừa!

Âm thanh Hắc Hổ Thần hưng phấn truyền đến.

Tiều Phu Thánh Nhân mặt không đổi sắc, Phược Nhật La lại lộ vẻ tươi cười. Ánh mắt hai người đối diện, lập tức quay đi.

Khi nhìn thấy Triết Hoa Lê dùng hai đao đã giết chết hai đại cao thủ trẻ tuổi Hoàng Việt và Thiền Viện, rất nhiều thần chỉ Thái Hoàng Thiên không nhịn mà chay mồ hôi lạnh. Thực sự vì những Thái Hoàng Thiên thần thông khác mà lo lắng.

Nhưng lo lắng nhất vẫn là phụ thân của Tang Họa, Tang Diệp tôn thần. Tang Diệp khẩn trương nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

- Con gái ngoan, đừng đi ra, cứ sống ở trong đó.

Tang Diệp tôn thần nhìn chằm chằm vào phủ thương giao thoa của thế giới sa bàn. Chỉ thấy Tang Họa từ trên búa nhảy lên nhảy xuống, sắc mặt không khỏi biến đổi, trong lòng mặc niệm:

- Đừng ra ngoài, ngàn vạn lần đừng ra ngoài.

Tang Họa chạy ra ngoài.

- Đừng gặp phải kẻ địch, đừng gặp phải kẻ địch.

Phía trước Tang Họa có một vị ma nữ cũng đang đi về phía này.

Tang Diệp tôn thần suýt nữa bất tỉnh:

- Muốn chết...