Mục Thần Ký

Chương 500: Tiểu Bá Vương Phong Đô




Tần Mục theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị đại hán dáng người khôi ngô cao ngất đi tới. Người này có vẻ hơi lười nhác, quần áo trên người cũng có chút xộc xệch, nhưng mà trang phục mặc ở trên người của hắn lại có cảm giác khác hẳn.

- Hóa ra là Tề Khang Nhân Hoàng.

Xích Tú thần nhân vội vàng nói:

- Ta là nhận lệnh hành sự. Tần Nhân Hoàng lần trước sử dụng pháp thuật của U Đô cướp người, ngay cả Diêm vương cũng bị kinh động. Trong Phong Đô quỷ tâm đều hoảng sợ, sợ bị hắn làm phép gọi đến U Đô trọn đời trầm luân. Bởi vậy Diêm vương muốn bắt hắn, không có liên quan gì đến ta.

Tề Khang Nhân Hoàng cười nói:

- Ta cũng biết ngươi là nhận lệnh làm việc, lại không làm khó dễ ngươi. Tần Nhân Hoàng ta dẫn đi, ngươi nói với Diêm vương một tiếng là được.

Xích Tú thần nhân lắc đầu nói:

- Như vậy cũng không được. Đợi Diêm vương còn muốn một mình thẩm vấn hắn, không thể để cho ngài dẫn đi.

Đúng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói già dặn truyền đến:

- Xích Tú, nghe nói đồ tôn của đồ nhi ta bị ngươi bắt về?

Thần sắc Xích Tú thoáng đổi, đã thấy một lão già tóc trắng đi tới. Đó chính là sư phụ của Tề Khang Nhân Hoàng, hắn vội vàng giải thích:

- Hóa ra là Ý Sơn Nhân Hoàng. Tần Nhân Hoàng chuyện này ta không làm chủ được, là Diêm vương muốn bắt hắn, trị hắn tội nhiễu loạn Phong Đô. Ta không đảm đương nổi, Ý Sơn Nhân Hoàng đừng vội trách tội.

- Ta còn tưởng là chuyện gì lớn.

Lão nhân tóc trắng này vóc dáng thấp, chòm râu trắng như tuyết tay bay về phía hai bên, giọng nói như chuông đồng, cười nói:

- Ta biết ngươi không làm chủ được, cho nên không bảo ngươi làm chủ. Để ta làm chủ, Tần Nhân Hoàng ta dẫn đi!

- Không thể!

Xích Tú thần nhân không khỏi sốt ruột, nói:

- Diêm vương muốn đích thân thẩm vấn, Ý Sơn Nhân Hoàng cũng không làm chủ được...

- Xích Tú, nghe nói đồ tôn của đồ tôn ta bị ngươi bắt về?

Lại có một âm thanh truyền đến, Xích Tú thần nhân không khỏi âm thầm kêu khổ. Chỉ thấy một vị nữ tử thân mặc váy màu lam khoác giỏ trúc nhỏ đã đi tới, vội vàng nói:

- Hóa ra là Lam Phách Nhân Hoàng. Chuyện này...

- Xích Tú, nghe nói đồ nhi của đồ tôn của đồ tôn ta bị ngươi bắt về?

- Xích Tú, nghe nói đồ tôn của đồ tôn...

- Xích Tú!

...

Xung quanh, người càng lúc càng nhiều, vây xung quanh Xích Tú thần nhân. Xích Tú thần nhân chỉ cảm thấy đầu của mình cũng sắp nổ, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta chẳng lẽ là chọc tổ ong vò vẽ sao? Những Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện đều thuộc ong vò vẽ? Ngày thường ngay cả một bóng quỷ cũng không nhìn thấy được, chỉ cần chọc một con, lại như ong vỡ tổ bay ra ngoài.

Hắn tự cảm thấy không thể trêu vào, nhưng thấy ma quỷ Nhân Hoàng tới càng lúc càng nhiều, chỉ đành phải nói:

- Chư quân, các ngươi đều là nhân vật có mặt mũi, cần gì chen nhau ép ta? Các ngươi không cần khiến cho ta khó xử, ta giao Tần Nhân Hoàng cho các ngươi trước. Nhưng hắn cũng không thể rời khỏi Phong Đô, ta nhất định phải giao hắn cho Diêm vương.

- Yên tâm, yên tâm, sẽ không để cho ngươi khó xử!

Mọi người xôn xao nói.

Tần Mục ngơ ngác nhìn xung quanh, ha ha nói:

- Xích Tú thần chỉ, ngươi mới vừa nói phía trên ta có người...

- Không sai!

Xích Tú thần nhân từ trong đám người ra sức chen ra bên ngoài, cả giận nói:

- Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện các ngươi đều là ác ôn, lưu manh ở Phong Đô, Âm Ti một phách ta, không thể trêu vào! Một chọc chính là chọc vào một tổ ong vò vẽ, đợi ta lại tới tìm ngươi!

Hắn xuyên qua đám người, vỗ cánh bay lên, trốn đi thật xa.

Tần Mục nhìn Nhân Hoàng xung quanh, có chút chân tay luống cuống. Trên gương những Nhân Hoàng đều đang nở nụ cười tươi quan sát hắn, xem kỹ hắn. Bọn họ nữ có nam có, trẻ có già có, có cao có lùn, có béo có gầy. Có áo mũ chỉnh tề, có hung thần ác sát, có thô lỗ có lực, có người nhìn như không có sức trói con gà.

Tần Mục nhìn về phía trong đám người, duy nhất chỉ có không thấy mặt thôn trưởng. Hắn vội vàng ho khan một tiếng, chào mọi người bao quanh, nói:

- Mạt học hiểu biết ít Tần Mục, Nhân Hoàng thời nay, bái kiến các vị sư công, Thái sư tổ, Thái thái sư tổ, Thái thái thái sư tổ...

- Không nhiều đã lễ như vậy!

Mọi người đều xông lên ôm, kẹp bộ xương nhỏ hắn ở giữa, vỗ lên xương của hắn xôn xao vang dội. Hắn cũng sắp muốn rời ra từng mảnh, sau đó bọn họ ôm lấy hắn đi về phía trong thành, cười nói:

- Khó có được một người còn sống trong chúng ta tới thăm chúng ta, hôm nay nhất định phải cố gắng tập trung tụ hội, náo nhiệt một chút!

- Ngươi mấy năm nay cũng không có hoá vàng tiền cho chúng ta. Nếu không phải là tiểu quỷ đầu họ Tô cũng đã chết, chạy đến Phong Đô, chúng ta thiếu chút nữa cho rằng Nhân Hoàng điện đã tuyệt hậu!

- Ngươi tại sao không có viếng mồ mả cho chúng ta? Nếu ngươi đi viếng mồ mả, chúng ta cũng tiện biết có người kế tục. Chúng ta còn ở Nhân Hoàng điện để lại cho ngươi một ít bảo tàng.

...

Vấn đề quá nhiều, Tần Mục chỉ đành phải thành thật trả lời, nói:

- Ta đến nay vẫn chưa từng đi Nhân Hoàng điện, thôn trưởng chưa nói với ta Nhân Hoàng điện ở nơi nào...

Tề Khang Nhân Hoàng không nhịn được giận dữ:

- Tiểu quỷ họ Tô cứ làm việc như vậy sao? Không ngờ không để cho ngươi đi Nhân Hoàng điện! Đồ khốn kiếp này, chờ hắn trở về, ta nhất định hung hăng giáo huấn hắn!

Ý Sơn Nhân Hoàng đá một cước thật mạnh về phía mông của Tề Khang Nhân Hoàng, thổi râu mép trừng mắt, quát:

- Ngươi dạy dỗ đồ đệ thế nào? Đánh đồ đệ vĩnh viễn cũng đánh không ra đồ đệ tốt! Chính là ngươi giáo dục như vậy, Tần Nhân Hoàng mới không có viếng mồ mả cho chúng ta!

Ý Sơn Nhân Hoàng đá ra một cước này, đầu lập tức trúng một đấm của Lam Phách Nhân Hoàng bên cạnh. Hắn liền vội vàng che đầu. Lam Phách Nhân Hoàng cáu giận nói:

- Ý Sơn, ta là giáo dục ngươi như thế sao? Ngươi còn có mặt mũi nói Tề Khang, ngươi là dạy đồ đệ thế nào?

- Lam Phách, thiếu nữ thô bạo như vậy, mất mặt Khổng Hiền ta!

- Khổng Hiền, đồ tồn của ta ngươi cũng dám đánh? Tiểu tử ngươi chán sống rồi!

...

Một đám lão gia hỏa lại ở trong thành đánh nhau túi bụi, Tần Mục lập tức nhìn thấy được chỗ kỳ quái. Nhân Hoàng các triều đại sẽ giúp đồ tôn đi đánh đồ đệ, đồ tôn cũng sẽ cùng sư tổ vây đánh sư phụ.

Hình như mỗi một đồ đệ đều không quá tốt đối với sư phụ của mình.

Chỉ có điều, bản lĩnh của Nhân Hoàng các triều đại đúng là mạnh mẽ kinh người, gần như mỗi người đều tu luyện tới tồn tại Đạo cảnh. Nhưng mà cổ quái chính là bọn họ ai cũng có sở trường riêng, bản lĩnh đồ đệ và sư phụ am hiểu lại không giống nhau.

Tề Khang Nhân Hoàng là sư phụ của thôn trưởng. Thôn trưởng am hiểu chính là kiếm pháp, được xưng Kiếm Thần, Tề Khang Nhân Hoàng am hiểu lại là quyền pháp ấn pháp.

Ấn pháp của hắn mạnh mẽ bá đạo, ấn quyết so với quyền pháp của Đại Lôi Âm Tự còn đáng sợ hơn.

Mà sư phụ của Tề Khang Nhân Hoàng là Ý Sơn Nhân Hoàng lại là am hiểu thần thông. Sư phụ Ý Sơn Nhân Hoàng là Lam Phách Nhân Hoàng am hiểu lại là linh binh. Về phần Khổng Hiền Nhân Hoàng, am hiểu chính là thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy.

Loại tình huống này giống như là bọn họ rất đáng ghét đối sư phụ của bọn họ, tuyệt đối không đi đường xưa của sư phụ, cần phải ngoan cố muốn mở ra con đường của mình.

Tần Mục chớp chớp mắt, nhìn về phía xung quanh. Trong vòng mấy hít thở những Nhân Hoàng cãi nhau ầm ĩ lại san bằng mấy con phố, hủy diệt mấy ngôi thần điện, hủy đi không biết bao nhiêu phòng ở, lúc này mới dừng tay không đánh.

Bên trong thành Thần Ma câm như hến, không có một người nào dám làm tiếng, tất cả đều dừng việc làm trong tay mà xem chừng.

Có người thần điện bị đánh suy sụp, nhưng cũng không nói gì, chỉ là lộ ra vẻ ủy khuất. Có thật nhiều tiểu quỷ tiến lên, hỗ trợ chữa trị thần điện.

- Xích Tú thần chỉ nói Nhân Hoàng điện chúng ta là một phách ở Phong Đô, xem ra quả thật không nói sai.

Tần Mục thầm nghĩ:

- Nhân Hoàng các triều đại hủy đi mấy con phố đều không có người dám cả gan hỏi đến. Thôn trưởng ở chỗ này nhất định rất hạnh phúc, có thể đi ngang, có thể nói là tiểu bá vương Phong Đô. Chỉ là thôn trưởng đi nơi nào?

Tề Khang Nhân Hoàng bị đánh được mặt mũi bầm dập, từ dưới bàn chân của Ý Sơn Nhân Hoàng bò ra ngoài, lau đi máu mũi, cười nói:

- Nhân Hoàng điện là nhất định phải đi, Nhân Hoàng các triều đại đều lưu lại ở nơi đó tuyệt học của mình, chờ mong có thể làm cho hậu nhân đột phá, đi ra con đường của mình. Hơn nữa, nhất định phải viếng mồ mả, ngày lễ ngày tết, cần phải đốt chút thứ tốt cho chúng ta.

Ý Sơn cười hì hì nói:

- Ngươi có thể đốt một vài kẻ địch tồi tệ cho chúng ta vui đùa một chút, Phong Đô này cái gì cũng tốt, chính là không có đồ chơi. Trước mặt chính là Ngũ Dương Thần điện của Sơ tổ, chúng ta đi vào trong đó!

- Sơ tổ?

Trong lòng Tần Mục thoáng động, Sơ tổ là Nhân Hoàng đời thứ nhất, đó là một vị thần chỉ chân chính, mở ra truyền thừa Nhân Hoàng điện này. Thần thông quảng đại, hắn rất muốn gặp vị tiên hiền này một lần!

Tần Mục ở Tiểu Ngọc Kinh nhìn thấy tượng đá của Nhân Hoàng đời thứ nhất. Thanh U sơn nhân nói Sơ tổ Nhân Hoàng là khi mất hết can đảm, lúc này mới hóa thành tượng đá, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể nhìn thấy hắn.

Tề Khang nói:

- Sơ tổ rời khỏi Phong Đô đã một khoảng thời gian, bảo là muốn làm một chuyện rất quan trọng, sư phụ ngươi đi vào tìm hắn, đến nay không về. Sư phụ ngươi rất cổ quái, hình như vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, có thể đi ra khỏi Phong Đô, chúng ta lại hoàn toàn tắt thở.

Mọi người cùng nhau tiến vào khiến hai con thú lớn trông coi Ngũ Dương Thần điện bị dọa cho giật mình, thú lớn mắt người thân chim bên trái vội vàng nói:

- Các vị Nhân Hoàng, chẳng lẽ lại là tới lão gia gia tới cọ ăn cọ uống sao? Lão gia gia cũng sắp bị các ngươi ăn sạch rồi. Các ngươi sao không đi tới chỗ nhị tổ gia?

- Im lặng!

Nhân Hoàng các triều đại cùng hét lớn:

- Nhị tổ gia đã sớm bị ăn sạch, tam tổ gia cũng bị ăn sạch! Nhân Hoàng các triều đại chúng ta, chỉ có nhà các ngươi còn có chút gia sản!

Thú lớn mặt người thân chim vội vàng im lặng, giả vờ không phát hiện, mặc cho bọn họ xông vào.

Tần Mục bảo Long Kỳ Lân và Thao Thiết ở ngoài điện, nói:

- Các ngươi ở chỗ này, ta nói chuyện cùng các tổ sư một hồi nói.

Long Kỳ Lân ở lại bên ngoài, quan sát hai con thú lớn, đột nhiên nói:

- Các ngươi thấy qua tổ sư của Thiên Thánh giáo không? Hắn là dáng vẻ một thiếu niên, rất anh tuấn.

Thú lớn mặt người thân chim tương đối dễ nói chuyện, nói:

- Tổ sư của Thiên Thánh giáo? Ngươi chắc hẳn là đi sào huyệt của Thiên Thánh giáo. Giáo chủ Thiên Thánh giáo sống ở nơi đó, chỉ có điều nơi đó đa số là ma đầu, hung thần ác sát, rất không dễ trêu chọc.

Long Kỳ Lân mừng rỡ, vội vàng nói:

- Dám mong hai vị ca ca chỉ đường giúp.

Trong Năm Dương Thần điện, trong lòng Tần Mục không khỏi xúc động. Những Nhân Hoàng quả thực giống như là thổ phỉ vào thôn, chưa bao giờ xem mình là người ngoài. Bọn họ còn chưa kịp ngồi xuống, Lam Phách Nhân Hoàng lại lập tức gọi một vài tiểu quỷ, phân phó nói:

- Tần Nhân Hoàng dương gian tới, nhanh đi chuẩn bị tốt thức ăn chiêu đãi!

Một tiểu quỷ trong đó có da màu xanh lục đánh bạo nói:

- Các vị lão gia, người sống ăn không được cơm nước của Phong Đô. Các ngài nhìn, Tần Nhân Hoàng là bộ xương, không máu thịt dạ dày, không có cách nào ăn được cái gì.

Nhị tổ Nhân Hoàng quát:

- Lắm lời! Dĩ nhiên không phải hắn ăn, mà là chúng ta ăn! Ta là đồ đệ của Sơ tổ, ta còn ăn không được sao? Nhanh đi chuẩn bị!

Rất nhiều tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng da xanh lục chạy trối chết, chuẩn bị cơm nước. Tần Mục quan sát những tiểu quỷ da xanh lục đó, trong lòng buồn bực. Những tiểu quỷ có da xanh lục có dáng vẻ giống như quỷ vương ở Tần Vương điện, đều không giống như là sinh vật ở dương gian, chẳng lẽ là sinh vật đến từ U Đô?

- Mấy năm nay không ai bái tế chúng ta, đều sắp thành quỷ đói! Thượng tòa!

Nhị tổ đánh ra từng pháp ấn, nhất thời trong Ngũ Dương Thần điện này từng đóa hoa sen từ trong hư không sinh ra, càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, nâng bọn họ lên.

Rất nhiều tiểu quỷ làm tốt cơm nước, bắt đầu chuyển ra. Nhân Hoàng các triều đại không chú ý tới hình tượng, phàm ăn, gió cuốn mây tan, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

Tần Mục nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, những Nhân Hoàng này giống như đói bụng mấy trăm năm vậy, chỗ nào còn có dáng vẻ khí phách của Nhân Hoàng cao cao tại thượng?

Thức ăn trước mặt hắn không động dù chỉ một chút, bởi vì hắn chỉ là một bộ xương khô, căn bản không có cách nào ăn những thức ăn này.

- Nếu không phải Tần Nhân Hoàng đến đây, cũng không ăn được ăn no nê. Sư phụ ngươi nhất định là ghi hận ta, cho nên chưa bao giờ đi viếng mồ mả, ta đói bụng mấy trăm năm.

Tề Khang Nhân Hoàng thổn thức một hồi, sau lại nhìn về phía Tần Mục, nói:

- Tô tiểu quỷ khen ngươi lên tận trời, nói đồ đệ hắn có tiền đồ hơn so với đồ đệ của ta. Hôm nay ngươi khó có được tới một chuyến, để cho ta xem thử đồ đệ hắn có tiền đồ hơn so với đồ đệ của ta thế nào?

Tần Mục dở khóc dở cười:

- Đồ đệ của Tề Khang sư tổ, không phải là thôn trưởng sao?

Nhân Hoàng khác cũng nhất thời hăng hái, rối rít nói:

- Quy củ cũ, trước đánh một trận!

Tần Mục đứng dậy, nhìn bốn phía thi lễ, nói:

- Các vị sư tổ, tổ sư, tiểu tử chỉ là cảnh giới Thất Tinh, vẫn không nhất định phải so đấu đi?

Tề Khang cười nói:

- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không khi dễ ngươi, đương nhiên là cùng cảnh giới tranh đấu với ngươi. Chúng ta cũng sẽ không tổn thương ngươi, chỉ là muốn xem tu vi tiến cảnh của ngươi, chỉ điểm ngươi tu hành mà thôi.

Tần Mục lộ ra ngượng nghịu:

- Vậy vẫn là không cần so tài đi, ta không muốn khi dễ các vị sư tổ và tổ sư, đả thương các ngươi, không quá tốt. Thực không dám giấu diếm, công pháp thần thông của các ngươi, hơn phân nửa đều quá hạn.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

- Ta đột nhiên muốn đánh chết tiểu tử thối này.

Ý Sơn Nhân Hoàng nhỏ giọng thầm thì nói.