Mục Thần Ký

Chương 461: Tương tư, chớ quên mình




Mộc Ánh Tuyết ngơ ngác, nắm thật chặt túi thơm trong tay, thiếu nữ mặc áo đen khóc lóc.

Nàng gặp Tần Mục lần đầu tiên là bèo nước gặp nhau, nói cái gì tình cảm thâm hậu là bịa chuyện chém gió. Khi đó nàng có hảo cảm không tệ với Tần Mục, cảm thấy dáng dấp của hắn không tồi, cũng rất có phong độ khí chất, phù hợp thẩm mỹ bản thân.

Làm độc sư, rất khó tìm được nam tử tình đầu ý hợp với mình, những nam tử kia không phải bị bản thân hù chết thì cũng bị hạ độc chết.

Tần Mục lại là người có khả năng tiếp nhận nàng.

Đám người Tây Thổ đã kính lại sợ độc sư, sẽ không ai dám can đảm yêu độc sư.

Lịch đại độc sư cô độc đến cuối đời không phải số ít. Độc sư hỉ nộ vô thường, thủ đoạn ngoan độc, tự nhiên không người nào dám thương các nàng.

Nàng đưa cho Tần Mục túi thơm, trong đó có đậu đỏ. Tần Mục giữ lại, đeo trên người, trước khi đi tới Tây Thổ Lôi Sơn thành tìm nàng. Mộc Ánh Tuyết vừa mới biết Tần Mục cũng không phải đến vì nàng, nhưng nhìn thấy túi đậu đỏ, đột nhiên nội tâm yếu ớt bị xúc động.

Bèo nước gặp nhau, tương tư đến nay.

Tần Mục cũng không phải hoàn toàn vì mưu lược của hoàng đế cùng quốc sư mới đến Tây Thổ, trong lòng của hắn vẫn có nàng.

- Nam hài ngốc, vì một nữ tử bèo nước gặp nhau vạn dặm xa xôi chạy tới đây, đáng giá sao?

Nhưng Tần Mục đúng là loại người này. Hắn và mẫu tử Hùng Tích Vũ cũng là bèo nước gặp nhau nhưng lại làm việc nghĩa chẳng từ nan cứu mẫu tử bọn họ, không tiếc dấn thân vào nguy hiểm.

Chuyện mẫu tử Hùng Tích Vũ cũng không quan hệ gì với hắn, hắn vẫn làm. Hắn còn mang theo Hùng Kỳ Nhi đi vào Tây Thổ, muốn lấy lại công đạo cho mẫu tử bọn họ.

Mặc dù trong này khẳng định có ý của hoàng đế cùng quốc sư, nhưng Mộc Ánh Tuyết dám khẳng định, nam hài ngốc cũng muốn đòi công đạo vì hai mẫu tử bọn họ.

Người khác cho rằng hắn quyết định đần độn, nhưng đây là chuẩn tắc của Tần Mục, cũng là nguyên tắc không thể sửa đổi.

Truy nguyên nguồn gốc, tri hành hợp nhất.

Khi nghiên cứu thứ gì đó đến cực hạn, chính là thời điểm truy nguyên nguồn gốc.

Nhưng truy nguyên nguồn gốc chưa hẳn phù hợp với lương tri của bản thân.

Lương tri hợp nhất với hành vi, chưa chắc cũng không phải một loại tri hành hợp nhất khác biệt.

Đây là đại tông sư.

Mộc Ánh Tuyết ngơ ngác, đây là lần thứ hai nàng gặp Tần Mục. Lần thứ nhất gặp mặt, bọn họ là địch nhân, đối thủ cùng chung chí hướng. Nàng bị thua, độc thuật bại trong tay đối phương, nàng rất yêu thích đại nam hài này, mặc dù tặng đậu đỏ đoạt hôn nhưng không thể nói là yêu thương.

Lần này gặp mặt, nàng nhìn thấy không là độc công của đối phương, mà là nhân cách của đối phương.

Nhân cách Tần Mục đã khuất phục nàng.

Chuyện Hùng gia là nàng làm, nàng hạ độc, làm cao thủ Chân Thiên cung trúng độc toàn bộ. Tu vi bị phế, lúc này Ngọc gia mới một lần hành động đoạt quyền thành công.

Hùng gia không có chủ kiến, do đó mới bị bại vong, nhiều người chết thảm như thế, tất cả đều liên quan lớn với nàng.

- Chuyện Hùng gia là ta chọc ra, không thể nhìn tiểu nam nhân khác gánh vác thay ta!

Mộc Ánh Tuyết ngẩng đầu lên, thiếu nữ mặc áo đen tìm lại tự tin của mình, nàng tươi cười:

- Tây Thổ chúng ta là nữ nhân đương gia làm chủ, tại sao có thể nhìn nam nhân khác gánh vác họa do mình gây ra? Các tỷ muội Lôi Sơn thành!

Giọng nói của nàng mang theo tự tin và uy phong:

- Thu thập hành lý, chuẩn bị đi chinh chiến!

Trong Lôi Sơn thành, thần thông giả tinh thông độc thuật đếm không hết lập tức thu dọn hành lý. Cũng không lâu lắm, các nàng đã sửa sang ổn thỏa và tụ tập lại. Thần thông giả Lôi Sơn thành nhìn tộc trưởng của mình, nhìn thấy tinh thần của nàng phấn chấn chưa từng có, trên gương mặt còn tỏa ra ánh sáng mê người.

- Tỷ tỷ, chúng ta chuẩn bị đi nơi nào?

Có thiếu nữ hỏi.

Mộc Ánh Tuyết nhảy dựng lên, có dây leo từ giữa không trung uốn lượn mà đến, rơi vào dưới chân của nàng, đưa nàng nâng lên.

Trong lời nói của nàng tràn ngập mị lực, tiếng cười truyền đến:

- Đương nhiên là đuổi theo tỷ phu của các ngươi, cũng kín đáo đưa túi đậu đỏ cho hắn. Nàng muốn hắn hảo hảo bảo tồn, muốn hắn cả một đời đều quên không được đoạn tương tư này, không thể quên Mộc Ánh Tuyết ta.

- Đúng đấy!

Nữ hài khác cười nói:

- Chúng ta xuất phát thôi! Tỷ phu tốt như vậy, không thể bị tiểu lẳng lơ khác đoạt đi! Đoạt lại tỷ phu!

- Đoạt lại tỷ phu!

Tần Mục trở về theo đường cũ, đi tới Thần táng cốc Liễu gia. Từng cái quen tài đen kịt của Liễu gia xuất hiện, quan tài bọn họ mọc ra hai chân, cũng đi theo sau lưng hắn.

Trên bầu trời, còn có từng hắc quan lơ lửng, nối thành tạo thành mây đen.

Trong mây đen, từng đạo xiềng xích khóa lấy quan tài hoàng kim, vừa cao vừa lớn, cực kỳ dễ thấy. Rất nhiều hắc quan áp tải thần quan bay đi, Tần Mục cũng rất buồn bực vì cái gì Liễu Như Nhân khăng khăng muốn dẫn theo quan tài hoàng kim nguy hiểm này theo. Chẳng qua nghe Liễu Như Nhân nói đây là biện pháp của con gái, Tần Mục không hỏi thêm nữa.

Bé gái Liễu Chân Khanh là gia hỏa thông minh cổ quái âm hiểm xảo trá. Nàng muốn dẫn theo quan tài hoàng kim, khẳng định là có dụng ý của nàng, không cần hắn tới hỏi.

Hắn dẫn theo người Liễu gia chạy tới Kiếm Hà thung lũng, chuẩn bị hộp hợp với đám người Hòa Y Y, đột nhiên sau lưng có tiếng la lớn:

- Tiểu nam nhân, chờ ta một chút!

Tần Mục quay đầu nhìn lại, hắn lập tức ngơ ngác. Nhìn thấy thần thông giả Lôi Sơn thành đang ngồi trên đủ loại độc thú độc trùng chạy về hướng này, nhện, con rết, cóc, đại xà, độc cầm, độc thú, ong độc. Trên trời dưới đất, đâu đâu cũng có.

Còn có đủ loại thực vật kịch độc cũng bị những thần thông giả này đánh thức, mang theo thụ nhân kịch độc bước đi. Bước đi rất lớn, dây leo thì rất thon thả, còn có độc hoa biến thành thiếu nữ hoa bên trong vỗ cánh phi hành, còn có chút độc ngư mọc ra hai chân, chạy nhanh như bay.

Cầm đầu chính là Mộc Ánh Tuyết, tinh thần nữ tử phấn chấn, đại quân tránh đường cho các quan tài. Nàng lại không nói lời gì liền nhảy lên đầu Long Kỳ Lân, cũng nhét túi thơm có đậu đỏ vào tay hắn, sau đó ôm mặt hắn hôn nhiều lần.

Tần Mục luống cuống chân tay, nữ tử lại dương dương đắc ý, lớn tiếng nói:

- Ta muốn ngươi giữ lại túi đậu tương tư này cả đời không vứt bỏ. Một đời một thế cũng quên không được ta, ngươi có thể làm chứ?

Tần Mục cảm thấy hào khí đầy ngực, lớn tiếng nói:

- Có thể!

Mộc Ánh Tuyết quay đầu, nàng phất tay với các tỷ muội Lôi Sơn thành, lớn tiếng nói:

- Hắn nói, có thể! Các tỷ muội, các cô cô nãi nãi, chúng ta đi đánh Chân Thiên cung, thay trời đổi đất!

Đằng sau là tiếng hò reo.

Bên người Long Kỳ Lân, một nấp quan tài bật lên. Tiểu nha đầu Liễu Chân Khanh toàn thân áo đen ngồi trên vách quan tài, hai tay khoanh trước ngực, bĩu môi rất không vui.

- Tiểu lẳng lơ.

Liễu Chân Khanh lườm Mộc Ánh Tuyết một cái, nói thầm.

Quan tài Liễu Như Nhân bay đến bên cạnh nàng, tộc trưởng Liễu gia nói nhỏ:

- Đừng nhìn tiểu lẳng lơ này hiện tại đắc ý, chờ đến nàng chết rồi, chúng ta sẽ làm nàng mang họ Liễu!

- Ừm!

Kiếm Hà thung lũng, từng mặt tinh kỳ tung bay, Tần Mục kinh ngạc nhìn thấy nơi này tụ tập rất nhiều thế gia đại phiệt của Tây Thổ, là cơ sở xây dựng tạm thời.

Có lẽ Tây Thổ lần đầu náo nhiệt như thế, lá cờ Hòa gia, Phương gia, Cung gia, Hi gia, Phúc gia treo lên cao. Trừ việc này ra, còn có các thế gia to to nhỏ nhỏ cũng bị Hòa Y Y kéo qua.

Những thế gia này từng người am hiểu bản lĩnh khác nhau. Hòa gia am hiểu khống chế trận pháp, Phương gia am hiểu khống chế sông núi, Cung gia am hiểu khống chế dòng sông, Hi gia am hiểu khống chế cỏ cây, Phúc gia am hiểu khống chế thiên tượng.

Các thế gia có bản lĩnh khác nhau.

Chẳng qua tụ tập tới nơi này, phần lớn là nữ tử. Số lượng nữ tử đông đảo, quả nhiên làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Mấy trăm ngàn nương tử quân, quả thực làm Tần Mục trợn mắt mà nhìn.

Tuy nói Duyên Khang quốc rất khai sáng, nữ tử cũng có thể làm quan, cũng có thể tòng quân. Nhưng nữ tử trong quân chỉ chiếm hai thành mà thôi, vẫn lấy nam tử chiếm đa số. Tại Tây Thổ, nữ tử chiếm cứ tám thành, nam tử chỉ có hai thành, hơn nữa nam tử thường thường còn làm việc phụ trợ.

- Lần này đối với các thế gia Tây Thổ là cơ hội khó được. Nếu như lật đổ Ngọc gia, Hùng gia suy thoái, bọn họ có thể thông qua Chân Thiên cung thu hoạch được quyền lực càng lớn nên bọn họ sẽ đến tụ tập.

Tần Mục hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, nhìn về phương hướng Chân Thiên cung.

Lần này đi Tây Thổ, hắn chỉ dẫn theo Long Kỳ Lân cùng Hùng Kỳ Nhi. Một mình, đơn kỵ, thiếu nữ, không có một binh một tốt nào khác nhưng hắn vẫn có thể tụ tập mấy chục vạn nương tử quân đoàn, chuẩn bị đánh vào Thánh địa mạnh nhất Tây Thổ là Chân Thiên cung.

Suy nghĩ một chút, hắn hưng phấn đến mức xương cốt cũng phải run rẩy, nguyên thần cũng sắp bay lên.

Hắn nắm tay Hùng Kỳ Nhi đi vào Quân thành gặp mẫu tử Liễu Như Nhân và Mộc Ánh Tuyết, nơi này đã tụ tập thủ lĩnh các đại thế gia, tất cả đều chờ hắn tới.

Tần Mục đi vào và cao giọng nói:

- Trung Thổ Thiên Ma giáo chủ Tần Mục, bái kiến các vị tỷ tỷ!

Rất nhiều nữ tử hoàn lễ:

- Tần giáo chủ không cần đa lễ.

Tần Mục giật giật Hùng Kỳ Nhi, Hùng Kỳ Nhi vội vàng khom người làm lễ ra mắt, nói:

- Kỳ Nhi bái kiến các di di!

Mọi người cũng hoàn lễ:

- Không dám nhận. Tiểu công chúa mau mau đứng lên!

Tần Mục vươn người đứng dậy, cười to nói:

- Chỉ có nữ tử nhiều chí khí, dám gọi nhật nguyệt thay trời mới! Các vị tỷ tỷ, tiểu đệ từ Trung Thổ đường xa đến đây, nguyện tới Chân Thiên cung kiến thức bản lĩnh các vị tỷ tỷ! Y Y tỷ, chúng ta có nên lên đường hay không?

Hòa Y Y thôi thúc Quân thành, cả tòa thành thị đứng dậy. Cùng lúc đó, thủ lĩnh các đại thế gia ra lệnh, mặt đất núi sông rung chuyển. Áng mây bồng bềnh, mấy chục vạn nương tử quân cùng đi về hướng Chân Thiên cung.

Long Kỳ Lân quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm khái:

- Tổ sư năm đó không có uy phong như vậy. Giáo chủ chính là giáo chủ, đi tới Tây Thổ tản bộ một vòng liền câu dẫn hàng vạn nữ hài tử.

Nơi xa, mây mù mờ ảo, Duyên Khang quốc sư và Hùng Tích Vũ đứng trên đám mây nhìn cảnh này.

Hùng Tích Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, qua thật lâu cũng không nói thành lời.

Duyên Khang quốc sư cũng im lặng thật lâu.

- Quốc sư, ngươi đã sớm nghĩ tới việc này?

Rốt cuộc Hùng Tích Vũ lấy lại tinh thần, hiếu kỳ dò xét nam tử trung niên bên cạnh, nói:

- Cho dù thời điểm ta làm Nãi Quỳ cũng không uy phong và có năng lực lớn như Tần giáo chủ, lại có thể nhất hô vạn ứng, đáp người tụ tập. Tần giáo chủ có phần quá kinh khủng!

Duyên Khang quốc sư thở ra một hơi, lẩm bẩm nói:

- Ta biết hắn đi tới đây chơi đùa, khẳng định sẽ thu hút lực chú ý của Chân Thiên cung nhưng không nghĩ tới hắn lại chơi lớn như thế. Lần này, Chân Thiên cung sẽ cảm thấy áp lực. Như vậy càng tốt, Bá Cẩu không thể không lộ diện. Bá Cẩu gặp khó, thần linh nấp trong Chân Thiên cung Thần cũng phải lộ diện, cũng cho chúng ta cơ hội chém giết.

Hắn nhìn quân đoàn nương tử quân trùng điệp bên dưới liền rùng mình, lắc đầu nói:

- Quá kinh khủng, lực liên kết như vậy quá kinh khủng. Nhưng Tần giáo chủ có nghề như thế, ngay cả ta cũng bị hắn lừa dối gia nhập Thiên Thánh giáo. Nếu tiểu bại hoại này muốn tạo phản...