Mục Thần Ký

Chương 361: Thử pháo




Tần Mục đi vào trong tiệm thợ rèn, Hư Sinh Hoa mang tạp dề trước người tránh tia lửa làm hỏng quần áo. Quần áo của hắn vốn ngăn nắp, hiện tại đã đổi màu, cũng không khác gì cái khăn lau bàn.

Hắn đang tạo một cây trâm, nghiền ép huyền kim trăm ngàn lần. Mỗi lần đều nghiền mỏng như tờ giấy vàng, sau đó cuộn lại, cuối cùng rèn thành hình. Cây trăm có tạo hình tinh tế tỉ mỉ, là thứ quý phụ thích nhất.

Trên thực tế, một tháng qua Hư Sinh Hoa đã có thanh danh không nhỏ trong giới thợ rèn. Có không ít thần thông giả Lục Hợp tới rèn linh binh, trong giới quý tộc có rất nhiều người tới tìm hắn rèn trâm và vòng tay.

Thần thông giả Lục Hợp cảnh đã có thể thai nghén linh binh trong thần tàng, cần phải tìm cao thủ rèn đúc mới được, bản lĩnh của thợ rèn rất trọng yếu. Hư Sinh Hoa rất thông minh, hắn rèn rất nhiều linh binh không tệ. Công pháp thần thông của hắn thiên biến vạn hóa, luôn có thể rèn ra linh binh làm thần thông giả Lục Hợp cảnh muốn.

- Tần Nhân Hoàng, ngươi đi vào trong cửa hàng ngồi đi, ta rèn xong cây trâm này sẽ tới ngay.

Hư Sinh Hoa nhìn thấy hắn đến, lại nói vọng vào trong cửa hàng:

- Yến tử, Nhân Hoàng đến rồi, ngươi thay ta chiêu đãi một chút!

Tần Mục đi vào trong cửa hàng, cười nói:

- Gọi ta giáo chủ là được rồi! Gọi ta là Nhân Hoàng, lúc nào cũng nhắc nhở ta, ngươi là địch nhân của ta.

Kinh Yến mặc quần áo thôn nữ đi tới, cũng cởi bỏ trang phục hoa lệ đến từ Thượng Thương, nàng bưng chén trà tới trước mặt Tần Mục.

Trà là trà thô. Lần đầu tiên Hư Sinh Hoa gặp Tần Mục, hắn chiêu đãi Tần Mục chính là trà tốt nhất Thượng Thương, cũng là trà tốt nhất Tần Mục từng uống, gọi là Thanh Minh trà. Hiện tại pha trà là trà bình thường.

- Không phải trà ngon, Tần giáo chủ thứ lỗi!

Kinh Yến thẹn thùng, cũng châm trà cho hắn, thấp giọng nói:

- Thanh Minh trà đã uống hết vào tháng trước.

Tần Mục nhấp một ngụm trà, nói:

- Ta cũng quen uống trà thô. Các ngươi mua cửa hàng này thế nào?

- Công tử có mua một căn nhà trong kinh thành, về sau bán nhà mua cửa hàng này.

Kinh Yến nói:

- Ngọc Liễu tỷ tỷ không quen chịu khổ. Nàng tìm lý do rời đi, trở về Thượng Thương, chỉ còn lại ta ở cùng công tử.

Tần Mục mời nàng ngồi, cười nói:

- Ngươi là cô nương tốt.

Hư Sinh Hoa xốc vải mành lên đi vào, trong tay cầm khăn mặt, hắn vừa mới rửa tay xong. Sau khi treo khăn mặt lên vải mành, hắn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cũng tự rót trà cho mình và uống cạn, lại rót thêm một chén.

Kinh Yến đang muốn đứng dậy, Hư Sinh Hoa khoát tay nói:

- Không có nhiều quy củ như vậy, ngươi là nữ chủ nhân trong tiệm rèn của ta, ngồi xuống là được.

Kinh Yến lại ngồi xuống.

Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, cười nói:

- Hư huynh, những ngày qua sống thế nào?

Hư Sinh Hoa thở dài, lắc đầu nói:

- Không dễ dàng nhưng rất phong phú. Lúc trước ta không biết kiếm tiền khó như vậy, lúc ta ở Thượng Thương chưa hề nghĩ tới chuyện tiền bạc. Mà bây giờ, ta lại biết giá trị một đại phong tệ lại cao như thế! Tần huynh, ngươi thanh toán mười bát mì bằng một đại phong tệ, thật lãng phí! Mua một trăm bát mì cũng dư xài.

Tần Mục mờ mịt, nói:

- Ta không biết giá trị cụ thể của đại phong tệ là bao nhiêu, ta cũng không muốn biết. Ta rất ít khi thiếu tiền tiêu, ra ngoài ăn cơm thường dùng đại phong tệ tính tiền.

- Ngươi không có trải qua thời gian nghèo khó.

Hư Sinh Hoa lại rót mấy ngụm trà, hắn nói:

- Những ngày qua ta tích lũy tiền trả cho ngươi, ngươi lại thư thả một đoạn thời gian. Có lẽ hai năm là đủ.

Tần Mục cười nói:

- Tiền lẻ thôi, ta không vội, Linh Nhi nhớ rõ hơn ta. Lần này ta đến mời ngươi đi dự lễ, việc chế tạo Xạ Nhật Thần pháo đã hoàn thành.

Hư Sinh Hoa giật mình, thở dài:

- Ngươi trước sau dùng hơn hai tháng thiết kế rèn ra một thần pháo khổng lồ như thế, ta chỉ có thể ở trong tiệm rèn này rèn linh binh cho thần thông giả. Mười lăm ngày trước, ta cảm ứng được ngươi mở lò hai lần, hẳn đã thử khung pháo?

- Không sai.

Tần Mục uống cạn chén trà, nói:

- Ta dùng tất cả lực lượng quốc gia chế tạo Xạ Nhật Thần pháo, kỳ thật ta không lấy tiền. Ta không thiếu tiền, nếu ta thu tiền, Hoàng đế cũng trả không nổi. Chúng ta đi xem thôi.

Hư Sinh Hoa cũng đứng dậy, hắn cởi tạp dề xuống, nói với Kinh Yến:

- Ngươi cũng đi theo ta.

Kinh Yến đồng ý, ba người rời khỏi tiệm rèn và ra ngoài thành.

Chờ ra ngoài thành, từ xa đã nhìn thấy linh binh to lớn hơn ngàn mẫu. Pháo đài cực lớn, nhãn cầu chính giữa pháo đài đã luyện thành, nó phiêu phù ở trung tâm tiêu điểm. Có hàng trăm thần thông giả đang đi qua lại kiểm tra các nơi, bọn họ rất bận rộn.

Ba người bọn họ đến nơi, nội tâm Hư Sinh Hoa và Kinh Yến càng rung động. Bọn họ ngước đầu nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, rất khó tưởng tượng Tần Mục chỉ dùng thời gian hai tháng là có thể luyện ra linh binh kinh khủng như thế.

Đương nhiên, cũng không phải là công lao của một mình Tần Mục, mà là kết tinh trí tuệ của tất cả cao thủ thuật số và thợ rèn đại sư trong Duyên Khang quốc, trong đó công lao Tần Mục lớn nhất.

Nếu không có Tần Mục thiết kế, cải tiến công nghệ rèn, với trình độ rèn của Duyên Khang quốc hiện tại không thể rèn ra bảo vật nghịch thiên như thế.

Tần Mục thúc đẩy công nghệ rèn của Duyên Khang quốc phát triển hơn trăm năm.

Hoàng đế và văn võ bá quan đều đến đông đủ, còn có quan lại quyền quý trong kinh thành và bình dân bách tính, mọi người tụ tập ở đây quan sát Xạ Nhật Thần pháo mở lò châm lửa. Thậm chí ngay cả thôn trưởng, mấy người Thanh U sơn nhân cũng chạy tới, chờ cự pháo này nổ súng.

- Kiểm tra đan lô bình thường! Đo lường không nứt!

Một quan viên bộ Công quát lớn.

- Kiểm tra trận văn bình thường! Đo lường không gãy!

- Kiểm tra phù văn bình thường!

- Kiểm tra khung pháo bình thường!

- Kiểm tra tiêu điểm bình thường!

- Kiểm tra Thần nhãn bình thường!



Hàng loạt âm thanh vang lên, Thiện Do Tín nhìn sang Tần Mục, Tần Mục gật đầu. Thiện Do Tín cao giọng nói:

- Châm lửa đan lô số 1, cường độ đo lường, kích hoạt toàn bộ hỏa lực!

Sau một lúc lâu, một dược sư ở đan lô số 1 quát lớn:

- Đã kích hoạt toàn bộ đan lô số 1, đo lường bình thường!

- Châm lửa đan lô số 2, kiểm tra đo lường!

- Kích hoạt toàn bộ hỏa lực đan lô số 2, đo lường bình thường!



Hư Sinh Hoa nhìn các công đoạn kiểm tra, nội tâm hắn chấn động, lẩm bẩm:

- Tần giáo chủ, lúc nào kỹ nghệ rèn của ta mới đạt tới trình độ của ngươi? Lò rèn nhỏ của ta quá tệ.

Tần Mục an ủi:

- Yên tâm, tất cả mọi người đều đi từng bước một lên vị trí cao hơn, ta cũng từng có thời gian thất vọng.

- Thật sao?

Hư Sinh Hoa nghi hoặc.

Tần Mục suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Giả. Ta vừa rời khỏi thôn không bao lâu cũng đã vang danh thiên hạ.

Hư Sinh Hoa im lặng, sau một lúc lâu mới nói:

- Tần giáo chủ, an ủi người khác như ngươi, sớm muộn gì cũng bị đánh chết.

- Nhưng lúc ta ở trong thôn, mới năm tuổi đã cầm chùy rèn sắt, đi theo Điếc gia gia học vẽ.

Vẻ mặt Tần Mục thản nhiên:

- Ngươi bây giờ mới bắt đầu cầm chuỳ sắt, lại không biết trong mười năm đó ta đổ bao nhiêu mồ hôi.

Hư Sinh Hoa gật đầu nói:

- Bá thể cũng không phải không cần cố gắng liền có thể thu hoạch được thành tựu, thụ giáo.

Rốt cuộc, năm mươi sáu đan lô đã bật hết hỏa lực, tất cả phù văn trên bệ Xạ Nhật Thần pháo sáng lên, tất cả trận pháp khởi động. Pháo đài to lớn dần dần bay lên không trung, khẩu pháo tỏa ra uy năng đáng sợ, không gian chấn động rất mạnh.

Năng lượng trong năm mươi sáu đan lô đang điên cuồng tụ tập vào tiêu điểm, thông qua hai tiêu điểm liền hóa thành bốn đạo tia sáng thô to chui vào trung tâm, tiến vào trong Thần nhãn to lớn.

Bánh răng trong Thần nhãn quay nhanh, tốc độ quay càng lúc càng nhanh. Đột nhiên âm thanh biến mất, Thần nhãn to chừng mười trượng biến thành hư ảo. Tất cả trận pháp bên trong Thần nhãn khởi động, tất cả huyền kim, huyền thiết, thần kim, thần liệu cấu thành Thần nhãn biến mất, thay vào đó là một đạo thần quang gột rửa Thần nhãn.

Con mắt khép kín.

Lộc cộc!

Con mắt thật to quay trên khung pháo, tiếng gió gào thét kinh người, rung động trong ánh mắt càng ngày càng kinh khủng, cho dù cường giả cấp giáo chủ cũng cảm thấy tim đập nhanh.

- Tần giáo chủ!

Thiện Do Tín đứng trên pháo đài, hắn khom người nói với Tần Mục:

- Xạ Nhật Thần pháo đã chuẩn bị xong xuôi!

Tần Mục vươn người đứng dậy, hắn nói với Duyên Phong Đế:

- Bệ hạ, mời!

Duyên Phong Đế hít sâu một hơi, suất lĩnh văn võ bá quan bay lên. Hắn đi lên pháo đài, trầm giọng nói:

- Tần đốc tạo, vất vả hơn hai tháng, do ngươi bắn pháo này đi.

Tần Mục đồng ý, Thiện Do Tín nâng khay ngọc tới, Tần Mục sử dụng nguyên khí thôi thúc. Lúc này khay ngọc tỏa ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng chiếu rọi và hóa thành một màn ánh sáng, cảnh tượng trong phạm vi ba thước thay đổi.

Tần Mục kích thích màn sáng trên khay ngọc, Thần nhãn trên Xạ Nhật Thần pháo quay chậm lại, Tần Mục điều chỉnh Thần nhãn nhắm vào bầu trời.

Hắn điểm vào khay ngọc một cái, đột nhiên Thần nhãn mở ra, một cột sáng xé rách bầu trời. Bầu trời chấn động rất mạnh và bị xé rách, tất cả mọi người nhìn thấy một vết đen trên bầu trời, cột sáng kia đã biến mất không còn tung tích.

Qua một lúc mới có âm thanh vọng từ thiên ngoại trở về, giống như vạn lôi chấn động, kinh thiên động địa.

Trên bầu trời xuất hiện một khe nứt to lớn, trong vết nứt không có cái gì. Không biết mất bao lâu, vết nứt mới bắt đầu khép lại.

Trái tim Hư Sinh Hoa ngày càng đập mạnh. Không người nào trong Thượng Thương có thể ngăn cản một pháo này, cho dù là sư tôn Ngọc Quân của hắn, cho dù là ba người khác cũng không thể ngăn cản uy lực của Xạ Nhật Thần pháo.

Loại vũ khí này không phải vũ khí nhân gian!

Là vũ khí đồ Thần!

- Tiền của trẫm không lãng phí.

Duyên Phong Đế ngửa đầu nhìn lên bầu trời đang khép lại, lẩm bẩm nói:

- Quốc sư, đáng tiếc ngươi không ở nơi này, không nhìn thấy cảnh tượng hiện tại.

Trong thảo nguyên, Duyên Khang quốc sư dẫn đại quân quay về Duyên Khang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy vết nứt trên bầu trời, trong lòng giật mình:

- Tần giáo chủ, rốt cuộc ngươi đã luyện thành vũ khí đồ Thần.

Trên pháo đài, Tần Mục xua tan nguyên khí, ánh sáng trên khay ngọc biến mất. Từng đan lô dập tắt, đủ loại trận pháp ngừng vận chuyển, Xạ Nhật Thần pháo to lớn bắt đầu hạ xuống.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói thầm:

- Đã gọi là Xạ Nhật Thần pháo, có nên bắn một pháo vào mặt trời?

Mọi người chung quanh rùng mình, Duyên Phong Đế vội vàng đoạt khay ngọc trong tay hắn, quát:

- Tần đốc tạo, nếu mặt trời bị một pháo của ngươi bắn nổ, lê dân bách tính sống thế nào? Ý nghĩ của ngươi quá nguy hiểm, trẫm muốn chém đầu ngươi!

Trong văn võ bá quan có một viên quan nói:

- Bệ hạ, quân vô hí ngôn!

Duyên Phong Đế quay đầu nhìn hắn, phất phất tay, nói:

- Trẫm chính là đang nói đùa. Ngươi nhìn không ra, trẫm cần ngươi làm gì? Cáo lão về quê đi. Tần ái khanh, khay ngọc này dùng thế nào?