Mục Thần Ký

Chương 352: Tâm đậu hủ




Tần Mục muốn giãy dụa, đột nhiên hai chân sinh ra hai tiếng “răng rắc”, xương cốt hai chân rạn nứt, hiện tại vừa dùng lực là gãy.

Hắn đau tới mức toàn thân run rẩy, ngay sau đó hai tay cũng gãy. Tần Mục không dám cử động tiếp, run rẩy cũng không dám áp chế, không dám thở mạnh.

Hiện tại hắn không dám dùng bất cứ lực lượng gì, sợ hơi thở mạnh một chút sẽ làm xương ngực nát vụn.

Hắn tiêu hao hết pháp lực, không thể sử dụng Long tiên trong túi Thao Thiết chữa thương.

Hắn bị đau đớn bao phủ, mồ hôi chảy ra như mưa.

Tất cả kiếm thương trên người hắn vỡ ra, máu tươi chảy ra như suối, Tần Mục cảm giác thân thể mình nóng lên, hắn giống như dung nham nóng chảy, nhưng hắn hiểu đây chỉ là ảo giác mà thôi, do thân thể mất máu quá nhiều, tri giác dần dần biến mất nên đại não mới có ảo giác như vậy.

Hắn đi theo Dược Sư học được nhiều tri thức như vậy.

Máu hắn chảy hết, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong hố to bên cạnh sinh ra âm thanh bốp bốp, nội tâm Tần Mục chán nản:

- Chẳng lẽ ta mới là ngụy Bá thể... Không đúng, ta chỉ không đủ cố gắng, không thể phát huy toàn bộ uy lực của Bá thể…

Hắn suýt nữa liều mạng đồng quy vu tận, lúc này mới thắng hiểm nửa chiêu, bản thân hắn cũng đánh mất năng lực chiến đấu.

Đột nhiên, trong hố to bên cạnh phân ra ba đạo khí lưu, đó là ba tia sáng như cầu vồng chui vào trong cơ thể hắn.

Tần Mục cảm giác xương cốt trong người đang di động, xương gãy dính vào nhau, vết rạn trên xương cốt cũng khôi phục, vết thương trên người hắn cũng khép lại thật nhanh.

Vừa rồi hắn bị đánh gãy vài cái răng, hiện tại cũng mọc dài ra.

Tần Mục kinh ngạc, hắn nghe được âm thanh như thủy triều, đó là âm thanh truyền ra từ thân thể của hắn, nguyên khí của hắn không ngừng bành trướng. Tu vi của hắn không ngừng bành trướng!

Lực lượng của hắn đang khôi phục, vết thương trong cơ thể đang chữa trị, Tần Mục cảm giác thương thế trong cơ thể của mình đang khôi phục thật nhanh.

Không chỉ như thế, hắn còn cảm giác được lực lượng kỳ lạ ẩn chứa trong ba cầu vồng, hắn cảm giác linh thai thần tàng đang mở ra. Tần Mục nhìn thấy nguyên khí của mình đang hóa lỏng và ôm lấy linh thai, xoay tròn chung quanh linh thai, dường như linh thai đang tắm trong đại dương ấm áp, cảm giác vô cùng thoải mái.

- Lần trước gặp được cảm giác thoải mái như vậy là lúc ta ba tuổi, sau khi ngủ trên giường bà bà, sau khi tỉnh mộng liền chạy vào nhà vệ sinh, kết quả ta tiểu đầy một giường. Sau đó ta liền bị bà bà ném vào trong động tuyết.

Tần Mục nháy mắt hắn hiểu ra cái gì là Tam Nguyên, Thiên Nguyên, Địa Nguyên và Thủy Nguyên.

Lực lượng Tam Nguyên lao tới, linh thai thần tàng vẫn phát sinh biến hóa rất lớn, linh thai của hắn đang phát triển cực nhanh, linh đài dưới chân không ngừng mở rộng, nó như biến thành lục địa nho nhỏ.

Khi nguyên khí trong linh thai bay ra khỏi mũi, nguyên khí cuồn cuộn tụ tập cùng một chỗ, đỏ rực, lơ lửng giữa không trung.

Nó không giống mặt trời.

Nguyên khí hóa lỏng tụ tập vào một chỗ như thủy cầu, cũng không giống ánh trăng. Linh thai thần tàng của hắn không thể so sánh với thần linh thần tàng.

Tần Mục thử thúc dục Bá Thể Tam Đan Công, hắn cảm giác mình vận chuyển công pháp chậm chạp, có lẽ vẫn còn thương thế ẩn chưa trị xong.

- Chúc mừng Nhân Hoàng độ phá Tam Nguyên.

Dãy núi biến mất, mặt trời trên bầu trời, ánh trăng biến mất vô tung Tần Mục nằm trong một tòa đại điện, dưới thân là phiến đá lạnh như băng.

Tần Mục cố đứng dậy, hắn nhìn thấy năm lão giả, phân biệt đang ngồi ở năm phương vị, cao cao tại thượng, cũng là lão nhân sống lâu năm như Tam Nguyên lão nhân.

Hắn nhìn chung quanh, đây không phải là Tam Nguyên điện, hắn đã tiến vào điện khác, dáng vẻ của năm lão giả này khác với Tam Nguyên lão nhân.

Tần Mục khôi phục tinh thần, cơ bắp toàn thân đau buốt, hai chân và hai tay đang run rẩy.

- Ba lão tiên nhân vừa rồi đâu rồi?

Giọng nói của Tần Mục hơi run rẩy, hỏi.

- Tam Nguyên lão nhân không có ở chỗ này.

Một lão tán nhân thấp bé trong đó lên tiếng, giọng nói của hắn rất to, trung khí mười phần, nói:

- Chúng ta là Ngũ Diệu tán nhân, nơi này là Ngũ Khí điện. Chúng ta ở Ngũ Khí điện nhìn thấy Nhân Hoàng đột phá Tam Nguyên, trong nội tâm cực kỳ khâm phục. Sau khi Nhân Hoàng đột phá liền bị đưa đến Ngũ Khí điện, sắp nghênh đón khảo nghiệm Ngũ Khí.

- Ta đã đột phá Tam Nguyên?

Tần Mục vừa mừng vừa sợ, nhưng hai chân của hắn không nghe lời, chân vẫn run rẩy không ngừng.

- Hắn quả nhiên là ngụy Bá thể, ta mới thật sự là Bá thể!

Thiếu niên đắc ý.

Ngũ Diệu tán nhân nghe nói như thế, bọn họ cảm thấy khó hiểu, không biết cái gì gọi là Bá thể và ngụy Bá thể.

Tần Mục cố gắng đứng vững nhưng hai chân đang run rẩy, hai cánh tay cũng không nghe lời, chúng đang run rẩy.

Một lão tán nhân cau mày, nói:

- Nhân Hoàng là người thứ hai thông qua khảo nghiệm Tam Nguyên, ngươi có ý định đột phá khảo nghiệm Ngũ Khí không?

Tần Mục dứt khoát ngồi xuống đất, tránh xấu mặt khi đứng không vững lại ngã xuống, hỏi:

- Đột phá Ngũ Khí khác với đột phá Tam Nguyên thế nào?

- Hơi khó hơn một chút.

Một bà lão nói:

- Nhân Hoàng có thể đột phá Tam Nguyên, từ đó có thể thấy căn cơ hùng hậu, có lẽ đột phá Ngũ Khí cũng không khó khăn.

- Còn khó hơn một chút?

Tần Mục sợ hãi, lắc đầu nói:

- Năm vị tiền bối, có thể dàn xếp một chút hay không, có thể cho ta khiêu chiến vào ngày khác hay không?

Hắn hiện tại không có lực khiêu chiến khảo nghiệm Ngũ Khí.

Tuy nói hắn đạt được Tam Nguyên của thiếu niên thần linh, thương thế trên cơ bản đã khỏi hẳn, nhưng đau đớn trên thân thể chưa biến mất, hơn nữa một kích cuối cùng là rơi từ mấy ngàn trượng trên cao xuống đất, tâm linh hắn bị trùng kích rất lớn, không chỉ thân thể hắn run rẩy, hiện tại linh hồn đang hoảng hốt, mất hồn mất vía.

Năm lão tán nhân cũng nhìn ra trạng thái của hắn không tốt, bọn họ nhìn nhau, một lão giả trong đó nói:

- Tiểu Ngọc Kinh chúng ta lúc trước không có quy củ này. Nếu như thông qua khảo nghiệm Tam Nguyên điện, như vậy có thể tiến vào Ngũ Khí điện của chúng ta, sau khi bại sẽ rời đi. Chưa từng có dừng lại giữa đường.

Một bà lão khác nói:

- Nhưng đột phá Tam Nguyên quá khó gặp. Người đột phá Tam Nguyên đầu tiên đã là chuyện bảy ngàn năm trước, Nhân Hoàng có thể đi tới một bước này, nếu như không cho phép hắn khiêu chiến vào ngày khác, như vậy thật quá phận.

Năm lão giả thương nghị một phen, lão giả cầm đầu nói:

- Nhân Hoàng đã mở miệng, Tiểu Ngọc Kinh chúng ta cũng không phải không biết biến báo. Như vậy chờ Nhân Hoàng tu dưỡng xong, lại tới khiêu chiến Ngũ Khí điện.

- Đa tạ!

Tần Mục cố đứng dậy, hắn cảm tạ năm lão tán nhân.

Chờ hắn đứng lên, đột nhiên cảnh sắc biến đổi, hắn đã xuất hiện bên ngoài Tam Nguyên điện, Thiên Nguyên chân nhân, Địa Nguyên chân nhân cùng Thủy Nguyên chân nhân đang nói chuyện với Thanh U sơn nhân, Thanh U sơn nhân vô cùng khiếp sợ, thôn trưởng càng đắc ý.

- Nhân Hoàng.

Tam Nguyên lão nhân chào hắn, Thiên Nguyên chân nhân kinh ngạc nói:

- Vì sao Nhân Hoàng không khảo nghiệm Ngũ Khí?

Chân Tần Mục đang run rẩy, nói:

- Ngũ Diệu tán nhân biết rõ trạng thái của ta không tốt, cho phép sau này có thể tiến vào Ngũ Khí điện, lại khiêu chiến một hồi. Thanh U Tiên, khảo nghiệm Ngũ Khí điện này có thể dàn xếp mấy ngày?

Sắc mặt Thanh U sơn nhân hòa hoãn, nói:

- Trạng thái Nhân Hoàng hôm nay thật sự không thích hợp khiêu chiến. Sau Ngũ Khí điện còn có Lục Hợp điện, hai vị đạo hữu lão Đạo Chủ và lão Như Lai cũng cần một thời gian mới có thể quen thuộc Lục Hợp điện, cũng được, Nhân Hoàng có thể ở lại Tiểu Ngọc Kinh một thời gian ngắn, chờ đột phá Ngũ Khí điện và Lục Hợp điện.

Tần Mục thăm dò nói:

- Như vậy chuyện mời cao nhân Tiểu Ngọc Kinh xuống núi...

Thanh U sơn nhân cười nói:

- Ta chỉ muốn ngươi chiến thắng ba đệ tử của Tiểu Ngọc Kinh, sau đó ngươi tùy tiện xuống núi, hôm nay ngươi đột phá Tam Nguyên, đã vượt qua chờ mong của ta. Ta đã đáp ứng ngươi, tự nhiên không thể đổi ý.

Tần Mục ngạc nhiên, từ khi hắn lên núi tới bây giờ, Thanh U sơn nhân chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, không ngừng châm chọc khiêu khích, tại sao hiện tại dễ nói chuyện như thế?

Thanh U sơn nhân nói với Tam Nguyên lão nhân:

- Ba vị sư huynh, ta theo Nhân Hoàng xuống núi, xử lý một ít chuyện thế tục, những ngày này sẽ không có mặt trong Thánh sơn, kính xin ba vị sư huynh vất vả hơn một ít.

Thủy Nguyên chân nhân nói:

- Hồng trần nhiều quấy nhiễu, khó định tiên nhân tâm. Sư đệ xuống núi, cẩn thận làm dao động nội tâm thanh tịnh.

Thanh U sơn nhân cười nói:

- Ta đã vào hồng trần thế tục rèn luyện một lần, nội tâm thế tục đã sớm chết, các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở lại.

Hắn gọi Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại và Long Du, nói:

- Ta sẽ theo Nhân Hoàng xuống núi một chuyến, các ngươi cũng theo ta xuống núi, không cần cả đời ở lại Tiểu Ngọc Kinh, sống chung với những lão đầu chúng ta không có niềm vui thú gì.

Ba người vừa mừng vừa sợ, bọn họ đã sớm muốn xuống núi, tiếc rằng Tiểu Ngọc Kinh có quy củ quá lớn, Thanh U sơn nhân ngày bình thường căn bản không cho phép bọn họ xuống núi lịch lãm rèn luyện.

Thanh U sơn nhân lại chào từ giã lão Đạo Chủ và lão Như Lai, hai lão nhân nói:

- Chúng ta mới vừa thoát khỏi chuyện thế tục, cầu thanh tịnh mới đi đến Tiểu Ngọc Kinh, ngươi lại muốn nhảy vào hồng trần. Thanh U Tiên, ta sợ ngươi nhiễm hồng trần không thể thoát ra được!

Thanh U sơn nhân nghiêm túc nói:

- Các ngươi lo ngại. Ta chỉ xuống núi theo lời hứa, hoàn thành lời hứa sẽ trở lại. Ta sẽ không vướng bận chuyện thế tục.

- Chỉ hy vọng như thế.

Thanh U sơn nhân lại mời hai tiên nhân khác tới, nói:

- Du Vân, U Hà, hai vị sư huynh tinh thông thuật số, theo ta xuống núi đi một lần chứ?

Hai lão tiên nhân cười nói:

- Xuống núi một chút cũng tốt.

Vương Mộc Nhiên cưỡi một con hươu đực, con hươu này là tọa kỵ của Chân tán nhân, Chân tán nhân chết trong tay Duyên Khang quốc sư, tọa kỵ của hắn cũng do Vương Mộc Nhiên nuôi.

Con hươu này lớn không kém gì Long Kỳ Lân, bởi vì Long Kỳ Lân mập mạp, con hươu cũng rất cường tráng, nó nhìn Long Kỳ Lân, rất xem thường con mèo mập mạp này.

Long Kỳ Lân đã sớm tập mãi thành thói quen, lơ đễnh, Hùng Kỳ Nhi nói:

- Long béo, con hươu kia khinh bỉ ngươi.

- Cố gắng chịu nhục.

Long Kỳ Lân đã sớm đắc đạo:

- Hắn hoành mặc hắn hoành, gió mát phật sơn cương.

Mọi người rời khỏi Tiểu Ngọc Kinh, Thanh U sơn nhân quay đầu lại nhìn, nội tâm hắn cảm khái, nói với trưởng thôn:

- Rất nhiều năm trước ta đi theo ngươi rời khỏi nơi đây, ý chí chí khí, nội tâm chỉ nghĩ sẽ làm đại sự kinh thiên động địa. Khi trở về ý chí tinh thần sa sút, hùng tâm tráng chí phai mờ sạch sẽ. Ta cho rằng mình sẽ không rời đi, không nghĩ tới lại bị đệ tử của ngươi mời ra khỏi Tiểu Ngọc Kinh. Thật sự là tạo hóa trêu người.

- Không phải Mục nhi mời ngươi, thật ra là tâm của ngươi động.

Trưởng thôn ý vị thâm trường nói:

- Gió động hay cờ động? Nhân giả tâm động mà thôi.

Thanh U sơn nhân cười nói:

- Ngươi sai rồi, tâm thế tục của ta đã chết, sẽ không sống lại!

Trưởng thôn lắc đầu cười nói:

- Nói năng chua ngoa nhưng tâm như đậu hũ. Mục nhi, ngươi đừng nhìn lão gia hỏa này luôn hung dữ với ngươi, kỳ thật hắn là kẻ yếu đuối, nếu ngươi đả thương tâm của hắn, tâm đậu hủ của hắn sẽ nát, có dán cũng không dán được!

Thanh U sơn nhân cười lạnh nói:

- Tâm ta không dán được? Ngươi vừa mới nằm rạp trên đất khóc lóc đấy.

Trưởng thôn giận dữ:

- Năm đó Tuyết Kỳ tiên tử rời bỏ ngươi, là ai nằm rạp trên mặt đất khóc tới mức trở thành lệ nhân?

- Ngươi vừa khóc thảm, còn muốn ôm Nhân Hoàng.

- Thời điểm ngươi mặt dày mày dạn khóc cầu hợp lại, có từng nghĩ ta sẽ trào phúng ngươi hôm nay không?

- Ngươi còn cọ nước mũi trước ngực Nhân Hoàng!

...

Tần Mục trợn mắt, tuổi tác hai lão nhân này cộng lại cũng hơn một ngàn sáu trăm tuổi, hiện tại còn cãi nhau đỏ mặt tía tai, không ngừng vạch trần khuyết điểm và sai lầm của người khác, liên tục nói móc châm chọc nhau.

- Bọn họ càng sống tuổi càng nhỏ, đều là lão ngoan đồng.

Tần Mục lắc đầu, thầm nghĩ:

- Què gia gia đi nơi nào? Nếu như cao nhân Đạo môn không đuổi kịp hắn, chỉ sợ hắn đã tiến vào Tiểu Ngọc Kinh. Ta trì hoãn trong Tiểu Ngọc Kinh hai ba ngày, thời gian hai ba ngày này, chỉ sợ Què gia gia đã lật tung Tiểu Ngọc Kinh lên vài lần. Còn nữa, không biết chiến sự trên thảo nguyên thế nào, quốc sư có đến Lâu Lan Hoàng Kim Cung hay không?

Đại tuyết sơn, bên ngoài Lâu Lan Hoàng Kim Cung, nơi này rất lạnh lẽo.

Duyên Khang quốc sư chắp hai tay sau lưng, mặt không tình cảm, ánh mắt nhìn vào cung điện vàng son lộng lẫy. Sau lưng hắn chính là đại quân Duyên Khang quốc đội ngũ chỉnh tề, không ai phát ra âm thanh nào, mặc trong đại quân có dị thú cũng không phát ra tiếng động gì.

- Quốc sư, Luyên Di Khả Hãn đầu hàng!

Một vị tướng quân tiến lên, khom người bẩm báo.