Mục Thần Ký

Chương 269: Thần y đấu pháp




"Sư đệ có vẻ khá đề phòng ta?"

Tiểu Độc Vương cười nói:

"Ta và ngươi tuy là sư huynh đệ nhưng chưa từng gặp mặt, nên thân thiết mới đúng."

Tần Mục đặt tay xuống, hắn từng nghe thái hậu nương nương nói về Tiểu Độc Vương, dược sư gia gia cắt mặt quy ẩn Đại Khư cũng có liên quan tới người này.

Tiểu Độc Vương là đệ tử tâm đắc nhất của dược sư nhưng lại phản bội dược sư, nói ra việc Ngọc Diện Lang Quân là Độc Vương.

Ngọc Diện Lang Quân và Độc Vương là hai người trong giang hồ. Một người là nam tử tuấn mĩ tuyệt thế phong lưu phóng khoáng, cao lớn, anh tuấn, thần võ, đối xử hòa nhã với mọi người, làm gì cũng nương tình, không thu hút ong bướm nhưng ong bướm cũng tự tìm tới.

Còn Độc Vương là kẻ mặt xanh nanh vàng, ra tay tàn độc nổi tiếng độc ác từng giết chết không biết bao nhiêu cao thủ còn từng tiêu diệt một đại phái tiếng tăm lẫy lừng, đầu độc hết toàn bộ người trong môn phái chính đạo đó, không để lại bất cứ một sinh mệnh nào.

Cho dù là Đạo môn hay Đại Lôi Âm Tự cũng có không ít đạo nhân và cao tăng đắc đạo bị hắn đầu độc chết.

Tu vi của Độc Vương không cao nhưng bản lĩnh cực cao, bất luận là độc hay cổ trùng đều đạt tới trình độ đỉnh cao. Hai phe chính tà từng nhiều lần bao vây tiêu diệt hắn, một số cao thủ cấp giáo chủ cũng đã ra tay nhưng tất cả đều không hạ gục được hắn mà ngược lại đều trúng độc chết hoặc bị thương.

Độc Vương mang mặt nạ mặt xanh nanh vàng, không ai biết diện mạo thật sự của hắn ta, cho tới khi đệ tử của hắn là Tiểu Độc Vương tiết lộ, người đời mới biết Độc Vương chính là Ngọc Diện Lang Quân nổi tiếng phong lưu.

Hậu quả sau khi thân phận bại lộ vô cùng phức tạp, có người muốn giết hắn, có một số nữ tử muốn tranh đoạt hắn. Tới cả thái hậu nương nương có quyền có thế cũng gia nhập đội quân tranh đoạt dẫn tới việc dược vương không thể không cắt mặt mình vứt bỏ toàn bộ tình cảm trốn vào Đại Khư, nửa đời còn lại không dám bước chân ra khỏi Đại Khư.

Tuy nhiên chuỗi ngày của Tiểu Độc Vương cũng không dễ dàng gì, những người như thái hậu nương nương trút toàn bộ giận dữ lên đầu hắn ta, truy sát hắn khắp nơi. Tiểu Độc Vương cũng bị dồn tới mức suýt nữa phải trốn vào Đại Khư, may mà có quốc sư thu nhận và giúp đỡ.

Đối với những việc dược sư trải qua, Tần Mục chỉ nghe nói chứ không biết thực hư thế nào nhưng hắn biết Tiểu Độc Vương kế thừa bản lĩnh độc của dược sư, khả năng dùng độc đã gần sánh với dược sư.

Duyên Phong Đế cười nói:

"Giáo chủ, lần này trẫm mời ngươi và Tiểu Độc Vương, vì hai vị đều là đệ tử của Ngọc Diện Độc Vương. Một người giỏi dùng độc, một người giỏi trị thương, hai bên hỗ trợ nhau nói không chừng có thể chữa lành cho trẫm và quốc sư."

Tần Mục mỉm cười:

"Tuân chỉ. Ta cũng muốn xem tài nghệ của sư huynh."

Tiểu Độc Vương kiểm tra vết thương của hoàng đế, kiểm tra hiệu quả Tần Mục chữa trị cho hoàng đế trong thời gian qua. Mụn trên mặt hắn càng lúc càng đáng sợ, hắn cười tít mắt nói:

"Tay nghề của ngươi không tồi, trong một đêm đã giải được thiên cơ độc."

Tần Mục nghiên đầu nhìn quốc sư Duyên Khang, sau khi về kinh thành Tiểu Độc Vương chữa trị cho quốc sư, thản nhiên nói:

"Ngươi cũng không tệ, thiên cơ độc dùng rất tài tình."

Chỗ mụn trên cổ tay Tiểu Độc Vương đột ngột vỡ ra, một số con nhện nhỏ trong suốt bò ra khỏi mụn, những con nhện này lập tức phun tơ dính vào ấn đường của Duyên Phong Đế. Sau đó bò theo sợi tơ vào trong ấn đường của Duyên Phong Đế, chui vào trong thần tạng Linh Thai của ông ta.

"Ta không muốn đầu độc chết nàng ta. Với thủ đoạn của ta, đầu độc chết một vị giáo chủ rất dễ dàng."

Tiểu Độc Vương thản nhiên nói:

"Cho dù là giáo chủ của giáo phái nào đi nữa, đầu độc chết bọn họ đối với ta mà nói rất đơn giản."

Tần Mục không hề ngẩng đầu lên, hai mắt xuất hiện lưỡng trùng thiên, dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn kiểm tra vết thương của quốc sư Duyên Khang:

"Cho dù ngươi đầu độc chết thân xác của nàng ta, ta cũng có thể giữ lại hồn phách, sau khi giải độc lại cứu sống nàng ta. Hơn nữa giáo chủ cũng không phải ngươi nói đầu độc là có thể đầu độc. Thân là giáo chủ, muốn giết chết ngươi cũng không cần phải chạm trán với ngươi. Đặc biệt là ma giáo, có hàng ngàn cách khiến ngươi chết bất đắc kì tử. Đợi tới ngày nào đó sư huynh chết ở rãnh nước thải, ngươi sẽ hiểu."

"Vậy sao?" Tiểu Độc Vương gương mặt dữ tới, cười khó coi hơn cả khóc.

"Đúng vậy." Tần Mục cười tươi như một bông hoa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang đều có chút kinh hãi. Hai người này gặp mặt nhau, lời nói đối địch, sát ý mỗi lúc một rõ rệt.

Linh Dục Tú chớp mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người thấy rằng tình hình có phần mất kiểm soát thì cười nói:

"Tiểu Độc Vương, Tần giáo chủ, trị thương quan trọng hơn cả."

Quốc sư Duyên Khang hắng giọng một tiếng, Duyên Phong Đế cũng hắng giọng một tiếng, nói:

"Dục Tú, ngươi lui xuống trước đi."

Linh Dục Tú vâng lời, lui khỏi tòa đại điện này.

Mụn trên mặt Tiểu Độc Vương vỡ ra, hàng loạt côn trùng giống như những con cá bay ra chui vào những thần tạng khác của Duyên Phong Đế kiểm tra thương tích trên các thần tạng, hắn nói:

"Ngươi rất lợi hại, các thương tật tiềm ẩn trong thần tạng của bệ hạ đều đã loại bỏ, thương tích trên người và thần tạng đều đã khỏi hoàn toàn. Chỉ đáng tiếc y thuật của ngươi có hạn, không thể chữa trị thần tạng."

Tần Mục nhìn rõ những tàn dư thần thông của thần trong người quốc sư Duyên Khang, chỉ thấy Tiểu Độc Vương dùng sợi linh tơ của độc vật hóa công quấn lấy tàn dư thần thông, định dùng tơ độc để loại trừ những thần thông kia. Những sợi tơ độc này có tác dụng hóa công, loại trừ thần thông thậm chí là nguyên khí tu vi của người khác, chỉ có điều tác dụng đối với thần thông của thần hơi nhỏ.

"Độc công của ngươi đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, những hóa công linh tơ này được dùng vô cùng tài tình. Nhưng vẫn có thể làm tốt hơn nữa." Tần Mục mỉm cười nói.

Hai người lại đưa mắt nhìn nhau.

Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang đều sởn da gà, nếu như hai người này đấu pháp, e rằng sẽ dùng độc, dùng thuốc trên người họ.

Quốc sư Duyên Khang nói:

"Hai vị đều là thần y, lại là đồng môn, có cách giải quyết nào không?"

Tiểu Độc Vương vội vàng nói:

"Thương tích của bệ hạ ta đã có vài phần chắc chắn. Thần tạng của bệ hạ bị phá hủy, thần có thể lấy thần tạng của một người sống, cấy ghép cho bệ hạ."

Duyên Phong Đế nhíu mày:

"Dám chắc bao nhiêu phần?"

"Việc này..."

Tiểu Độc Vương do dự rồi liếc nhìn Tần Mục, nói:

"Thần giỏi dùng độc, chắc chắn được bao nhiêu phần rất khó nói."

Tần Mục nói:

"Thương tích của quốc sư chỉ dùng hóa công linh tơ thì không thể giải quyết được, chủ yếu là vì thần thông tàn dư của thần quá mạnh. Ta cho rằng nên tìm mấy chục cao thủ cấp giáo chủ hợp lực trấn áp những tàn dư thần thông này để quốc sư có thể điều động tu vi của mình, luyện hóa tàn dư thần thông."

Quốc sư Duyên Khang lắc đầu nói:

"Trong địa phận Duyên Khang quốc cũng có mấy chục vị cao thủ cấp giáo chủ nhưng rất khó để ai cũng nghe theo lời ta. Hai vị thần y, hai người một người dùng độc một người dùng thuốc, có lẽ có thể bổ sung cho nhau."

Tần Mục đưa mắt nhìn Tiểu Độc Vương, Tiểu Độc Vương cũng nhìn Tần Mục.

"Sư phụ của ta Ngọc Diện Độc Vương, y độc song tuyệt, có thể dùng y thuật để phát triển độc thuật, cũng có thể dùng độc thuật làm lớn mạnh y thuật."

Tiểu Độc Vương nói:

"Ngươi có thể dùng độc của ta để làm lớn mạnh bao lần?"

Tần Mục lạnh nhạt nói:

"Cái này cần phải xem độc tính của sư huynh mạnh cỡ nào. Ta có thể dùng thuốc để bồi bổ nguyên khí cho bệ hạ, tăng sức sống cho người, giúp sức sống và nguyên khí của người tự chữa trị vết thương của thần tạng. Độc của ngươi mạnh nhường nào, có thể tăng bốn năm chục lần nguyên khí và sức sống trong thuốc của ta không?"

"Cần mạnh tới nhường nào mới coi là mạnh?"

Tiểu Độc Vương lạnh nhạt nói:

"Ta sợ rằng thuốc bổ của ngươi không chống chịu được kịch độc của ta! Ta giúp quốc sư luyện hóa thần thông còn dư, cần tăng bốn năm chục lần độc tính của hóa công linh tơ mới có thể tiêu hủy được thần thông tàn dư của thần. Độc tính mạnh tới bước này, thần cũng có thể bị đầu độc chết, cũng bị hóa thành xương cốt. Ngươi có bản lĩnh này không?"

Tần Mục nghiến răng:

"Có thể thử!"

Độc trùng bò từ trong người Duyên Phong Đế ra, lại chui và trong mụn trên mặt và trên tay của Tiểu Độc Vương.

"Ngươi không luyện được thuốc như vậy ta sẽ đầu độc chết ngươi."

Hắn cười hì hì nói.

Tần Mục sắc mặt bình tĩnh:

"Nếu như ngươi dùng sai độc, ta sẽ xin hoàng đế giữ lại mạng cho ngươi, dẫn ngươi về Đại Khư."

Tiểu Độc Vương mặt biến sắc, hừm một tiếng rồi cầm bút viết hàng loạt tên độc dược.

Tần Mục cũng viết một đơn thuốc.

"Bệ hạ, hãy sai người bốc thuốc!" Hai người vứt bút đi, lặng lẽ ngồi xuống.

Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang đưa mắt nhìn nhau, hai người này đều rất nóng tính, nhìn không hề giống đang giúp họ chữa trị, ngược lại giống như muốn lấy mạng họ.

Duyên Phong Đế hắng giọng gọi mấy vị thái y ở ngoài điện vào, nói:

"Mau đi bốc thuốc!"

Mấy vị thái y vội vàng cầm đơn thuốc đi.

"Thuốc của ngươi mạnh đấy." Tiểu Độc Vương cười dữ tợn.

Tần Mục mặc kệ hắn, một lúc lâu sau thái y cũng đã mang tới toàn bộ độc dược, thuốc bổ mà họ cần. Tần Mục lập tức ra tay, tinh luyện dược lực. Hắn phát động Bá Thể Tam Đan Công, lúc thì hóa thành Huỳnh Hoặc Tinh Quân đầu trâu thân người, lúc thì hóa thành Thái Bạch Tinh Quân đầu hổ thân người rồi lại hóa thành Thần Tinh Quân, Tuế Tinh Quân. Biến hóa thân xác, biến hóa nguyên khí, tinh luyện các loại dược lực.

Tiểu Độc Vương thì dùng độc dược để nuôi côn trùng, khiến độc trùng trở thành vật kịch độc rồi lại dùng độc trùng để luyện chế độc đan, dùng độc đan nuôi độc trùng. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng nuôi được một con nhện to màu đen kịt với đôi mắt màu đỏ, độc khí xung quanh đông kết lại không tan ra.

Tần Mục cũng lấy ra mấy loại hạt giồng, trồng hoa trong đại điện, trồng những hạt giống này lên linh đan đã luyện xong. Dùng Tạo Hóa Địa Nguyên Công để hoa hút lấy dược lực của linh đan, không bao lâu sau hoa sinh trưởng kết quả.

Hắn lại lấy linh quả hoặc rễ cây cần dùng tiếp tục tinh luyện, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng cũng luyện thành bảy viên linh đan dược hoàn và một viên hồng hoàn từ đống dược liệu chất cao như núi kia.

Tần Mục cất dược hoàn đi nhìn Tiểu Độc Vương.

Tiểu Độc Vương thì luyện chết con nhện lớn kia thành một chuỗi linh tơ dường như không thể nhìn thấy và một bình độc dịch.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tần Mục giao hồng hoàn cho Tiểu Độc Vương, Tiểu Độc Vương giao độc dịch cho Tần Mục.

Tần Mục khẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ nói:

"Bệ hạ, uống thuốc thôi!"

Duyên Phong Đế trong lòng kinh hãi nhìn bảy viên linh đan và một bình độc dịch của Tần Mục, nói:

"Ái khanh, độc tính này…"

"Độc tính rất mạnh!"

Tần Mục liếc nhìn Tiểu Độc Vương:

"Nếu như bệ hạ băng hà, thần sẽ giúp bệ hạ báo thù!"

Quốc sư Duyên Khang cũng chần chừ nhìn hồng hoàn và linh tơ trước mặt, Tiểu Độc Vương nói:

"Quốc sư yên tâm đi, đảm bảo ổn thỏa!"

Tần Mục hóa thành một cái bóng chui vào trong thần tạng của Duyên Phong Đế. Bảy viên linh đan đặt vào trong bảy thần tạng, trên mỗi viên linh đan đều có nhỏ một giọt độc dịch sau đó quay người bước đi.

Tiểu Độc Vương phóng linh tơ vào trong người quốc sư Duyên Khang, dùng tay rút từ trong miệng quốc sư Duyên Khang ra một sợi tơ nhện. Trồng tơ nhện này vào trong hồng hoàn, sau đó nhét hồng hoàn vào miệng quốc sư.

Trong người Duyên Phong Đế phát ra tiếng nổ nong trời lở đất, đột nhiên lông tóc trên người móc dài ra, xương cốt cũng phát triển mạnh. Chỉ trong chớp mắt hai chân đã cao hơn một đoạn, quần cũng không che hết, đầu cũng to hơn, râu trên mặt mọc tua tủa như cỏ dại, tóc trên đầu mọc dài ra xung quanh.

Lông chân, lông ngực, lông măng trên người đều vô cùng to và cứng, xé toạc long bào.

Không bao lâu sau, Duyên Phong Đế trở thành một người khồng lồ cao hơn mười trượng, nằm trên mặt đất không thể cử động. Một nửa đại điện toàn là lông và tóc vùi lấp hoàng đế trong rừng lông tóc rậm rạp.

"Độc của ngươi hơi mạnh rồi, sư huynh!" Khóe mắt Tần Mục co giật.

Bên kia, từ mắt, tai, miệng, mũi của quốc sư Duyên Khang đột nhiên mọc ra tơ nhện trong suốt, thậm chí tới lỗ chân lông cũng có không ít tơ nhện mọc ra quấn lấy ông ta giống như một chiếc bánh tét vô cùng kín kẽ chắc chắn.

Tiểu Độc Vương sắc mặt nghiêm trọng:

"Thuốc của ngươi có vẻ bổ quá!"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, mỗi người lại cầm bút viết đơn thuốc sau đó vứt bút, định đợi hoàng đế sai người đi bốc thuốc nhưng lúc này mới nhớ ra hoàng đế đang bị vùi lấp trong lông và tóc.

Hai người đành phải hắng giọng, gọi thái y ở ngoài điện cầm hai đơn thuốc đi.

Thái y đợi ngoài điện trong lòng vô cùng kinh hãi chỉ thấy hàng loạt sợi lông to dài mọc từ trong điện ra ngoài trải khắp bậc thềm.

Không bao lâu sau, thái y bốc thuốc mang về. Tần Mục lập tức tiếp tục tinh luyện, Tiểu Độc Vương cũng vội vàng nuôi độc trùng.

Tần Mục rút ra hai con Đao Mổ Heo, chặt đứt hết không biết bao nhiêu lông và tốc, khó khăn lắm mới tìm được hoàng đế cho ông ta uống thuốc.

"Chết rồi!"

Hai người tiến hành quan sát, sắc mặt sa sầm:

"Hình như quân thần mất cân bằng…"

Bên hoàng đế tuy lông và tóc không mọc ra nữa nhưng có độc tố chảy ra. Bên quốc sư thì bắt đầu mọc lông và tóc.

Hai người vội vàng lấy bút, tiếp tục viết đơn thuốc.