Mục Thần Ký

Chương 225: Treo tranh trừ tà




Dưới chân Long Kỳ Lân phun ra hỏa vân, bay thẳng lên trời, chạy ra khỏi sơn cốc, đột nhiên Thanh Ngư tản nhân ngồi dậy, giơ tay đập một chưởng về phía trước, lập tức sấm sét cuộn cuộn, vô số tia sét xoắn quanh giống như thanh long lao nước đại, phóng về phía Long Kỳ Lân.

Thanh Ngư tản nhân đột nhiên thổ huyết (*), nắm tay run rẩy, sấm sét của chưởng này liền bị đánh chệch, làm ngọn núi phía trước mặt Long Kỳ Lân nổ tung một mảng.

Tần Mục giật nảy mình, những cao thủ cảnh giới Thiên Nhân này cho dù bị thương, nhưng uy lực của thần thông vẫn thật đáng sợ, nếu như bị đánh trúng chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.

Lư Văn Thư, Phổ Thiện la hán và những người khác chảo đảo đứng dậy, kẻ nào kẻ nấy cũng cố gắng kìm nén không để thổ huyết, trong lòng không khỏi khiếp đảm, họ vẫn quá xem thường Hùng Bì đại ma thần mà Tần Mục triệu hồi, bị Hùng Bì đại ma thần đánh một đòn trọng thương, nếu như không phải có Khô Diệp đạo nhân làm gián đoạn một lần triệu hồi của Tần Mục, Hùng Bì đại ma thần triệu hồi ra chắc chắn còn mạnh hơn nhiều, e rằng tất cả bọn họ gộp lại cũng không đủ để Hùng Bì đại ma thần tiêu diệt.

“Có đuổi theo nữa không?”

Lư Văn Thư khẽ hỏi.

Lúc này, Khô Diệp đạo nhân đang ngồi xếp bằng, hơi thở yếu ớt, cười thảm:

“Lão đạo không thể cùng các đạo hữu hàng ma vệ đạo nữa rồi. Sinh khí của ta đã bị ma thần đánh gãy, thân xác này không dùng được nữa rồi…”

Mọi người ai nấy cũng bi thương.

Khô Diệp đạo nhân thều thào:

“Đời người vốn là một chiếc lá khô, cuối cùng cũng sẽ rớt xuống hoàng tuyền. Các vị đạo nhân, các vị nhất định phải tiêu diệt tên Thiên Ma giáo chủ đó, ta muốn gặp được hắn trên đường xuống hoàng tuyền. Ta đi trước một bước…”

Nói xong liền tắt thở.

Lư Văn Thư khóc lớn, bái lạy:

“Đạo huynh đi bình an! Chúng ta nhấn định sẽ đưa tên ma đầu này tới gặp huynh!”

Phổ Thiên la hán rầu rĩ thở dài, chắp tay hành lễ, nghiêm khắc nói:

“Vứt bỏ thân xác phàm tục của kiếp này để gặp Như Lai. Tạm biệt đạo huynh!”

“Tạm biệt!”

Thanh Ngư tản nhân rớt nước mắt nói.

La Tam Phá nói:

“Con Long Kỳ Lân đó chạy rất nhanh, chúng ta phải đuổi theo ngay mới kịp, nếu không để hắn triệu hồi ra ma thần thứ hai, như vậy sẽ hỏng bét!”

Lư Văn Thư sát khí bừng bừng:

“Hắn không có cơ hội này đâu! Phía trước còn có các cao thủ mạnh hơn chúng ta đợi hắn chui đầu vào lưới!”

Tuy nói vậy nhưng bọn họ vẫn ép buộc trấn áp thương tích, uống linh đan trị thương, đuổi theo hướng Tần Mục rời đi.

Tần Mục ngồi trên lưng Long Kỳ Lân, lấy ra một tế đàn bạch cốt, thử triệu hồi ma thần thứ hai, tuy nhiên Long Kỳ Lân khi chạy có chút lắc lư, rất dễ khiến phù bảo không thể chiếu lên phù văn trên người tượng ma thần, sai một phù văn là công sức đổ hết xuống sông xuống biển, vì thế hắn chỉ đành từ bỏ ý định này.

Tần Mục kiểm tra một lượt, trên người mình không hề có chút thương tích nào, Hồ Linh Nhi cũng không bị thương, Long Kỳ Lân da thịt dày, trên người lại còn vảy rồng bảo vệ, cũng không bị thương chút nào, chỉ có ma vương Đô Thiên bị đánh biến dạng một chút.

Tần Mục dùng nguyên khí chu tước thiêu đốt người hắn đỏ rực, sau đó sửa lại những bộ phận bị biến dạng. Ma vương Đô Thiên vô cùng xấu hổ và giận dữ nên lặng im không nói gì. Lần này bị Hùng Bì đại ma thần xem thường, giẫm đạp lên người hắn, đây là một nỗi sỉ nhục vô cùng lớn.

Tần Mục quan sát địa lý bên dưới, lấy ra một tấm bản đồ địa lý Duyên Khang để đối chiếu sông núi ở xung quanh, thở phào một hơi, nói:

“Nơi này đã rất gần Đại Khư, với tốc độ của Long Kỳ Lân, chắc khoảng nửa ngày nữa sẽ có thể tới được biên giới Đại Khư. Chỉ có điều đi qua Mật Thủy Quan là không ổn.”

Bọn họ bị truy sát dọc đường đi, lộ tuyến đã lệch hướng Mật Thủy Quan, cũng cách xa Duyên Biên Quan.

“Kế sách hiện tại chỉ có thể đi theo con đường Thánh giáo ta để lại khi buôn lậu.”

Tần Mục suy nghĩ một lát, giữa Đại Khư và Duyên Khang có một Thần Đoạn Sơn Mạch, trên các đỉnh núi của Thần Đoạn Sơn Mạch đều có Nỏ Huyền Cơ, nếu có người đi qua Thần Đoạn Sơn Mạch, đều sẽ bị Nỏ Huyền Cơ bắn chết.

Nỏ Huyền Cơ tự động hoạt động, nghe nói nó được chế tạo theo chỉ ý của thần truyền lại, phàm có kẻ đi qua Thần Đoạn Sơn Mạch bất luận là đi qua núi hay bay ngang phía trên núi đều sẽ bị bắn chết.

Thiên Ma giáo từng kinh doanh buôn lậu, có một con đường trong Thần Đoạn Sơn Mạch, đi qua hẻm núi Khô Tịch Lĩnh, có thể nối liền Đại Khư và Duyên Khang. Hai Nỏ Huyền Cơ ở đó đã bị Thiên Ma giáo phá hoại, tuy nhiên ông chủ nhà trọ Tương Long Thành nói, con đường đó đã bỏ hoang rất nhiều năm rồi.

Hẻm núi Khô Tịch Lĩnh là con đường duy nhất dẫn hắn về Đại Khư.

“Truy binh chắc không biết con đường này.”

Tần Mục tinh thần phấn chấn, đột nhiên bật cười nói:

“Về nhà ăn tết mà cũng thật gian nan, dường như có nghìn quân vạn mã truy sát!”

Hắn học võ học cùng người trong thôn nên cũng kế thừa tinh thần lạc quan của họ, cho dù dọc đường đi bị mai phục không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn giữ thái độ lạc quan. Bị ảnh hưởng bởi tinh thần của hắn, Long Kỳ Lân và Hồ Linh Nhi cũng bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.

Trời tối từ lúc nào không biết, xung quanh cũng dần trở lên hoang vu, đi mãi cũng không thấy một thôn trang nào cả.

“Ban đêm xông vào Đại Khư chắc chắn là tìm đường chết, nhất định phải đợi tới ban ngày.”

Họ cách Đại Khư mỗi lúc một gần, đã có thẻ nhìn thấy bóng đen của Thần Đoạn Sơn Mạch hùng vĩ giống như một bức tường cao ngút trời ở trước mặt.

Thần Đoạn Sơn Mạch trải dài liên miên không biết bao nhiêu vạn dặm, đừng nói tới Nỏ Huyền Cơ bố trí khắp nơi, cho dù không có Nỏ Huyền Cơ, bay qua cũng đã vô cùng gian nan.

Tần Mục đang tìm chỗ dừng chân, đột nhiên phía dưới có ánh sáng chiếu tới, đó là một thôn trang, màn đêm buông xuống, trong thôn thắp đèn dầu.

“Công tử, cẩn thận bị lừa.”

Hồ Linh Nhi căng thẳng nói.

Ma vương Đô Thiên cười lạnh nói:

“Ngàn dặm xung quanh không nhìn thấy một thôn trang nào, nơi này tự dưng xuất hiện một cái, rõ ràng là có cạm bẫy.”

Tần Mục nói:

“Long mập, tiếp tục đi, không cần quan tâm.”

Long Kỳ Lân đạp hỏa vân tiếp tục đi về phía Thần Đoạn Sơn Mạch, đi thêm mấy chục dặm nữa chỉ thấy bên dưới lại có ánh sáng chiếu tới, nơi đó là một thôn trang ở biên giới, ánh đèn lờ mờ không tỏ, có mười mấy ngôi nhà.

Bố cục trên nóc nhà, vị trí đèn dầu phát sáng, giống hệt với thôn trang ban nãy!

“Tiếp tục đi!” Tần Mục đồng tử co rút, trầm giọng nói.

Long Kỳ Lân tiếp tục đi về phía trước, đi được mười mấy dặm lại nhìn thấy thôn trang đó, mái nhà, đèn sáng, tất thảy đều giống hệt với hai thôn trang lúc trước, không hề có chút thay đổi nào!

Long Kỳ Lân cũng cảm thấy không ổn, dồn sức chạy thật nhanh, chạy được mấy trăm dặm về phía trước, trên đường gặp được mười mấy thôn trang như vậy, tất cả đều bố cục giống hết nhau! Thần Đoạn Sơn Mạch ở phía trước nhìn dường như vẫn xa như vậy, chạy suốt mấy trăm dặm, theo lẽ thường thì sớm đã tới chân núi rồi, nhưng khoảng cách giữa họ và dãy núi kia vẫn y nguyên!

“Kẻ này bản lĩnh không thể xem thường, gấp khúc không gian!”

Ma vương Đô Thiên vô cùng chán nản, lắc đầu nói:

“Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu!”

“Chúng ta vào thôn!”

Tần Mục giận dữ nói.

Long Kỳ Lân và Hồ Linh Nhi giật nảy mình, Tần Mục nổi giận, hạ thấp giọng, nói:

“Kẻ nào cản đường ta về nhà ăn tết, ta sẽ giết kẻ đó! Vào thôn!”

Long Kỳ Lân hạ xuống, thân hình thu nhỏ lại, hồi phục lại như cũ, Tần Mục nhảy xuống từ lưng Long Kỳ Lân, Hồ Linh Nhi thì quấn quanh cổ hắn, giống như một chiếc khăn quàng cổ lông hồ ly, ma vương Đô Thiên đi theo sau hắn, bốn mặt nhìn bốn phương, cảnh giác ngó nhìn khắp xung quanh.

Tần Mục bước tới cổng thôn, chỉ thấy thôn này rất bình thường, cổng thôn có một cột cờ, dưới cột cờ có cọc đá cột ngựa, trong thôn cũng rất yên ắng, một con chó đang điên cuồng sủa, nhe răng trừng mắt vô cùng hung tợn.

Hồ Linh Nhi trên cổ Tần Mục len lén mở mắt, khiến con chó kia sợ hãi bỏ chạy, cánh cửa màu tím mở ra, một ông lão cầm đèn dầu bước ra từ sau cánh cửa, con chó kia vội vàng chạy tới sau lưng ông ta, lại bắt đầu to gan tiếp tục sủa về phía Tần Mục.

Tần Mục nét mặt ôn hòa, hành lễ nói:

“Người qua đường đi qua nơi này, trời vừa tối, xung quanh không có chỗ nghỉ chân, ông trời rủ lòng thương cho gặp trưởng lão. Trưởng lão có thể thương tình cho ta một chỗ nghỉ chân được không.”

“Thiên Ma giáo chủ khách sáo rồi.”

Ông lão có đôi mắt hẹp dài, lông mày trắng rủ xuống, nói:

“Thôn rất nhỏ, phòng trống nhiều, giáo chủ nếu không chê có thể tự chọn một phòng để nghỉ chân.”

Lông hồ ly trên cổ Tần Mục dựng ngược lên, run lẩy bẩy.

Ma vương Đô Thiên và Long Kỳ Lân trong lòng hốt hoảng, ông lão lông mày trắng này không hề giấu giếm mà gọi thẳng Tần Mục là Thiên Ma giáo chủ, rõ ràng là không có ý định che dấu, mà cũng không thèm che dấu.

Còn bọn họ cứ đi lòng vòng tại chỗ này chắc chắn cũng là do ông lão này giở trò!

Tần Mục cám ơn, nói:

“Thôn của trưởng lão có mấy người?”

Ông lão lông mày trắng nói:

“Hiện chỉ có một người một chó, tuy nhiên ta đã treo đèn ở các phòng rồi, không bao lâu nữa thôn dân sẽ đều tới đây. Tới lúc đó mọi người sẽ cùng vui đùa, chắc sẽ rất ồn ào, Thiên Ma giáo chủ xin đừng ghét bỏ. Những người ở đây đều là người khuân vác, bán sức bán mạng, không hiểu lễ nghĩa, có chỗ nào mạo phạm, xin Thiên Ma giáo chủ tha tội.”

“Được thôi, được thôi!”

Tần Mục từ biệt ông già lông mày trắng, tới giữa thôn, chọn một đình viện lớn nhất, nói:

“Trưởng lão hãy về đi, ta ở lại đây là được!”

Ông lão lông mày trắng cười hì hì nói:

“Chúc Thiên Ma giáo chủ ngủ ngon!”

“Cám ơn ý tốt.”

Tần Mục đẩy cửa bước vào, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, nhanh chóng nói:

“Các ngươi đừng nói gì, vào trong phòng, ngủ, đừng ai mở mắt.”

Long Kỳ Lân, Hồ Linh Nhi không hiểu ý hắn, ma vương Đô Thiên nói:

“Lão già này không có ý tốt đẹp gì…”

Tần Mục rút một cái, Đô Thiên ma vương không thể cử động được nữa, Tần Mục mở cửa phòng gian chính, vứt ma vương Đô Thiên xuống đất, khép mười hai con mắt của hắn lại. Long Kỳ Lân cũng chen vào, khiến cửa phòng nứt vỡ, hai cánh cửa đổ xuống đất.

Long Kỳ Lân đang định nói gì thì Tần Mục làm động tác im lặng, ra hiệu nó không được mở mắt. Hồ Linh Nhi trượt xuống khỏi cổ Tần Mục, trèo lên lưng Long Kỳ Lân nhắm mắt lại.

Tần Mục mở túi Thao Thiết, lấy ra một cuộn tranh, nhắm mắt dùng đinh treo bức họa lên bức tường đối diện với cửa phòng gian chính.

“Ông nội què nói bức tranh này là hình trưởng thôn mà ông nội điếc vẽ hồi trước, có thể trừ tà, hãy xem ông nội què có lừa ta không đây.”

Hắn nằm xuống, nghiêng người đối diện cửa phòng, mắt mở to không cử động.

Bốn bề yên ắng không một tiếng động.

Một lát sau, xung quanh vọng lại tiếng bước chân, chỉ nghe thấy giọng nói quen quen, giống như là Lư Văn Thư, nói:

“Thanh Sơn tiền bối đốt đèn trong đêm, triệu tập chúng ta tới, lẽ nào đã tìm được Thiên Ma giáo chủ?”

Một nữ tử nữa lên tiếng:

“Nói ra thật xấu hổ, chúng ta bao vây truy sát dọc đường đi nhưng cũng không giết được hắn. Khô Diệp đạo nhân còn bị trúng độc thủ của hắn, bị ma thần hắn triệu hồi hại chết.”

Giọng nói giống với Thanh Ngư tản nhân.

Giọng nói của ông lão lông mày trắng vọng tới, nói:

“Thiên Ma giáo chủ đã ngủ ở trong thôn rồi.”

“Vẫn là Thanh Sơn tiền bối lợi hại! Giờ ta sẽ đi giết hắn!”

“Không vội, đợi các vị đồng đạo khác tới rồi lấy tính mạng của hắn, chúc mừng trận này đại thắng!”

Lại thêm một lúc nữa, có tiếng bước chân của mười mấy người vọng tới, bọn họ nghe nói Thiên Ma giáo chủ đã ở trong thôn đều không khỏi vui mừng hoan hô, kẻ nào kẻ nấy cũng thấy nhẹ lòng.

Bên ngoài lại có tiếng uống rượu, đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng những cao thủ kia đang ăn mừng.

“Bản lĩnh của Thiên Ma Giáo giáo chủ tuy không cao, nhưng thủ đoạn nhiều vô kể, thật sự rất khó đối phó, nói ra thực xấu hổ, mấy người chúng ta đều bị thương, xém chút nữa bị ma thần hắn triệu hồi ra giết chết.”

“Hôm nay tiêu diệt tên đại ác ma này cũng coi như trả lại công đạo cho thiên hạ. Nào, cùng cạn ly!”

“Phượng Tê Ngô sư huynh tới rồi sao? Mau ngồi lại đây, chúc mừng đại hội trừ ma!”

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi khiến bóng song cửa gian nhà phía đông của Tần Mục thoáng ẩn thoáng hiện. Không khí mỗi lúc một lạnh, Tần Mục thấy Hồ Linh Nhi run rẩy, liền thò tay để lên bụng nàng ta.

Hồ Linh Nhi ngoảnh đầu lại, Tần Mục vội vàng đưa hai tay bịt chặt mí mắt nàng ta lại.

Bên ngoài, liên tục có các cao thủ bao vây Tần Mục đuổi tới, tiếng cười mỗi lúc một lớn, yến tiệc linh đình, ăn mừng một bữa. Mãi lâu sau, chỉ nghe thấy ông lão lông mày trắng cười nói:

“Các vị, không còn sớm nữa, tới lúc tiễn Thiên Ma giáo chủ lên đường rồi.”

Hồ Linh Nhi run rẩy, nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, phát ra âm thanh lạch cạch, nhưng không dám mở mắt.

Lư Văn Thư bước vào đầu tiên, cười nói:

“Thiên Ma giáo chủ ngủ rồi, ngủ say quá…”

Đột nhiên đầu hắn lặng lẽ rơi từ trên cổ xuống, thi thể ngã ngửa ra sau. Một cao thủ cảnh giới Thiên Nhân bỗng nhiên mất mạng không rõ lí do như vậy.

“Trong phòng có cao thủ! Lư huynh đã bị sát hại!”

Bên ngoài vọng tới tiếng nhốn nháo, chỉ nghe bùm một tiếng nổ lớn, các cao thủ đánh tan bức tường của phòng xông vào, xung quanh ánh lửa bừng bừng, phía sau có ảo ảnh thần, khí thế ngút trời.

Họ vừa hạ chân xuống đất, đột nhiên đầu đều âm thầm bay khỏi cổ, cho dù thủ đoạn thông thiên cũng chết một cách rất khó hiểu.

Giống như trong phòng có một vị thần vô hình, vung một thanh kiếm vô hình, chặt đầu những kẻ dám xông vào trong phòng.

***

(*) Thổ huyết: phun máu ra.