Mục Thần Ký

Chương 161: Châu về hợp Phố




Ông lão đầu bù xù kia nhắm mắt lại: "Tìm không được Thánh đồng chuyển thế thì ngươi biết hậu quả."

Vu Tôn khom người, mang theo nửa người dưới của đồ tể lùi về sau, ra khỏi Thánh điện. Sau khi hắn đi ra Thánh điện, chỉ nghe bên trong điện truyền đến tiếng nhai, phảng phất có thứ gì đang gặm thi thể của Vu Vương Gia Thố.

Khóe mắt Vu Tôn lại run lên, trên eo truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, hắn chỉ là đơn giản đặt mình lên trên nửa người dưới của Vu Vương Gia Thố, mạnh mẽ dùng pháp lực nối cả hai làm một, thế nhưng máu thịt của bọn họ vẫn chưa sinh trưởng cùng nhau, xương cốt, tĩnh mạch, kinh mạch, khí huyết, tinh khí chưa từng nối liền.

Hắn phải dùng bí dược kết hợp hai người lại, biến thân thể của Gia Thố thành thân thể của chính mình.

Từ khi hắn đoạt được nửa người dưới của đồ tể, cho rằng thành tựu đời này cuối cùng cũng có thể tiến thêm một bước nữa, không nghĩ tới đồ tể không chết, trái lại tìm tới cửa. Mà Đại Tôn, bởi vì thân thể khô bại, không dám cá chết lưới rách với đồ thể, đến nỗi để cho hắn không thể không từ bỏ nửa người dưới của đồ tể.

Tuy rằng bản lĩnh của Vu Vương Gia Thố không yếu, thế nhưng còn không bằng thân thể trước đó của Vu Tôn, muốn luyện về cảnh giới trước kia, còn không biết phải mất bao lâu.

Vu Tôn nhịn đau, mang nửa người dưới của đồ tể xuống núi, Tần Mục, đồ tể và người mù đã lên núi, gặp hắn ở giữa sườn núi.

Vu Tôn thả nửa người dưới của đồ tể xuống, thi lễ: "Thiên Khả Hãn."

Đồ tể nhìn nửa người dưới của chính mình một chút, lại nhìn eo của Vu Tôn một chút, lắc đầu nói: "Sao khổ thế chứ? Thay ta nuôi dưỡng thân thể hơn hai trăm năm, thân thể ta không chết, còn phải cảm ơn ngươi."

Khóe mắt Vu Tôn lại nhảy lên hai lần.

Tần Mục lấy ra nửa người dưới vàng rực rỡ kia, nói: "Vu Tôn, thân thể của ngươi trả lại cho ngươi, ta giữ lại cũng không để làm gì."

Bắp thịt trên mặt Vu Tôn run run, âm thanh khàn khàn nói: "Ta không dùng tới."

"Dùng để luyện chế bảo vật cũng tốt."

Tần Mục có ý tốt nói: "Ta thấy thân thể của ngươi còn chưa nối tốt, ta cũng tinh thông y thuật, nếu Vu Tôn tin được ta, ta có thể giúp ngươi nối lại."

"Ngươi muốn nhân cơ hội hại ta hả?"

Vu Tôn hừ lạnh một tiếng, mang theo thân dưới của mình xoay người rời đi.

Tần Mục lắc lắc đầu, than thở: "Thầy thuốc như cha mẹ, ta định mượn thân thể của hắn luyện tập, còn phải giúp Đồ gia gia nối lại thân thể đây... "

Đồ tể cười nói: "Y thuật của con, ta tin được. Đương nhiên nếu như có thể trở lại tìm dược sư, do dược sư tự mình ra tay, vậy thì càng tốt, tuy nhiên trở lại Đại Khư mất quá nhiều thờì gian."

Đột nhiên ông cao giọng nói: "Lão khốn nạn, còn sống không?" Âm thanh to rõ, truyền khắp núi.

Bên trong Thánh điện của Lâu Lan Hoàng Kim cung truyền tới một âm thanh già nua sắc bén: "Yên tâm, Thiên Đao còn chưa chết sao ta chết được?"

"Lão quỷ này, lại vẫn còn sống."

Đồ tể cười lạnh một tiếng: "Sớm muộn gì ngươi cũng chết! Chúng ta đi!"

Tần Mục ôm lấy nửa người dưới của đồ tể, ba người cùng xuống núi.

Người mù quay đầu lại liếc mắt nhìn lên trên núi, như có điều suy nghĩ nói: "Người bên trong kia rất mạnh."

Đồ tể thở phào một cái, cười nói: "Ta không có nửa người dưới, đoán chừng không phải là đối thủ của hắn, vì thế mới muốn ngươi theo ta cùng đến đây, chính là vì đối phó hắn. Cái lão khốn này, chuyển thế mười bảy lần, sống mười tám đời, tuổi thọ chỉ sợ đã được vạn năm, lại còn chưa chết. Ta đấu với hắn mấy lần, rất là lợi hại."

Tần Mục thất thanh nói: "Sống mười tám đời? Tuổi thọ vạn năm? Sao có thể có chuyện đó?"

"Sao lại không thể? Bên trong Đại Khư chắc là con đã thấy Thần Ma sống không chỉ vạn năm chứ? Kỳ thực thế gian này còn có một vài thứ đáng sợ, chỉ là con bây giờ còn nhỏ, tiếp xúc không tới nhân vật như vậy."

Đồ tể nói: "Tuy lão già kia không phải là Thần Ma, nhưng cũng cách không xa, hắn biết rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều bí mật. Nếu như không phải là kẻ địch, ta cũng không sẽ đối nghịch với hắn."

Người mù gật đầu nói: "Quả thực có một vài nhân vật đáng sợ. Chẳng hạn như con mắt của ta... "

Ông lắc lắc đầu, không có nhiều lời.

Tần Mục hơi chấn động trong lòng, con mắt của người mù là bị người móc đi, nhưng đến cùng là ai ra tay thì người mù chưa bao giờ nói qua, phía sau chuyện này còn có bí mật gì?

Bọn họ rời khỏi Lâu Lan Hoàng Kim cung, tập hợp cùng Linh Dục Tú, đi tới thành thị của Man tộc trên thảo nguyên, Tần Mục ở trong thành mua một ít dược liệu, từ bên trong túi vải lấy ra một cái nồi lớn, nói: "Đồ gia gia, con nấu nửa người dưới của người trước một chút, nung máu và vu độc của Vu Tôn ra."

Hắn đổ đầy nước vào nồi, bỏ từng dược liệu vào trong nước, chờ sau khi đốt tan, mùi thuốc tràn ra, lúc này mới đưa nửa người dưới của đồ tể vào bên trong.

Hồ Linh Nhi sốt sắng nói: "Sẽ luộc chín sao?"

Người mù cười híp mắt nói: "Thì lát nữa nghe được mùi thịt, là đã chín."

Đồ tể cả giận nói: "Thân thể của ta Thần chém không chết, sao lại bị một nồi nước đun chín hả?"

Luộc một lát, Tần Mục quan sát màu sắc nước thuốc, lấy một chén thuốc, mở ra, nặn từ bên trong ra vài con cóc khô màu đỏ đen xen kẽ, chỉ to bằng móng tay, sau đó đổ vào trong nồi.

Mấy con cóc kia đã bị sấy khô, thế nhưng sau khi vào nước, hút đầy nước thì ngược lại sống lại, lăn lội tán loạn trong nước sôi, hấp thu vu độc.

Qua không lâu, vài con cóc trúng độc mà chết.

Tần Mục lại đổi một nồi nước, theo cách cũ mà làm, luyện hơn chín lần, đốt sạch vu độc bên trong, chỉ thấy dòng máu trong nửa người dưới của đồ tể đã khôi phục lại màu đỏ, máu tươi giống như khi còn sống vậy, tự động vận hành bên trong mạch máu.

Tần Mục lại đun sôi một nồi nước, đổi mấy chục loại dược liệu khác, lại luộc nửa người dưới của đồ tể, kích thích hoạt tính của máu thịt, luộc mãi đến đêm khuya.

Linh Dục Tú, tiểu hồ ly đã ngủ, Thanh Ngưu cũng đi ngủ, người mù ngồi dưới đất chống trúc trượng ngủ gật, chỉ có Tần Mục và đồ tể còn canh giữ bên cạnh nồi.

Tần Mục rút Thiếu Bảo kiếm ra, đưa cho đồ tể, nói: "Đồ gia gia, thân thể của người, con cắt không đứt, người phải tự mình ra tay, cắt hết màng thịt đã mọc ra phía dưới nửa người trên."

"Không dùng tới kiếm của con, ta dùng đao của ta."

Đồ tể rút dao mổ lợn ra, cắn răng cắt dưới thân mình một đao, cắt đứt màng thịt do vết thương kết ra, tu vi của ông mạnh mẽ, lập tức dùng nguyên khí niêm phong lại vết thương, không cho vết thương chảy máu.

Tần Mục lấy nửa người dưới từ trong nồi ra, vết thương nửa người dưới vẫn còn mới mẻ, không cần cắt nữa. Tần Mục lấy ra từng cái từng cái bình ngọc, cẩn thận từng li từng tí một bôi long tiên lên mặt cắt nửa người dưới và nửa người trên.

Long tiên này vừa bôi tới, chỉ thấy từng cái từng cái mầm thịt đang nhanh chóng sinh trưởng, phảng phất từng con từng con sâu nhỏ màu đỏ không ngừng nhúc nhích.

Hắn không có lập tức nối hai đoạn thân thể lại với nhau, mà là dùng tia nguyên khí, tách từng cái từng cái tĩnh mạch và thần kinh ra, nối tĩnh mạch với tĩnh mạch, thần kinh với thần kinh.

Trong tay hắn, tia nguyên khí tuôn ra càng lúc càng nhiều, nối từng mầm thịt, nối màng thịt, nối dạ dày, nối xương sống lưng, thân thể của đồ tể dần dần hợp lại, tuy nhiên da dẻ bên hông còn chưa mọc ra.

Cuối cùng Tần Mục bôi long tiên lên vết thương của ông, da dẻ tự sinh trưởng, nối liền vết thương lại với nhau.

Hắn phấn chấn tinh thần, ôm đồ tể lên, đưa vào nồi thuốc, đổ một bao dược liệu cuối cùng vào trong nồi, nhóm lửa chậm rãi hầm.

Bên trong chiếc nồi lớn, đồ tể tựa hai tay lên nồi, đột nhiên nói: "Mục nhi, khổ cho ngươi."

Tần Mục lắc đầu, cười nói: "Con theo dược sư gia gia học y nhiều năm, bản lĩnh đều là dược sư gia gia dạy, không coi là khổ cực."

"Hi vọng ngươi không phải như dược sư, danh tiếng tàn lụi."

Nước từ từ sôi lên, đồ tể thoải mái phun ra một làn hơi màu trắng, nói: "Đúng rồi, vừa nãy ta thấy con cứ lấy đồ từ trong cái túi kia, cái nồi này cũng là lấy từ trong đó. Cái túi vải của con có gì đó quái lạ, cho ta xem một chút."

Tần Mục đưa túi vải tới, nói: "Túi vải này con nhặt được trong bảo khố Lâu Lan Hoàng Kim cung, không biết tại sao bên trong túi vải lại có một không gian khoảng một mẫu, vì thế con dùng để chứa đồ."

Đồ tể mở túi vải ra, liếc nhìn vào bên trong, sắc mặt quái lạ: "Mục nhi, đồ vật con nhặt được trong bảo khố của Hoàng Kim cung cũng không ít đâu."

Sắc mặt Tần Mục ửng đỏ.

"Con có thể học người què, nhưng nhất định không được nghiện."

Đồ tể thở dài, nói: "Kỳ thực mỗi người trong thôn chúng ta đều có tật xấu riêng, người què thích trộm đồ, dược sư động một chút là hạ độc, hơn nữa còn lăng nhăng. Còn ta, trước đây quá kiêu ngạo, rút đao với các Thần, người mù không coi ai ra gì, lại thêm cợt nhả, người điếc quá kiêu ngạo, người câm quá bảo thủ, ai nói cũng không nghe. Trưởng thôn thì khỏi nói, mỗi ngày làm ra vẻ cao thâm khó dò, bà bà lại là một tính nết chuyên gây họa. Ta chỉ sợ con nhiễm hết khuyết điểm của tất cả chúng ta."

Tần Mục nghiêm nghị nói: "Đồ gia gia yên tâm, từ khi con rời thôn tới nay còn chưa bao giờ gây họa, Tổ sư rất vừa ý con!"

"Vậy thì tốt. Con có thể gây rắc rối, nhưng phải có khả năng giải quyết."

Đồ tể quơ quơ túi vải, cười nói: "Ta đã gặp loại túi vải này, gọi là túi Thao Thiết, là dùng da của Thao Thiết luyện chế ra. Bên trong Đại Khư hẳn là có Thao Thiết thuần huyết, thế nhưng cả thôn chúng ta cùng tiến lên mới có thể đánh thắng được. Cái túi này dùng da Thao Thiết nhưng cũng không phải da Thao Thiết thuần huyết, tuy nhiên cũng xem như là huyết thống cực cao. Túi Thao Thiết ta gặp trước kia chỉ có khoảng một trượng vuông, chứa không được bao nhiêu đồ vật, hẳn là làm từ da của dị thú hàm chứa huyết mạch Thao Thiết."

"Thì ra là như vậy."

Tần Mục kinh ngạc, vội vàng nói: "Con đã thấy một vài gian phòng, nhìn từ bên ngoài thì không lớn, thế nhưng không gian bên trong lại rất lớn, thế là sao?"

"Rất đơn giản, dùng xương dị thú có huyết thống Thao Thiết, nghiền nát, hòa vào trong vật liệu đá, hoặc là cũng có thể quét ở bên ngoài. Cứ như vậy, không gian bên trong sẽ lớn lên."

Đồ tể nói: "Thao Thiết là thần thú, là một loại rồng. Loại thần thú này chỉ ăn không thải (bài tiết), không gian trong bụng cực kì bao la, da dùng để luyện chế túi Thao Thiết, xương dùng để xây phòng, đều có rất nhiều tác dụng. Chỉ là Thao Thiết thuần huyết quá ít."

Tần Mục canh giữ ở bên cạnh, hai ông cháu trò chuyện, trong lúc vô tình Tần Mục ngủ quên.

Đến hắn khi tỉnh lại, chỉ thấy lửa dưới nồi đã tắt, đang muốn thêm lửa thì âm thanh của đồ tể ở bên cạnh truyền đến, nói: "Mục nhi, không cần, ta cảm giác thân thể đã không có gì đáng ngại."

Tần Mục vội vã quay đầu lại, chỉ thấy đồ tể đã mặc chỉnh tề một cái quần mới, đó là cái quần mà Tần Mục vừa may xong từ số vải tiện thể mua được khi đi mua thuốc.

Trên người ông lão này là một cái áo bào rộng rãi, râu ria lồm xồm trên mặt cũng đã được cạo sạch sẽ, có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, không giận mà uy.

Đồ tể đánh giá hắn từ đầu đến chân, liên tục gật đầu: "Con đã lớn rồi, trước đây chúng ta giúp ngươi, bây giờ con đã có thể giúp chúng ta. Rất tốt, rất tốt... "

Tiếng của người mù từ bên ngoài truyền đến: "Mổ lợn, nói thêm gì nữa là ngươi liền đi không được, tên đồ đệ kia của ngươi tìm tới rồi."

Đồ tể đi ra ngoài, nói: "Trong túi Thao Thiết của con có một xương tay Thần, ta giữ dùm con trước. Thứ này, hiện giờ con còn chưa cầm được, vị Thần này còn sống, con mà cầm thì chỉ rước họa vào thân."

Tần Mục sợ hết hồn: "Chủ nhân của xương tay còn sống?"