Mục Thần Ký

Chương 144: Sư huynh, sư đệ




Hai người ngồi xuống, Bá Sơn Tế Tửu lại hỏi thăm về thân thể của đồ tể, Tần Mục nói: "Tất cả đều tốt. Nửa người dưới của lão nhân gia người không còn, nhưng tu vi rất cao, hai tay vẫn đi nhanh như bay."

Bá Sơn Tế Tửu buồn bực, nói: "Nếu ngươi và ta đều cùng một sư phụ, vì sao ngươi lại còn học tập y thuật của Ngọc Diện Độc Vương? Ngọc Diện Độc Vương cũng là sư phụ ngươi?"

Tần Mục gật đầu, chưa nói cho hắn biết ngoại trừ dược sư và đồ tể, mình còn có những sư phụ khác.

Bá Sơn Tế Tửu ngơ ngác, đột nhiên nói: "Ta nghĩ ta biết nửa người dưới của sư phụ ở nơi nào! Năm đó lão nhân gia người vung đao lên trời, thân thể từ không trung rơi xuống, nửa người dưới hình như là bị đệ tử của một môn phái đoạt đi. Sư đệ, ngươi theo Ngọc Diện Độc Vương học y, y thuật cao minh, ta muốn hỏi ngươi, tìm được nửa người dưới của sư phụ thì còn có thể nối lại không?"

Tần Mục chần chờ một chút, nói: "Nếu là vừa chém đứt thì có thể. Chỉ cần kích phát hoạt tính thân thể, dùng thuốc sinh trưởng bắp thịt, tinh khí liền có thể nối lại thịt đứt, gân đứt, tái tạo xương gãy. Tuy nhiên thời gian lâu như vậy, chỉ sợ nửa người dưới của ông ấy đã chết từ lâu... "

Bá Sơn Tế Tửu cụt hứng, rồi lại lập tức phấn chấn tinh thần: "Vậy cũng phải tìm thân dưới của sư phụ trở về!"

Tần Mục gật đầu, nói: "Tốt nhất sư huynh nên dò la rõ ràng đến cùng là bị môn phái nào đoạt đi trước đã, miễn cho tìm lộn môn phái."

Bá Sơn Tế Tửu đứng dậy, qua không lâu lại vòng trở lại, nói: "Nửa người dưới của sư phụ bị người nhặt đi từ hơn hai trăm năm trước, cũng không biết còn ở trong môn phái kia hay không. Ta đã sai người đi thăm dò một chút, đợi tìm ra tung tích lại đi lấy về."

Tần Mục thở phào một cái, nếu như có thể tìm được nửa người dưới của đồ tể, mặc kệ có thể lấy về hay không, tóm lại cũng là một chuyện tốt.

Đồ tể chỉ còn sót lại nửa người trên, thực lực bản thân còn lại không nhiều, nếu nửa người dưới của ông bị người cướp đi thì chắc là còn có thể bảo tồn lại.

Dù sao thì thực lực của ông cũng cực mạnh.

Làm cường giả của lưu phái chiến kỹ thì việc tu luyện thân thể tới mức không thể phá hủy cũng không khó lắm, rất nhiều cao tăng đắc đạo của Phật môn đều có thể làm được, khi chết đi thân thể cũng không mục không nát, đặt ở trong miếu xem như là thân thể Bồ Tát để thờ phụng.

Nhưng mà, khó chính là thân thể bất tử.

Thân thể những vị Bồ Tát trong miếu thờ thực chất là những thân thể đã chết rồi, thân thể bất tử càng cao hơn thân thể không hủy một bậc, máu không ngừng, thân không cứng, tim còn đập, thần kinh còn biết, đây mới là thân thể bất tử.

"Bá Sơn sư huynh, ngươi có biết tên thật của Đồ gia gia hay không?" Tần Mục nhớ tới một chuyện, hỏi.

Bá Sơn Tế Tửu lắc đầu: "Không biết. Chỉ biết người ta gọi ông là Thiên Đao, còn tên tục là gì thì không người biết rõ. Sư phụ nói, ông có kẻ thù có thể dựa vào tên họ để làm phép thuật hại người, vì lẽ đó rất ít khi ông thổ lộ tên của mình cho người khác."

Tần Mục ngạc nhiên, thủ đoạn này có chút giống với Đại Vu của Man Địch quốc, lẽ nào trước đây đồ tể đã đắc tội với Đại Vu Man Địch quốc?

Hắn bình tĩnh lại tâm tình, tiếp tục tu luyện ba chiêu kiếm pháp mà quốc sư Duyên Khang truyền lại. Ba chiêu kiếm pháp của Quốc sư, nhiễu kiếm thức hắn đã tu thành, rất khó có tiến bộ thêm nữa, hiện tại hắn bắt đầu tu luyện hai chiêu kiếm pháp khác.

Bá Sơn Tế Tửu vừa uống rượu, vừa ở một bên quan sát, có lòng muốn chỉ điểm hắn nên tu luyện thế nào, tuy nhiên nhìn chốc lát, Bá Sơn Tế Tửu cũng không nói ra được một câu.

Ông cũng đã thấy những sĩ tử khác luyện tập du kiếm thức, có vụng về, có tinh xảo, mà ở trong tay Tần Mục, du kiếm thức có đến hàng trăm ngàn kiếm khí khi thì như cá bơi, khi thì tựa như kinh hồng*, khi thì lại như rồng uốn lượn, kiếm khí cũng không phải có hình thái cố định mà thiên biến vạn hóa.

*kình hồng: chim nhạn bị hoảng sợ.

Công phu cơ bản luyện vững chắc đến như thế, hơn nữa lại biến hóa nhiều như vậy thì trong toàn bộ Thái học viện chỉ có mình Tần Mục!

Một chiêu du kiếm thức được Tần Mục luyện tập không biết bao nhiêu lần, cố gắng đạt tới bùng phát toàn bộ sức mạnh vào trong một chiêu kiếm.

Uy lực du kiếm thức của hắn càng lúc càng mạnh, Bá Sơn Tế Tửu nhìn thấy mà trong chốc lát quên cả uống rượu.

Tần Mục luyện trăm ngàn lần, rồi lại chuyển qua luyện tập toản kiếm thức, cũng tàn nhẫn tốn thời gian trên công phu cơ bản như vậy, cố gắng đạt tới tập trung toàn bộ sức mạnh vào trong kiếm, bùng nổ ra tất cả tiềm năng.

Tiềm năng của hắn không chỉ ở trong kiếm chiêu mà còn có thân pháp của người què, đao pháp của đồ tể, quyền pháp của Mã gia, thần nhãn của người mù, họa kỹ (kỹ thuật vẽ) của người điếc, chùy pháp của người câm, tất cả đều được hắn xem là thủ đoạn phát lực.

Qua một lúc lâu, Tần Mục ngừng lại, người đầy mồ hôi, lấy khăn Thiên Hương ra lau lau.

Đột nhiên Bá Sơn Tế Tửu hỏi: "Sư đệ, có phải là ngươi đã đánh đuổi Đạo Tử, Phật tử hay không?"

Tần Mục điều hoà hơi thở, cũng không hề giấu ông, nói: "Đạo Tử thua ta nửa chiêu, còn Phật tử thì ta không đánh nhau với hắn."

Bá Sơn Tế Tửu thở hắt một hơi, lẩm bẩm nói: "Ta nhìn thấy kiếm pháp của ngươi liền đoán được là ngươi, nói cũng buồn cười, ngươi là cái tên lúc quốc sư giảng kiếm thì rống to trong cổ họng ta rốt cục luyện thành hóa khí thành tia đó hả?"

Sắc mặt Tần Mục ửng đỏ.

Sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu quái lạ, nói: "Vào lúc đấy ngươi mới làm được luyện khí thành tia? Ngươi chưa luyện thành hóa khí thành tia thì làm sao đánh bại được Lăng Vân đạo nhân thế?"

Tần Mục suy nghĩ một chút, nói: "Đâm ra một chiêu kiếm, hắn liền thất bại."

Bá Sơn Tế Tửu không nói gì, nói: "Cái gì gọi là đâm ra một chiêu kiếm hắn liền thất bại?"

Tần Mục vò đầu: "Như vậy đi, sư huynh, ngươi dùng cảnh giới Ngũ Diệu để chặn kiếm của ta."

Bá Sơn Tế Tửu tự phong ấn các Thần Tàng khác, chiến ý hừng hực, quát lên: "Ta chuẩn bị kỹ càng rồi!"

Bên cạnh, Hồ Linh Nhi và Thanh Ngưu uống đến mắt lờ đờ, chính đang ồn ào muốn kết làm huynh muội khác họ, tiểu hồ ly thoáng nhìn Tần Mục và Bá Sơn Tế Tửu, khúc khích cười nói: "Ngưu Đại, lão gia nhà ngươi muốn thảm."

Thanh Ngưu lè nhè trong cổ họng: "Lão gia nhà ta mới sẽ không thảm -- "

Tần Mục cuốn lên một thanh củi gỗ, lấy củi gỗ làm kiếm, đâm ra một chiêu kiếm, Bá Sơn Tế Tửu giơ tay lên chặn, chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm, cánh cửa lớn nơi ở của Tần Mục trong Sĩ Tử Cư vỡ thành vô số mảnh, làm liên lụy vách tường cũng sụp một đoạn dài!

Thanh Ngưu còn chưa nói hết câu, lúc này câm miệng.

Tần Mục thu kiếm, cuống quít ra ngoài, Bá Sơn Tế Tửu đứng dậy từ trong gạch nát ngói vụn, mặt mày xám xịt, mở phong ấn những Thần Tàng khác, cười ha ha nói: "Ta còn tưởng rằng Lăng Vân đạo nhân nhận hối lộ đây! Chẳng trách, đổi lại là ta, không kịp đề phòng thì cũng không ngăn được."

Ông không có bị thương, thanh củi gỗ mà Tần Mục đâm trúng ngực bị nguyên khí của ông chấn động đến mức nổ thành từng mảnh vụn, không thể gây tổn thương cho ông.

Rất nhiều sĩ tử trong Sĩ Tử Cư vội vàng chạy đến, nhìn thấy cánh cổng nơi ở của Tần Mục bị phá, trong lòng không khỏi mừng thầm: "Tên vứt bỏ dân họ Tần kia dám to gan viết lời bôi nhọ sĩ tử Duyên Khang quốc ta lên cửa, bây giờ chịu khổ rồi sao? Bá Sơn Tế Tửu tự mình đến phá cửa bọn chúng, xem mặt mũi của hắn còn đặt vào đâu!"

Ánh mắt Bá Sơn Tế Tửu quét một lần, phất tay nói: "Đều tản đi, tản đi, không có gì đẹp đẽ, ta chỉ luận bàn cùng Tần sĩ tử một chút mà thôi."

"Quả nhiên là đánh họ Tần một trận tơi bời khói lửa." Trong lòng đám sĩ tử hiểu rõ, nhìn về phía Tần Mục lộ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

Làm bọn họ vô cùng kinh ngạc chính là, trên người Tần Mục vẫn sạch sẽ như cũ, ngược lại trên người Bá Sơn Tế Tửu có thật nhiều tro bụi, không giống Tần Mục bị đánh, ngược lại giống như Bá Sơn Tế Tửu rất là chật vật.

Bá Sơn Tế Tửu nhìn cánh cửa và vách tường đổ một chút, hơi đau đầu nói: "Chẳng trách Đại Tế Ti nói ngươi suýt chút nữa hủy đi Sĩ Tử Cư, nếu như ngươi ra tay ở Sĩ Tử Cư, phá Sĩ Tử Cư một lần cũng không mất bao nhiêu thời gian. Bản lãnh của ngươi cực cao, thế nhưng dường như công pháp xảy ra vấn đề, có một sơ hở trên vai trái."

Ông ta cũng không hề cố gắng hạ thấp giọng, lập tức bị những sĩ tử chưa đi ra kia nghe được vào tai, con mắt từng tên không khỏi sáng lên.

"Nguyên lai sơ hở của hắn là bên vai trái!"

Thẩm Vạn Vân hít vào một hơi thật dài, hắn nhận ra được công pháp của Tần Mục tựa hồ có chỗ hơi trì trệ, thế nhưng vẫn không có tìm được chỗ sơ hở của Tần Mục, lúc này cuối cùng cũng coi như bị Bá Sơn Tế Tửu chỉ rõ.

"Hiện tại, vị trí Đại sư huynh của ta có thể bảo vệ." Hắn nghĩ thầm trong lòng.

"Vách tường và cửa phòng này, bảo tạp dịch đến đây sửa lại."

Bá Sơn Tế Tửu thoáng thấy Thẩm Vạn Vân, gọi hắn lại, Thẩm Vạn Vân liền vội vàng khom người nói: "Lão sư!"

Bá Sơn Tế Tửu cười nói với Tần Mục: "Trong Thái học viện, có rất ít sĩ tử mà ta coi trọng, Thẩm Vạn Vân là người ta quan tâm dạy dỗ ra, sư đệ, ngươi thấy thế nào?"

Tần Mục gật đầu, khen: "Chẳng trách thực lực của Thẩm sư huynh mạnh như vậy, hóa ra là sư huynh dạy dỗ. Thẩm sư huynh là Đại sư huynh của Sĩ Tử Cư, dù là tu vi hay thực lực đều đạt đến trình độ cực cao, đợi sau khi đến Thần Thông Cư, hào quang nhất định sẽ rực rỡ."

"Sư huynh, sư đệ?" Thẩm Vạn Vân có chút mờ mịt.

Bá Sơn Tế Tửu ha ha cười nói: "Sư đệ, ngươi gọi hắn sư huynh cái gì? Gọi sư điệt. Nếu ngươi gọi hắn là sư huynh, chẳng phải làm rối loạn bối phận của chúng ta?"

Tần Mục chần chờ một chút, Bá Sơn Tế Tửu đi vào trong sân, tiếp tục nói: "Trước đây rất lâu ta đã ý thức được, chỉ dựa vào Quốc Tử giám để dạy sĩ tử thì dễ dàng tạo ra cao thủ, nhưng cũng dễ dàng làm chậm trễ nhân tài. Quốc Tử giám dạy quá nhiều người, cùng một chiêu thức, thần thông, có người xem một lần liền có thể học được, có người thì cần phải học mười lần, trăm lần. Nhưng Quốc Tử giám lại phải đối xử bình đẳng, người xem một lần liền có thể học được, nhất định phải đợi những tên ngu ngốc học mười lần, trăm lần, đến khi đám ngốc nghếch kia học xong thì bọn họ mới có thể học tập thần thông khác, điều này sẽ làm chậm tiến cảnh tu vi của bọn họ."

Tần Mục cùng Thẩm Vạn Vân đi vào trong sân, Bá Sơn Tế Tửu ném hồ lô rượu đến, nói: "Ta từng nói với Đại Tế Ti việc này, ông ấy bảo, việc dạy của Thái học viện thích hợp cho nhân tài ngàn dặm chọn một, không thích hợp với nhân tài mười vạn dặm trăm vạn dặm chọn một. Đại Tế Ti bảo ta thử nghiệm. Ta liền tìm tới Thẩm Vạn Vân, một mình dạy hắn một quãng thời gian, quả nhiên hắn không chịu thua kém, làm Đại sư huynh Sĩ Tử Cư mấy năm liền. Đủ thấy việc bồi dưỡng riêng lẻ đã vượt qua việc dạy đại trà của Thái học viện. Thẩm Vạn Vân chính là loại nhân tài mười vạn dặm, trăm vạn dặm chọn một."

"Thì ra là vậy."

Tần Mục nhíu nhíu mày, nói: "Nếu nói như vậy thì Thái học viện khác với môn phái ở chỗ nào?"

Bá Sơn Tế Tửu than thở: "Cho nên, Đại Tế Ti và quốc sư đều đang vì việc này mà buồn rầu. Đại Tế Ti đã muốn từ quan, hiện tại chuyện sầu não nhất này do quốc sư gánh vác. Quốc sư tự biết thái học có tai hại của nó, vì lẽ đó bản thân mới thu nhận mấy tên đệ tử, quan tâm dạy dỗ. Chỉ là thiên tài bị thái học kéo lùi, chắc cũng không phải là số ít."

Tần Mục ngơ ngác, vấn đề quốc sư phải đối mặt chính là có nên phủ định cải cách của mình hay không, thế nhưng lại khăng khăng không thể phủ định.

Tiểu học, đại học và thái học, tại phương diện tìm kiếm, bồi dưỡng nhân tài đã vượt xa môn phái, chỉ cần giải quyết được vấn đề bồi dưỡng thiên tài khó khăn này, liền có thể toàn diện vượt qua môn phái!

"Hoàng Đế dạy Thái tử là dạy thế nào? Lúc nhỏ Thái tử có Thái tử Thiếu Bảo, Thái tử Thiếu Sư, Thái tử Thiếu Phó, lớn rồi có Thái tử Thái Bảo, Thái tử Thái Sư, Thái tử Thái Phó, những Thiếu Bảo, Thái Bảo này đều là tồn tại cấp Giáo chủ, Môn chủ. Cho nên, Thái tử được bồi dưỡng ra như vậy, thực lực sẽ cực mạnh. Hiện giờ ta đang thử mang theo vài sĩ tử, truyền thụ cho bọn hắn công pháp, thần thông, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy."

Bá Sơn Tế Tửu nói: "Ý của Đại Tế Ti là, đợi sau khi ta tìm được bí quyết, liền có thể mở rộng ra. Đại Tế Ti nói, muốn từ bên trong sĩ tử tuyển chọn ra sĩ tử học rộng tài cao đưa cho Tế Tửu dạy riêng, phân biệt với sĩ tử tư chất bình thường. Sư đệ, ngươi chính là tiến sĩ đầu tiên của Thái học viện ta, Tần tiến sĩ."