Mục Thần Ký

Chương 1265: Sách lời thề (2)




Hồng Thiên Tôn cau mày nói:

- Giả sử phong ấn Tổ Đình bị tháo gỡ, đối với thế gian này cũng không phải là chuyện tốt gì! Trái lại còn là tai ương diệt thế! Ta không đồng ý…

Tần Mục vén lỗ tai của Long Kỳ Lân lên, xách Thổ Bá nho nhỏ đang ngủ gật trong đó ra, cười nói:

- Ta có cách tiến vào Tổ Đình dưới tình huống không mở phong ấn Tổ Đình ra, cho nên đề nghị chia đều lợi ích. Mặc dù Tổ Đình nguy hiểm, nhưng cứ mãi phong ấn nguy hiểm trong đó cũng không phải cách hay, tốt nhất vẫn nên diệt trừ. Thiên Minh Thiên Tôn chúng ta có nghĩa vụ này.

Hắn chọt chọt Thổ Bá nhỏ nhỏ, Thổ Bá nhỏ nhỏ tỉnh lại, nghiêm túc nhìn hắn, rất không vui vì hắn đã đánh thức mình.

Nghiên Thiên Phi và Tường Thiên Phi nhìn qua, vừa mừng vừa sợ, cười nói:

- Thổ Bá kia lớn đến dọa người, không ngờ nhóc này lại thực sự đáng yêu như vậy!

Tần Mục cười nói:

- Đương nhiên là rất đáng yêu rồi.

Thổ Bá nhỏ nhỏ ngáp một cái, há miệng phun ra một cuốn sách.

Hiểu Thiên Tôn thấy cuốn sách này, nhướng lông mày bên trái.

Tường Thiên Phi tò mò hỏi:

- Đây là sách gì vậy?

- Sách khế ước của nhóc này.

Tần Mục giải thích:

- Ta đã từng nghĩa kết kim lan với ba vị đại ca. Ba vị nghĩa huynh người chết người thoái ẩn làm ta thổn thức không thôi. Hôm nay lại nhớ tới bọn họ, có chút cảm khái.

Hắn cầm sách khế ước lên, trong lòng khẽ động, cảm ứng nội dung trong sách khế ước, chuyển mắt sang nhìn Hiểu Thiên Tôn. Sắc mặt Hiểu Thiên Tôn thản nhiên.

Hắn cũng cảm ứng được, Tần Mục cảm ứng được hắn thông qua sách khế ước này, nói:

- Ta cẩn thận suy xét, đề nghị của Mục Thiên Tôn cũng không phải không thể, vậy chia đều lợi ích thôi.

Tần Mục cảm ứng nội dung trong sách khế ước, đột nhiên trong lòng chấn động, sắc mặt trở nên vô cùng cổ quái.

Hiểu là Cổ Thần Thiên Đế, nhưng hắn đi cảm ứng người thứ hai hắn kết bái, nhưng không phải là Hồng Thiên Tôn mà hắn đoán!

Năm đó bốn người bọn họ là hắn cùng với La Tiêu Tạo Vật Chủ, Đại Hồng và Cổ Hiểu kết bái, nghĩa kết kim lan, có lời thề chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, chính là do Thổ Bá nhỏ nhỏ này làm lời thề khế

ước!

Tần Mục cũng chỉ khi ở với Cung Thiên Tôn mới dám lấy sách lời thề ra, uy hiếp Cổ Thần Thiên Đế và Thái Đế!

Nhưng mà, ngoại trừ La Tiêu đã chết và bản thân Tần Mục ra, hắn có thể nghiệm chứng Hiểu là Thiên Đế, thế nhưng Thái Đế lại không phải Hồng Thiên Tôn!

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Tường Thiên Phi đang ngồi đối diện với Cung Thiên Tôn, vừa nói vừa cười.

Tường Thiên Phi bật cười chế nhạo, nói:

- Ánh mắt Mục Thiên Tôn lấm lét nhìn bản cung như vậy, cẩn thận Thiên Đế bệ hạ chém đầu ngươi giờ.

Dứt lời, lại cười ha ha.

Sắc mặt Tần Mục càng trở nên cổ quái hơn:

- Mẹ nó chứ…

Hiểu Thiên Tôn nhìn theo ánh mắt hắn, thấy là Tường Thiên Phi, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ không gì sánh được, trong đầu nảy sinh suy nghĩ giống Tần Mục:

- Mẹ nó!

Tần Mục cuống quýt cuộn sách lời thề lại, nhét vào miệng Thổ Bá nhỏ nhỏ, lại nhét Thổ Bá nhỏ nhỏ vào tai Long Kỳ Lân, tim đập loạn thình thịch.

- Mẹ nó, thật mẹ nó… Phi phi, không được nói tục!

Trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn. Lúc hắn nhập vào thân thể Thiên Đế trong Thiên Đình, Tường Thiên Phi còn đang quyến rũ nằm trong vòng tay hắn mê hoặc hắn, bây giờ nhớ lại, trong lòng vừa thấy sợ vừa thấy kỳ lạ.

- Mẹ nó, nếu Thái Đế là Tường Thiên Phi, vậy cái tên Hồng Thiên Tôn này là ai?

Hắn quay đầu nhìn Hồng Thiên Tôn, Hồng Thiên Tôn từ mi thiện mục nhìn hắn, cười ha ha nói:

- Mục Thiên Tôn còn nợ ta một món nợ ân tình đấy.

Trong lòng Tần Mục sinh ra cảm giác hoang đường và quái dị không gì sánh nổi. Nhìn quanh mấy vị Thiên Tôn trong xe, những khuôn mặt quen thuộc này lại trở nên xa lạ đi.

- Hiểu là Thiên Đế, Tường là Thái Đế, thảo nào lại qua lại gần gũi với Cung Thiên Tôn như vậy. Cung Thiên Tôn hẳn là Cung Vân. Ba người này đã xác định được thân phận thực sự.

- Thế còn Hồng Thiên Tôn và Nghiên Thiên Phi thì sao?

Hắn nhức hết cả đầu, Nghiên Thiên Tôn là Đế Hậu hay là Nguyên Mẫu phu nhân đây?

Chắc nàng là một người trong tỷ muội Đế Hậu. Cao quý mà lạnh lùng cao ngạo, hơn nửa là Đế Hậu nương nương, vậy còn Hồng Thiên Tôn là ai?

- Năm đó Thái Đế bị Vân Thiên Tôn bao vây rồi giết trong Thái Hư, Đại Hồng bay về phía Tiêu Hán Thiên Đình, định diệt Tiêu Hán Thiên Đình để báo thù. Ta ngăn Đại Hồng lại, lấy lĩnh vực thần thức vô thượng do Vân Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn nghiên cứu ra để đối kháng với hắn.

Tần Mục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thầm nghĩ:

- Lần kia, ta gần như thân tử đạo tiêu, nhưng vẫn khiến Đại Hồng bị thương, không thể không rút lui. Sau đó ta lại xuyên không tới thời kỳ Long Hán Thiên Đình tách ra vào sáu mươi vạn năm trước, cũng chính là thời kỳ Vân Thiên Tôn ám toán Cổ Thần Thiên Đế, Thiên Đế dâng mạng. Ta đi tìm Cung Thiên Tôn chữa thương, Cung Thiên Tôn nói Đại Hồng chết, có người thừa dịp Đại Hồng bị thương giết Đại Hồng, gạt bỏ

thần thức của hắn.

- Vậy cũng chính là vào lúc này, có người mượn thi thể Đại Hồng để hành tẩu trên thế gian. Hắn thay thế

Thái Đế trở thành Đại Hồng, trở thành Hồng Thiên Tôn đời sau.

- Mà chắc là Thái Đế mượn thần thức Đại La Thiên của hắn, lại tách ra một thần thức giáng thế, hóa thành Tường Thiên Phi, trở thành một thành viên trong hậu cung của Thiên Đế.

Tần Mục mở mắt:

- Vậy Đại Hồng rốt cuộc là ai? Vì sao phải hỏi ta muốn một tờ giấy nợ ân tình cơ chứ? Nguyên Mẫu phu nhân lại đi đâu rồi? Biến thành ai? Chắc chắn nàng ở Thiên Đình, nếu như không ở trong thập địa Thiên Tôn, nàng ẩn náu ở đâu?

- Lần này Tổ Đình hiển hiện tung tích, là một trong Cổ Thần xưa nhất, chắc Nguyên Mẫu phu nhân cũng sẽ đi thôi nhỉ?

Đột nhiên bảo liễn dừng lại.

- Thiên Tôn, đã tới cái khe nứt lớn kia rồi.

Bên ngoài vang lên tiếng của Thiên Long.

Mọi người đứng dậy, vừa bước ra khỏi bảo liễn, đã thấy xe kéo của Hạo Thiên Tôn cũng đến rồi. Dừng xe lại, Hạo Thiên Tôn, Lang Hiên Thần Hoàng và Tổ Thần Vương nhìn về cái khe nứt.

Chỉ thấy cái khe nứt này có độ rộng gần như bằng chiều rộng của Thiên Đình, bị huyết tương nhuộm màu đỏ tươi, nhìn thấy mà kinh hãi đến không nói được bằng lời!

Nhìn vào Tổ Đình từ nơi này, có thể thấy rất nhiều dị thú to lớn giống như con nhện nằm trên cái khe, cố

gắng xé khe hở ra lớn hơn nữa, phá vỡ phong ấn.

Đó là Hư Không Thú, số lượng rất nhiều, chi chít.