Mục Thần Ký

Chương 1137: Ta Không Thể Chết (1)




Tronng hư không thứ mười chín, Hư Không Thú đuổi giết bọn hắn nhao nhao ngừng chân, không có giết tiến đến, mà tại hư không thứ mười tám nhìn quanh, tiếng rống mơ hồ truyền đến.

La Tiêu nhẹ nhàng thở ra:

- Xem ra những Hư Không Thú kia không cách nào lại tới đây, chúng ta xem như trốn qua một kiếp. Các ngươi thế nào? Không có việc gì chứ?

Tần Mục thôi động thần thức đối kháng hư không thứ mười chín đồng hóa, đồng thời thần thức của hắn còn bảo hộ lấy bọn người Yên nhi Long Kỳ Lân, nhưng nếu không có hắn bảo hộ, Long Kỳ Lân bọn hắn căn bản là không có cách chống lại cùng lực lượng hư không đồng hóa. Dù vậy, nhục thể của bọn hắn cũng đã không cách nào bị nhìn thấy, Nguyên Thần cũng dần dần trở nên mơ hồ. Về phần Đại Hồng cùng Cổ Hiểu, hai người bọn họ tự nhiên bình yên vô sự.

- La huynh, ngươi khống chế Hư Không Thú có thể tiến vào nơi đây, vì sao các Hư Không Thú khác không thể tiến vào hư không thứ mười chín?

Tần Mục hỏi.

La Tiêu giật mình, nói:

- Chẳng lẽ là Hư Không Thú ta khống chế quá mạnh, một trong những tồn tại mạnh trong đám Hư Không Thú này?

- Chỉ sợ cũng không phải như vậy. -

Tần Mục hướng hư không thứ mười chín nhìn lại, sắc mặt đại biến, chỉ thấy trong hư không thứ mười chín này khắp nơi đều là quang mang màu trắng, những ánh sáng kia bày biện ra hình thái tròn trùng trục, giống như từng quả trứng cao lớn hơn mười trượng, chỉnh tề bày ra ở trong hư không. Hư không thứ mười chín Tổ Đình lại là có trứng trắng đến trăm vạn mà tính, thậm chí nhiều hơn!

Những trứng này tản mát ra bạch quang, mơ hồ có thể nhìn thấy trong mỗi một quả trứng đều có một viên mắt to, thân thể nhỏ bé yếu ớt cuộn rút.

Long Kỳ Lân vội vàng nói:

- Giáo chủ, những trứng này..

Tần Mục hạ giọng:

- Hẳn là trứng của Hư Không Thú. Hư Không Thú chỉ sợ đem nơi này trở thành sào huyệt thai nghén hậu đại, chúng ta xâm nhập hậu đại sào huyệt Hư Không Thú, cho nên phía ngoài những Hư Không Thú trưởng thành kia mới không dám tiếp tục đuổi giết, hẳn là sợ chúng ta đánh vỡ hậu đại của bọn hắn.

- Giáo chủ, ý của ta là, những trứng này bài phóng chỉnh tề, là ai sinh?

Long Kỳ Lân nói. Trong lòng Tần Mục cảm thấy lạnh cả người, Long Kỳ Lân hỏi điểm mấu chốt của vấn đề, các Hư Không Thú khác cũng không dám bước vào hư không thứ mười chín, như vậy là ai chạy đến trong hư không thứ mười chín sinh hạ nhiều Hư Không Noãn như vậy?

Hắn vừa mới nghĩ đến nơi đây, đột nhiên hậu phương hư không thứ mười chín, giống như có một đầu đại hạp cốc tại chầm chậm phân liệt từ trên xuống dưới, một con mắt to khó có thể tưởng tượng che khuất toàn bộ hư không thứ mười chín!

Thời điểm con mắt này mở ra, đám người chỉ cảm thấy hư không lập tức đảo ngược, con mắt chủ nhân quá lớn, vẻn vẹn mở mắt liền đem hư không thứ mười chín Tổ Đình lật tung!

- Hư Không Mẫu Thú..

Đại Hồng ngẩng đầu lên, nhìn con mắt vô cùng to lớn này, lẩm bẩm nói.

- Chạy a!

La Tiêu bộc phát tất cả thần thức, tràn vào trong đầu con Hư Không Thú kia hắn hàng phục, quát ầm lên.

Con Hư Không Thú kia bị Hư Không Mẫu Thú rung động, phủ phục xuống dưới, không dám động đậy.

La Tiêu giận dữ, đang muốn lại lần nữa thôi động thần thức, đột nhiên Hư Không Thú đứng dậy, thả người nhảy lên, từ hư không thứ mười chín nhảy vào hư không thứ mười tám, tung nhảy như bay, từ trong hư

không hướng ra phía ngoài chạy đi!

Hư không thứ mười chín, Hư Không Mẫu Thú to lớn rốt cục tỉnh lại, âm thanh chói tai không gì sánh được từ sâu trong hư không đâm tới, thần thức La Tiêu lập tức hỗn loạn, Hư Không Thú cũng giống say rượu vậy, ngã trái ngã phải. Cho dù Tần Mục thì thần thức cũng lập tức sụp đổ, lại khó bảo vệ bọn người Yên nhi.

Cũng may, tiếng kêu Hư Không Mẫu Thú để đám Hư Không Thú hướng bọn hắn đánh tới cũng chấn động đến ngơ ngơ ngác ngác, bọn hắn lúc này mới bởi vậy giữ được tính mạng.

Tiếng kêu Hư Không Mẫu Thú bình ổn lại, La Tiêu lập tức lại lần nữa khống chế Hư Không Thú trốn ra phía ngoài đi, tiến vào hư không rất khó, nhưng chạy đi lại tương đối dễ dàng, Hư Không Thú một đường chạy vội, chạy trốn ra ngoài. Bỗng nhiên Tần Mục quay đầu nhìn lại, thấy được một móng vuốt khổng lồ

hơn nửa thiên khung, hướng bọn hắn quét tới!

- Ta không thể chết!

Tần Mục đột nhiên cao giọng quát:

- Nếu ta chết rồi, dù ai cũng không cách nào rời đi nơi này!

La Tiêu không hiểu ý nghĩa, ngay tại thời điểm thanh âm Tần Mục vừa rơi xuống, móng vuốt to lớn của Hư

Không Mẫu Thú giống như chạm đến trở ngại vô hình gì đó, bị đánh đến chệch hướng quỹ tích dự định, vung qua từ trên không bọn hắn!

Từng tầng từng tầng hư không bị ngạnh sinh sinh xé rách, vô cùng kinh khủng, nếu như ở trong Tổ Đình ngẩng đầu nhìn lên, tất nhiên có thể một chút xem thấu mười chín tầng hư không, đem con cự thú kia thấy được rõ ràng!

La Tiêu bắt lấy cơ hội này, trước khi hư không khép lại khống chế Hư Không Thú toàn lực phóng ra ngoài, đột nhiên Hư Không Thú truyền đến tiếng rống, vô số Hư Không Thú đuổi theo bọn họ lập tức như mưa từ sâu trong hư không rơi xuống!

Tiếng rống Hư Không Mẫu Thú truyền đến trong tai bọn người Tần Mục, trên tế đàn, cơ hồ tâm can tỳ

phổi thận tất cả mọi người bị đánh rách tả tơi, thất khiếu chảy máu, thần thức của bọn hắn cũng bị chấn động đến như một nồi bột nhão, lại khó ngưng tụ thần thức!

Dưới tế đàn con Hư Không Thú kia cũng bị chấn động đến thân thể khổng lồ bắt đầu sụp đổ, không được bao lâu, liền sẽ chết trong tiếng kêu của mẫu thú!

- Ta không thể chết!

Tần Mục ngơ ngơ ngác ngác, cưỡng ép chịu đựng, quát:

- Ta chết đi..

Hắn còn chưa nói xong, tiếng kêu Hư Không Mẫu Thú đột nhiên ngưng lại, giống như bị thứ gì ngăn chặn miệng.

Hư Không Thú hôn mê, mang theo tế đàn cùng đám người trên tế đàn từ trên bầu trời rơi xuống, đám người gắt gao bắt lấy tế đàn, lập tức bị quật bay ra ngoài, cuống quít của mỗi người ôm lấy núi xương cốt sau đầu Hư Không Thú.

Nguyên khí Tần Mục cuốn lên Long Kỳ Lân, Yên nhi bảo vệ sáu con Thiên Long, cánh triển khai, ngăn trở

đèn lồng, miễn cho đèn lồng dập tắt.

La Tiêu cách Tần Mục không xa, cao giọng nói:

- Mục đệ, ngươi đây là chú ngữ gì?

Tần Mục không kịp trả lời, Hư Không Thú đã nện ở trên mặt đất, lăn lông lốc, đụng ngã vài toà đại sơn nguy nga. Phong trụ mấy dãy núi kia bị ngạnh sinh sinh bbij đụng gãy, thần kim độc hữu trong ngọn núi lóa ra thần quang ngút trời bay lên, chiếu rọi trên bầu trời xuất hiện đầy ánh bình minh, chói lọi không gì sánh được. Tần Mục trong lúc vội vàng liếc về một màn này, trong lòng giật mình, vài toà ngọn núi kia, vậy mà đều là thần kim!

Hư Không Thú một đường trượt, đem mặt đất cày ra từng đạo vết rách thật sâu, thần thiết lóa mắt quang mang từ trong cái khe tán phát ra, cực kỳ chướng mắt. Tần Mục hé mắt, nhưng hai mắt bị thần thiết quang mang đâm đau nhức, nhịn không được rơi lệ.

Hư Không Thú lật lên thổ nhưỡng bay lên không trung, những thổ nhưỡng kia ở phi hành trên bầu trời đột nhiên bành trướng, hóa thành từng mảnh từng mảnh lục địa lơ lửng.

- Tức Nhưỡng..

Tần Mục cưỡng ép mở to hai mắt đang rơi lệ, ngơ ngác nhìn một màn, trình độ xa hoa của Tổ Đình này đã vượt qua tưởng tượng của hắn!