Mục Nhiên

Chương 58








Truyền đến bình nước thứ ba đứa bé mới tỉnh lại. Nhóc nhận thức hỗn loạn, không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ theo bản năng cựa quậy muốn thoát ra khỏi ngực Mục Nhiên.

Mục Nhiên thấy cô nhóc đã tỉnh, nắm tay nó thật chặt, nhẹ nhàng đè lại sợ nó làm gãy kim tiêm, cúi đầu tận lực nhẹ giọng ôn hòa nói, “Đừng sợ, một lúc nữa là xong rồi.”

Bé con nghe tiếng cậu, từ trong ngực len lén ngẩng đầu nhìn lên.

Mục Nhiên vuốt lại tóc mái lộn xộn cho bé, lờ đi ánh nhìn thảng thốt nghi hoặc kia, cười cười vỗ nhẹ trán, “Ngoan, đừng sợ.”

Bé con vẫn như cũ trợn tròn mắt nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề biểu tình gì cũng không có. Qua vài giây, nhúc nhích người dịch tránh ra, lại qua vài giây, hơi hơi ngả dựa vào lồng ngực người nọ, tay không cắm kim tiêm nắm chắc cổ tay áo Mục Nhiên.

Mục Nhiên thấy đứa nhỏ bình tĩnh trở lại, trong lòng không khỏi thả lỏng, nhưng giây lát sau, lại có chút lo lắng cúi đầu hỏi, “Có đói bụng không?” Đứa nhỏ không nói lời nào, Mục Nhiên kiên nhẫn hỏi đến mấy lần bé mới như có như không gật đầu một cái.

Cách phòng khám không xa có bãi chợ đêm, Mục Nhiên thương lượng với đứa nhỏ, “Ở chỗ này đợi chú, chú ra ngoài mua đồ ăn ngon cho con có được không?” Tiếng vừa dứt, đứa nhỏ liền quay đầu rúc vào ngực Mục Nhiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo cậu, giống như sợ giây tiếp theo cậu sẽ chạy mất.

Mục Nhiên dở khóc dở cười, lúc này bác sĩ Lưu ở trên lầu đi xuống, nhìn thấy cảnh này kì quái hỏi, “Làm sao vậy?” Mục Nhiên kể lại tình hình một chút, bác sĩ nghĩ nghĩ nói, “Nếu không vấn đề gì thì để tôi nấu cho bé bát mì đi.”

Mục Nhiên vội vàng lắc đầu, “Không cần không cần, phiền toái bác sĩ…”

Bác sĩ Lưu cười cười, “Có cái gì mà phiền, nhà tôi ngay ở lầu trên, để đứa nhỏ ăn một chút cũng tốt.” Phòng khám này là phòng khám gia đình, phía sau có cầu thang lên tầng cũng chính là nhà của bác sĩ Lưu, thực tiện lợi.

Mục Nhiên còn hơi do dự, bác sĩ nhìn đứa nhỏ chôn đầu trong ngực cậu, trêu cậu, “Đứa nhỏ này thông minh, cũng biết ai đối tốt với mình.” Đoạn liền lên lầu.

Chưa đến mười phút sau bác sĩ Lưu bưng một bát mì sợi đi xuống, Mục Nhiên luống cuống xin lỗi rồi cảm ơn bà ấy, hống đứa nhỏ ngồi xuống ghế xong ngồi xổm trước mặt, từng thìa dỗ cô nhóc ăn. Trong toàn bộ quá trình, cô bé vẫn một mực nắm gấu áo cậu, khuyên như thế nào cũng không buông ra.

Việc này việc nọ xong xuôi cũng đã đến mười một giờ, Mục Nhiên lưu lại giúp bác sĩ Lưu đóng cửa phòng khám, sau đó thương lượng với bà ấy cho mình ở ngoài cửa chờ đứa nhỏ. Chồng bác sĩ Lưu đi công tác không ở nhà, con gái đi học ở nhờ nhà bà ngoại, ngày thường cũng không trở về. Cậu dù sao cũng là nam nhân trưởng thành, hiện tại đã trễ thế này tuyệt không nên ở trong nhà bác sĩ.

Bác sĩ Lưu đối với loại “Tự giác” này của Mục Nhiên bất đắc dĩ cười, ngược lại cũng không khuyên cậu mà tiếp nhận đứa nhỏ dẫn bé đi tắm rửa. Nào biết đứa nhỏ gắt gao ôm chặt cổ Mục Nhiên, bất kể nói thế nào cũng không buông tay. Mục Nhiên ôm bé dỗ nửa ngày, không ngại bé có nghe hiểu hay không mà không ngừng giải thích bác sĩ đem bé đi tắm rửa và kiểm tra thân thể, là vì sức khỏe của bé, để không sinh bệnh nữa. Hồi lâu rốt cục đứa nhỏ cũng buông lỏng tay, bác sĩ Lưu nhân cơ hội ôm bé về phía mình, dặn Mục Nhiên chờ rồi đem bé lên lầu.

Bên ngoài trời rất lạnh, gió ban đêm như lưỡi dao cứa vào người, Mục Nhiên có chút không chịu nổi chà xát hai tay, lui vào tận cùng bên trong hiên nhà tránh gió. Cũng không biết qua bao lâu, Mục Nhiên nghe thấy trên lầu có tiếng lạch cạch mở khóa, cậu ngẩng đầu, mơ thấy thấy một thân ảnh nhanh như sóc lao xuống, nháy mắt bổ nhào vào ôm chặt chân cậu.

Mục Nhiên ngẩn người, sau đó cười xoay cúi xuống ôm đứa nhỏ bế lên.

Bác sĩ Lưu đi theo sau nói với Mục Nhiên, “Không có vết thương nào khác, nhưng…” Thanh âm trở nên trầm trọng, “Trên người bé có rất nhiều vết sẹo, trước kia có lẽ đã bị ngược đãi.”

Nụ cười ngừng trệ trên mặt Mục Nhiên, nhất thời cậu không biết phải nói gì. Bác sĩ Lưu thở dài, lập tức đổi đề tài, “Tôi tìm thấy vài bộ quần áo trẻ con cũ, bé mặc sẽ hơi rộng nhưng cậu cứ lấy đi. Mai lại mang bé đến để theo dõi thêm, trẻ em phát sốt thường dễ bị trở lại.”

Mục Nhiên gật đầu đã biết, sau đó ôm đứa nhỏ cúi mình chào, trịnh trọng nói, “Bác sĩ Lưu, thật sự cảm ơn bác sĩ.”

Bà khoát tay, “Được rồi được rồi, mau về sớm một chút còn nghỉ ngơi.”

Mục Nhiên gật gật đầu, cảm ơn bà một lần nữa rồi mới ôm đứa nhỏ trở về.

Trên đường đứa nhỏ bị gió thổi lạnh run, Mục Nhiên cởi áo khoác cuốn bé vào bên trong, cúi thấp đầu nhẹ giọng hỏi, “Có lạnh hay không?” Thấy đứa nhỏ lắc đầu mới thoáng yên tâm, bước nhanh về phía trước. Ngày mai cậu sẽ bớt chút thời gian đi mua vài bộ quần áo cho bé, còn phải mang bé đến đồn công an hỏi đăng kí, cũng không biết là đứa nhỏ lạc đường hay bị bọn buôn người bắt cóc… Cậu tập trung cân nhắc suy nghĩ, không phát hiện đứa nhỏ ngả đầu tựa vào vai mình, đôi con ngươi đen láy lấp lánh luân chuyển.

Ngày hôm sau Mục Nhiên mang đứa nhỏ đến nhà hàng, cậu lo lắng bé ở nhà một mình không ổn, nhà hàng không xin phép nghỉ được nên đành phải mang bé theo người, giải thích qua với Vương Cầm đây là đứa nhỏ thân thích cậu tạm thời chiếu cố. Một lần nữa cam đoan với Vương Cầm bé sẽ không gây phiền toái, Vương Cầm có phần mất hứng nhưng cũng không nói gì.

Buổi trưa bận rộn, Vương Cầm ngại đứa nhỏ làm chật chỗ nên không cho bé đứng trong phòng khách. Mục Nhiên tìm một chiếc ghế nhỏ để bé ngồi ở cạnh tủ bát chờ cậu. Đứa nhỏ không khóc cũng không nháo, Mục Nhiên nói gì nghe đó, ngoan ngoãn ngồi ở cạnh tủ bát chờ.

Qua giờ giữa trưa trong quán không còn người, Mục Nhiên xin phép Vương Cầm ra ngoài. Vương Cầm còn đang lo lắng Mục Nhiên và đứa nhỏ sẽ ăn cơm ở đây, nghe Mục Nhiên muốn dẫn nó ra ngoài ăn nên đương nhiên vội vã đồng ý.

Mục Nhiên đến bên cạnh đứa nhỏ ngồi xổm xuống, sờ sờ cái trán nhỏ, có chút áy náy hỏi, “Có đói bụng không?”

Đứa nhỏ vẫn như cũ không nói lời nào, lắc lắc đầu, hai mắt mở to nhìn Mục Nhiên.

Mặt bé không còn lấm bẩn như trước, có thể thấy rõ cái mũi xinh xinh cùng đôi môi mỏng mím chặt, lớn lên chắc chắn sẽ là một cô nương xinh đẹp. Nhưng có lẽ vẫn đang ốm nên sắc mặt hơi tái, khí sắc và tinh thần thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi.

Mục Nhiên trong lòng càng thêm áy náy, cũng không hỏi lại, vươn tay ôm bé đi ra ngoài.

Cậu mang bé đi ăn chút cháo, sau đó tìm cửa hàng đồ trẻ em mua một ít quần áo, cuối cùng mới mang bé đến đồn công an.

Một cô bé xinh xắn sạch sẽ, mấy vị cảnh sát thoạt nhìn không tin đây là đứa trẻ lưu lạc, sau đó lại nghe Mục Nhiên tìm được cô nhóc như thế nào, có người vỗ gáy đồng sự bên cạnh nói, “Ôi chao ôi chao cái gì, mấy hôm trước không phải vừa bắt một kẻ lợi dụng trẻ em để ăn xin sao! Nếu không tin thì hỏi?” Mặt khác vài người kịp phản ứng, liên thanh nói chủ ý này không tồi, lúc này mới mang Mục Nhiên và đứa nhỏ đi vào trong.

Hai người bị mang tới nhận diện một tên nam nhân xấu xí, đứa nhỏ vẫn luôn cầm tay Mục Nhiên vừa nhìn thấy người nọ liền trốn ra sau lưng. Mục Nhiên vội vàng ôm bé lên, vỗ lưng bé nhẹ thanh đừng sợ. Cảnh sát thấy phản ứng của đứa nhỏ trong lòng liền đoán ra được, khẩu khí hung ác hỏi người nọ lai lịch đứa nhỏ.

Nam nhân kia chưa nhìn rõ mặt đứa nhỏ, Mục Nhiên hống bé quay đầu lại, nam nhân chỉ nhìn thoáng qua liền khai quả thật có nhận thức nó.

Đứa nhỏ là người cùng thôn với bọn hắn, cha hút thuốc phiện say rượu đánh bạc, sau bị người đánh chết ở ven đường, mẹ đã sớm bỏ đi vài năm trước, chỉ còn lại một người chú ruột không có liên hệ. Chú thì vô tâm, mợ lại càng không thích nó, khi nào tâm tình tốt mới cho ăn, không tốt thì đuổi nó ra khỏi cửa, đánh chửi là chuyện như cơm bữa. Có người thấy đứa nhỏ không có người quản liền cho mợ nó một ít tiền nói muốn dẫn đứa nhỏ đi, mợ nó đương nhiên đồng ý, cứ như vậy đem bán đứa nhỏ.

Người nọ cũng không phải người tốt gì, cùng với nam nhân chuyên đi tìm những đứa trẻ lưu lạc, tổ chức thành một nhóm ăn xin trên đường lừa tiền. Để khiến cho người qua đường thương tình, bọn họ thậm chí còn cố ý để đứa trẻ bẩn thỉu thương tật một tí, nếu không phải đứa nào quá nhỏ bọn họ sợ không cẩn thận sẽ hại chết. Về sau những đứa trẻ lớn hơn một chút, cô nhóc này thông minh nhân cơ hội chạy trốn tránh ở xung quanh trường học, bọn chúng tìm mãi không ra.

Giải quyết mọi việc xong, hỏi được địa chỉ liên lạc của chú cô nhóc, lúc này cảnh sát mới áp giải người kia về buồng giam. Mục Nhiêm ôm đứa nhỏ luống cuống đứng không yên, có vị cảnh sát thở dài nói, “Tình huống này của cô nhóc cho dù đưa trả về chỉ sợ cuộc sống sau này cũng không tốt đẹp gì.” Mục Nhiên lo lắng cũng chính là điều này, để đứa nhỏ về một lần nữa cũng không biết sẽ bị ngược đãi như thế nào.

Cảnh sát kia ngẩng đầu liếc Mục Nhiên một cái, nghĩ nghĩ nói, “Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ đưa cậu số điện thoại, cậu đưa cô nhóc đến trung tâm thu lưu trẻ lang thang của thành phố, được không?”