Mục Nhiên

Chương 33




Mục Nhiên (Hạ)

Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104



Lâm Hàm đợi đã ba ngày, ba ngày này, Dịch Thiên tuyệt nhiên không hề gọi cho y một lần nào. Lâm Hàm biết Hạ Húc Đông đã kể cho Dịch Thiên việc y bị thương, nhưng y không nghĩ tới anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không nguyện ý cho mình. Ban đầu trong lòng còn tức giận, cứng rắn quyết không liên lạc với anh. Vài ngày sau quả thực có phần luống luống, rốt cuộc đành phải tìm Hạ Húc Đông tới hỗ trợ.

Chính là Lâm Hàm thực sự không ngờ, mình đã chủ động nhún nhường đến bước này, vậy mà Dịch Thiên vẫn lạnh nhạt cự tuyệt.

Lâm Hàm nghẹn sắp hỏng, không đợi nổi Dịch Thiên liên lạc nữa, tự mình lấy xe đi tới nhà anh. Đi tới cổng tiểu khu lại bị người cản lại, y ra vào nơi này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị chặn không cho vào, không khỏi giận tái mặt.

Bảo vệ nhìn sắc mặt y không tốt, cúi đầu giải thích, “Lâm thiếu gia xin đừng làm khó chúng tôi, đây là chỉ thị của Dịch tiên sinh. Ngài chờ một chút tôi lập tức gọi điện xin ý kiến.”

Lâm Hàm nắm chặt tay lái không nói lời nào, người nọ cười cười, nhấc điện thoại nói vài câu gì đó. Một lát sau người nọ gật đầu mở khóa cổng điện tử, hướng Lâm Hàm cung kính nói, “Lâm thiếu đi thong thả.”

Lâm Hàm cười lạnh một tiếng, đến nhìn người nọ cũng lười, nhấn ga lái xe vào tiểu khu.

Lúc này Dịch Thiên đang tưới cây ở hoa viên, Mục Nhiên lẳng lặng ngồi trên ghế cách đó không xa. Hắn cúp điện thoại, nhìn nhìn xung quanh, trong lòng cân nhắc xem có nên kêu người rời mấy gốc cổ thụ đến đây không, dù sao nhiều cây tán rộng không khí trong lành mới tốt cho Mục Nhiên.

Trên tay hắn vẫn cầm vòi phun nước, người lại có chút thất thần, chờ tới khi hắn cảm thấy vòi nước dường như bị thứ gì đó chặn lại mới lơ đãng dùng lực kéo một cái, phía sau có tiếng “bịch” vang lên, vừa quay đầu nhìn, quả nhiên ghế dựa bị ngả ra, Mục Nhiên cũng té trên mặt đất.

Dịch Thiên ném vòi nước đi qua nâng người dậy, cẩn thận kiểm tra, may là cậu ngã trên mặt cỏ nên người không hề hấn gì.

Dịch Thiên lau lau tay cho cậu, vừa bực mình vừa buồn cười nói, “Bị ngã mà cậu cũng không biết kêu?” Gần đây hắn mới đặt may cho cậu ít quần áo mới, hôm nay mới mặc bộ đầu tiên vậy mà đã bị lấm bẩn hề hề.

Mục Nhiên chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn Dịch Thiên, tâm hắn thoáng mềm nhũn, cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu.

Lâm Hàm vừa bước xuống xe chính là nhìn thấy một hình ảnh như vậy, cả người đông cứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Dịch Thiên kéo Mục Nhiên vào trong ngực, thân mật hôn lên mặt người kia, khóe miệng còn mang theo ẩn ẩn ý cười.

Lâm Hàm như một cọc gỗ, không dám nhúc nhích đứng yên nơi đó, đầu óc có chút loạn nhưng vẫn cố tự an ủi có lẽ mình nhìn lầm rồi, mình chỉ đang nghĩ nhiều quá thôi.

Dịch Thiên buông Mục Nhiên ra chuẩn bị dẫn cậu đi thay quần áo, vừa quay người liền nhìn thấy Lâm Hàm lăng lăng đứng ở cửa ra vào, cả người thoạt nhìn có phần ảm đạm. Dịch Thiên biết đại khái Lâm Hàm đã nhìn thấy động tác vừa rồi của hắn, tuy nhiên cũng không để ý chỉ đơn giản nói, “Vào đi.” Nói xong không đợi y trả lời đã dắt Mục Nhiên vào phòng.

Lâm Hàm nhìn tay Dịch Thiên và Mục Nhiên nắm cùng một chỗ, nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc xong mới theo đi vào.

“Cậu muốn uống gì tự lấy đi, tôi đưa cậu ấy lên thay quần áo.” Dịch Thiên nhìn Lâm Hàm theo vào xong, tùy ý dặn dò rồi mang Mục Nhiên lên lầu.

Lâm Hàm không hé răng, lập tức vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy đồ uống. Nơi này y đã đến không biết bao nhiêu lần, từng nơi đều vô cùng quen thuộc, hiện tại nghĩ đến mỗi một ngóc ngách đều lưu lại khí tức của Mục Nhiên, quả thực hận không thể phá hủy toàn bộ ngôi nhà.

Lúc Dịch Thiên xuống lầu Lâm Hàm đang đứng trước cửa sổ ngẩn người, hắn cũng không quản y, dẫn Mục Nhiên đến ngồi xuống ghế sopha rồi vào phòng bếp mang ra chút nước trái cây, uy cậu uống một ít, sau đó mới ngồi xuống nhìn Lâm Hàm, “Chuyện gì?”

Lâm Hàm ngây người nhìn một loạt động tác của anh, một lúc lâu sau dường như vẫn có chút không tin nổi, ánh mắt nhuốm dần thống khổ. Y cho rằng Dịch Thiên đưa Mục Nhiên về nhà chủ yếu là vì thương hại cậu ta, tùy tiện tìm người nào đó đến chăm sóc mà thôi. Thực không nghĩ tới trong nhà căn bản không có bảo mẫu nào, mọi chiếu cố cho Mục Nhiên đều là anh tự thân vận động.

Trong lòng y hốt hoảng, vừa mở miệng thanh âm không khỏi run rẩy, “Dịch Thiên, anh với cậu ta…”

Sắc mặt Dịch Thiên lạnh xuống, Lâm Hàm nhìn anh, thì thào nửa ngày rốt cuộc vẫn quyết định không hỏi nữa. Y cúi đầu, khàn khàn nói, “Ngày đó em uống rượu nên hồ đồ… Thực xin lỗi.”

Dịch Thiên không nói gì, hắn nhìn vết sẹo trên cổ tay Lâm Hàm, một lúc lâu mới thản nhiên mở miệng, “Tình cảm của cậu tôi không tiếp nhận được. Nếu cậu nguyện ý chúng ta có thể cả đời làm anh em, nhưng nếu muốn cưỡng cầu, vậy ngay tại đây chặt đứt phần giao tình này đi.”

Lâm Hàm trừng lớn mắt, có phần không tin nổi bốn chữ “chặt đứt giao tình” này Dịch Thiên lại có thể nói ra dễ dàng như vậy. Y nháy mắt không biết làm thế nào, người cũng trở nên kích động. Lâm Hàm nhìn ánh mắt xa cách của Dịch Thiên, liều mạng lắc đầu lung tung nói, “Về sau sẽ không… Sẽ không bao giờ… nữa…”

Từ trước đến nay, chỉ cần Dịch Thiên lộ ra chút bất mãn y đã luôn liều mạng xin lỗi lấy lòng anh. Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y phải nan kham khổ sở cầu xin anh, mà lý do là vì Mục Nhiên.

Dịch Thiên như không muốn dây dưa thêm, nhìn Lâm Hàm nhàn nhạt nói, “Được rồi, cậu về đi.”

Lâm Hàm hoảng hốt nhìn anh, Dịch Thiên điều chỉnh nét mặt, thanh âm cũng không lạnh như trước, “Mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc với mọi người, cùng nhau đi ăn một bữa.”

Lúc này y mới thở ra một hơi, gật đầu xoay người rời đi.

Trước khi đi, Lâm Hàm nhìn liếc qua Mục Nhiên vẫn ngồi trên ghế sopha, ánh mắt không hề mang theo ác ý nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng đến cực điểm.

Y cứ như vậy mặt không đổi sắc đi ra cửa, điềm nhiên bước lên xe.

Thời điểm cửa xe đóng lại, rốt cuộc vẫn không nhịn được một giọt nước nơi khóe mắt.

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt Dịch Thiên nhìn cậu ta, nghĩ đến ôn nhu chưa từng có của anh, một cỗ ghen tị từ đáy lòng len lỏi chui ra, bao bọc lấy trái tim đã có chút không chịu nổi của y, từng chút thắt chặt lại, khiến y đau đến không thở nổi.

Lâm Hàm đè chặt lồng ngực, cả người đều run lên, khóe miệng lại cường ép phải xuất ra một nụ cười.

Thật sự là… quá khó khăn để tiếp nhận.

Cũng không biết qua bao lâu y mới hồi phục lại bình thường, vươn tay lau nước mắt trên mặt, khôi phục vẻ mặt hờ hững, thật giống như người vừa mới khóc kia chỉ là ảo giác mà thôi.

Xe từ từ ra khỏi tiểu khu, Lâm Hàm lấy điện thoại, lãnh mặt bấm một dãy số mình đã từng không muốn nhìn thấy nhất.

“Alo?” Bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa.

“Tên chết tiệt nhà anh, có bản lĩnh thì vĩnh viễn ở nước ngoài đi đừng trở về nữa.” Lâm Hàm nghiến răng nghiến lợi nói.

Bên kia khẽ cười, thanh âm có chút bất đắc dĩ, “Lâm đại thiếu gia, tính tình của cậu sao vẫn muốn đánh như vậy?”

Lâm Hào không nói tiếp, cười nhạo một tiếng, “Anh cứ trốn chạy cả đời đi.” Dừng lại một chút lại như bâng quơ mà nói, “Bất quá cũng không hề gì, hiện tại cho dù anh trở về thì cũng đã muộn rồi.”

Bên kia không nói gì nữa, Lâm Hàm cười lạnh, thoải mái cúp điện thoại.

Xe y vừa lúc ra khỏi bóng cây rậm rạp, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu rọi lên những hình ảnh loang lổ, thoáng chốc nghĩ đến thời niên thiếu khi xưa, người kia vĩnh viễn đứng phía trước y, ai cũng không thể đoạt đi.

Lâm Hàm nhắm mắt lại, áp chế cảm xúc một lần nữa muốn trào lên.

Cứ như vậy đi.

Cứ như vậy là được.