Mục Dã

Chương 40: Ồ




"Không được." Hoàng Đào lập tức mở mắt ra, lông mi còn dính hạt tuyết nhỏ, cô đè tay Hướng Hưng Học lại.

Hướng Hưng Học giữ lại hai lần mới mở dây kéo ra, "Trước tiên không cởi, em dựa vào thầy, thầy dùng áo ấm bọc em lại."

Anh ôm Hoàng Đào vào ngực mới phát hiện cô bé gầy nhỏ, trên người mặc mấy lớp áo, ôm vẫn như một con búp bê vải.

Vì mở dây kéo, Hướng Hưng Học phải cởi găng tay. Hơi ấm tích góp hồi lâu tan trong gió lạnh, cảm giác từ ấm chuyển sang lạnh so với bị đông cứng còn khó chịu hơn, máu nóng trên tay chảy xuôi, lập tức va vào khí lạnh, bị chặn lại nơi cổ tay, vài giây sau, máu dường như đông lại, hơi lạnh đi vào thân thể, từ cổ tay dọc theo huyết quản đi thẳng đến não cùng tim.

Cởi cái bao tay đã đông thành như vậy, Hướng Hưng Học không dám nghĩ nếu anh trực tiếp cởi áo ấm thì sẽ thế nào.

Hướng Hưng Học kéo kéo hai bên vạt áo, quấn mình và Hoàng Đào thật chật. Áo khoác vừa mở bung lập tức được quấn lại vô cùng chặt chẽ.

Hoàng Đào lấp kín chỗ hở ra nơi ngực anh, áo khoác của tiểu nha đầu vẫn còn hơi lạnh, nhiệt độ trên người Hướng Hưng Học lập tức giảm đi không ít.

Anh bị đông cứng, cằm vẫn đang run rẩy.

"Khá hơn chút nào không?"

"Ừm."

Hoàng Đào trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thầy Hướng, trong túi áo thầy hình như có cái gì."

"Sao vậy? Trong túi thầy hình như không để cái gì cả."

"Có thể là nhãn hiệu, đâm vào lưng em."

"Chắc là nhãn hiệu rồi." Đầu óc Hướng Hưng Học bị gió thổi mụ mị, theo bản năng mà lặp lại suy đoán của Hoàng Đào.

Anh ngây ngẩn một lúc mới nhận ra Hoàng Đào nói túi áo không phải túi áo hai bên, "Cái áo này ngực có túi sao?"

"Hình như có, em nhớ là có."

Hai người lại yên lặng một lúc.

"Em cảm thấy không giống như nhãn hiệu."

"Đâm đau không?"

"Đau thì không đau..." Hoàng Đào chui ra khỏi áo ấm của Hướng Hưng Học, cởi găng tay móc móc trong ngực áo.

Hướng Hưng Học nghe thấy cô bé kéo dây kéo, lúc anh mặc áo thật sự không thấy cái dây kéo nào bên trong.

"Ôi mẹ ơi." Cô bé hét lên, cả người không còn ủ rũ như trước.

Hướng Hưng Học cúi đầu, nhìn thấy Hoàng Đào từ trong túi nơi ngực anh móc ra một miếng giữ ấm.

Lại một miếng giữ ấm.

Lại thêm một miếng.

...

Tổng cộng mười miếng giữ ấm.

Giữa nơi hoang dã, vài thứ màu đỏ hiếm hoi đều tụ tập với nhau, con ngựa non đỏ thẫm, áo khoác nhồi lông vũ đỏ thẫm, còn có vỏ miếng giữ ấm màu đỏ cam.

Hướng Hưng Học nói không ra lời, cả người tê dại như có dòng điện chạy qua.

Anh dán lên ngực mình một mảnh, dán lên người Hoàng Đào bốn mảnh.

"Đợi lát nữa nguội lại đổi." Hướng Hưng Học chỉnh lại quần áo Hoàng Đào, đeo găng tay lại cho cô, đem tiểu nha đầu gói kín mít rồi mới mang găng tay mình lên.

"Ôi." Hoàng Đào hưng phấn mà thở dài, "Đây là ái tình tuyệt mỹ cỡ nào nha, trên thế giới sao lại có thể có người bạn trai tốt như anh Nghiễm vậy."

Hướng Hưng Học cười cười, sau đó vì sơ suất của chính mình mà xấu hổ.

Chiếc áo ấm này anh mặc có đến hai tuần, vẫn cho là dày nặng là do đắt tiền, không nghĩ tới nặng là do miếng giữ ấm. Ngực anh vẫn kề cận tình cảm của Hướng Nghiễm, anh lại không hề hay biết, vẫn cứ vì chính mình mà khổ sở.

Hướng Hưng Học lại nghĩ đến, lần đó Hướng Nghiễm là vì mừng Miêu Miêu mất mà lại tìm được, mời anh ăn tối dưới ánh nến, lúc chạm cốc, cậu bạn nhỏ mặc âu phục, bên dưới tay áo lộ ra mặt đồng hồ phản quang cùng dây đeo màu lam sẫm. Chiếc đồng hồ này không tính là quý giá, mua không tới 50 ngàn khối, không bằng bộ âu phục Hướng Nghiễm đang mặc trên người, cũng không sánh được mấy chiếc đồng hồ khác của cậu bạn nhỏ, mặt đồng hồ không nạm kim cương, chói mắt đều dựa vào phản chiếu của ánh đèn trên trần.

Hướng Nghiễm vẫn mang.

Hôm ấy rượu vang dường như đặc biệt say lòng người.

Khi về nhà, bọn họ sóng vai nhau đi trên lối đi bộ, Hướng Hưng Học uống hơi nhiều rượu, bước thấp bước cao, chân nọ đá chân kia.

Cậu ấy thích chiếc đồng hồ này, anh có chút cao hứng, lại không dám cao hứng quá.

Anh bị gió thu thổi vào sát tường, được Hướng Nghiễm nắm tay dắt ra giữa lộ.

Hướng Nghiễm vẫn không buông tay, không nhẹ không nặng giữ chặt, Hướng Hưng Học đánh bạo tìm lòng bàn tay cậu, đem ngón tay mình nhét vào kẽ tay. Đầu óc anh không nhanh nhạy, mất nửa ngày mới làm cho mười ngón đan vào nhau.

Rốt cuộc cũng nắm tay, lá cây ngô đồng khẽ khàng rơi xuống đất, tạo thành tiếng sột soạt nho nhỏ.

Hướng Hưng Học nghĩ: "Thật tốt..."

Anh nhất thời không nghĩ ra được cái gì tốt, lắc lắc đầu tiếp tục suy nghĩ.

Anh dừng lại, cúi đầu nhìn lá cây, vẫn không nghĩ ra được cái gì tốt, nhất thời nghĩ đến ngứa tim ngứa phổi.

Hướng Nghiễm dừng lại cùng anh, hỏi: "Sao vậy?"

Hướng Hưng Học lắc đầu, nhưng anh bỗng nhiên lại cảm thấy một thứ tốt khác, "Thật tốt, mùa thu đến rồi."

Hướng Nghiễm "ừ" một tiếng, nắm tay anh tiếp tục bước đi.

Đường không dài, nhưng bọn họ đi rất chậm, đêm thu gió mát, hai người nắm lấy tay nhau, lòng bàn tay ấm áp.

Hướng Nghiễm sau đó hình như còn nói thêm cái gì, Hướng Hưng Học không nhớ ra được. Hôm sau tỉnh rượu cũng không nhớ ra được, anh cảm giác hình như là "đi cùng nhau, thật tốt", nhưng không có ký ức rõ ràng.

Miếng giữ ấm đuổi hết lạnh lẽo trong ngực, cũng làm cho suy nghĩ trong lòng Hướng Hưng Học từng chút một ấm lên.

Anh nhớ ra rồi.

Hướng Nghiễm nói: "Tôi sẽ không phụ lòng anh, mãi mãi cũng sẽ không phụ lòng anh."

Hướng Hưng Học thiếu chút nữa đã quên câu tình thẳng thắn nhất Hướng Nghiễm từng nói ra.

Cậu nói: "Tôi sẽ không phụ lòng anh, mãi mãi cũng sẽ không phụ lòng anh."

Lại một lúc lâu sau, Hướng Hưng Học cảm thấy miếng giữ ấm không còn phát nhiệt nữa, hỏi: "Em có muốn dán tiếp mấy miếng không? Thầy không thấy nóng nữa."

Hoàng Đào nói: "Vẫn còn chịu được."

Hướng Hưng Học cảm thấy "Vẫn còn chịu được" hẳn là không còn nóng, anh lại cởi găng tay dán thêm hai miếng cho Hoàng Đào.

"Còn ba miếng, hy vọng có thể chống đỡ được đến khi bọn họ đến." Hướng Hưng Học đem vỏ bao nhét vào túi.

"Thầy không dán sao?"

Hướng Hưng Học lắc đầu, "Thầy không lạnh."

Áo nhồi lông vũ rất ấm, trong lòng anh lại đốt hừng hực hy vọng, anh không cảm thấy lạnh.

Anh cảm thấy có chút tẻ nhạt, trong lòng cũng không có khái niệm thời gian, cách một lúc lại hỏi một câu "Có lạnh không", Hoàng Đào lần nào cũng nói không lạnh, sau khi bị hỏi rất nhiều lần, cô nói: "Thầy Hướng, em thật sự không lạnh."

"Vậy em lạnh thì nói cho thầy biết."

Hoàng Đào gật đầu.

Sau đó Hoàng Đào bảo lạnh, Hướng Hưng Học lại dán thêm hai miếng.

Hướng Hưng Học nghe được tiếng trực thăng, cánh quạt quay đem hoa tuyết cuốn thành vòng xoáy, một người đàn ông từ trên phi cơ thả thang dây xuống, Hướng Hưng Học giúp anh đem dây an toàn thắt lên người Hoàng Đào.

Người kia trước khi đi nói: "Anh mặc màu này rất đúng đắn."

Anh ngửa đầu nhìn đội cứu hộ mang Hoàng Đào bay lên không, lòng bỗng nhiên hơi xúc động.

Không có mấy miếng giữ ấm này, đoàn cứu hộ có tới phỏng chừng cũng chỉ có thể tìm được hai xác chết cứng đờ.

"Thầy Hướng" Giọng Hoàng Đào từ trên đầu truyền đến, "Em không đứng về phía Mân Mân nữa."

Cô vẫy vẫy tay với Hướng Hưng Học, lớn tiếng hét lên: "Thầy và anh Nghiễm phải hạnh phúc đó."

Giọng cô bé rất lớn, át cả tiếng gió cùng tiếng cánh quạt.

"Em vĩnh viễn thích màu đỏ!"

"Em vĩnh viễn thích anh Hướng Nghiễm!"

Xa xa, Hướng Hưng Học nhìn thấy Lục Mân, Mộc Lạp Đề cùng Ba Tháp ở đường chân trời, anh đoán Lục Mân không nghe được mấy tiếng hét này của Hoàng Đào.

Nghe được thì nghe đi.

Hướng Hưng Học còn rất tự hào.

Anh cũng có chút vui mừng vì mình không phát hiện ra mấy miếng giữ ấm này, nếu phát hiện anh không nhất định sẽ mang nó bên người.

Có thể sống sót, lại nhờ vào sự tỉ mỉ của Hướng Nghiễm và sự sơ ý của Hướng Hưng Học.

Hết thảy là kết hợp giữa tất nhiên và ngẫu nhiên.

- ----

Sắp tới là màn cua lại vợ của Hướng trung khuyển =)))))))))))))))))))))))))