Mục Dã

Chương 37: Lạc đường




Bão tuyết tàn phá Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp ròng rã một tuần, bất kể ngày đêm.

Giá rét nghiêm trọng khiến Ba Tháp tổn thất mười mấy con dê, con ngựa non màu đỏ thẫm trong một đêm tuyết lớn chạy ra khỏi chuồng.

Gia đình mục dân tựa hồ đã rất quen với tổn thất như vậy, Ba Tháp đem mười mấy con dê lột da, giao cho Gia Mã làm thức ăn, nhưng anh không từ bỏ con ngựa non, nói phải đợi lúc tuyết ngừng rồi đi xung quanh hoang nguyên tìm xem.

"Tuyết dày như vậy, không biết nó có ăn được cỏ hay không... Lỡ như bị đông chết thì sao..." Lục Mân có chút lo lắng.

"Phỉ phui, không nên nói điều không may." Hoàng Đào cắt lời Lục Mân, "Dù sao cũng là một con ngựa lớn lên trên thảo nguyên hoang dã, không có kỹ năng sinh tồn nó dám chạy sao?"

Mộc Lạp Đề rót cho mình một cốc trà nóng, "Loại thời tiết này mất một hai con ngựa cũng rất bình thường, bị đông chết cũng rất bình thường."

"Đi tìm một chút đi, chờ lúc trời trong chúng ta cùng đi tìm xem sao." Hướng Hưng Học nói, "Mặc dù nói trời đất bao la, nhưng ở đây không có chỗ nào ẩn nấp, tìm một con ngựa tuy rằng khó, nhưng cũng không khó như vậy."

Có thể tìm được là duyên, tìm không được, hoặc tìm được một thi thể, đó chính là mệnh.

Anh nhớ tới con mèo trong nhà - con mèo tên là Miêu Miêu, lúc anh đem Cẩu Tử đi triệt sản, Cẩu Tử oan ức làm phẫu thuật xong, đi ngang qua lồng sắt nhốt mèo con, bỗng nhiên không nhúc nhích nữa, ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Hướng Hưng Học, Hướng Hưng Học liền đem con mèo về nhà. Miêu Miêu từ nhỏ được cưng chìu, được Hướng Hưng Học cưng chìu, được Hướng Nghiễm cưng chìu, được Cẩu Tử cưng chìu, nuôi thành rất xấu tính. Có một lần nó len lén trốn đi, từ ban công nhảy ra ngoài, khiến Hướng Hưng Học và Hướng Nghiễm tìm hết mấy ngày, cuối cùng vẫn là Cẩu Tử tìm được nó trong bụi rậm, sau đó nó mới bớt xấu tính. Hướng Hưng Học gần như cho rằng tìm không được, anh in thông báo tìm mèo phát hết khu phố, nhưng không ai nhìn thấy nó cả. Tìm được con mèo như một chuyện vui to lớn, Hướng Nghiễm vì chuyện này đặc biệt mời Hướng Hưng Học đi nhà hàng xoay ăn một bữa tối dưới ánh nến - cũng không chỉ là vì con mèo, càng giống vì hai người bọn họ hơn.

Hướng Hưng Học nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lại đau.

Bữa cơm đó có thể là vì Hướng Nghiễm ân hận, thế nhưng Hướng Hưng Học cũng tự trách mình.

"Đi tìm đi, nhất định có thể tìm ra." Anh kéo mình ra từ trong ký ức đau lòng, lặp lại một lần đề nghị đi tìm ngựa.

Ba người còn lại đều gật đầu.

Thung lũng sau cơn bão tuyết, rốt cuộc cũng có một ngày trời trong.

Ba Tháp huơ huơ tay, vừa phân công tìm ngựa vừa dặn dò, Mộc Lạp Đề ở bên cạnh anh phiên dịch: "Nếu như trời tối sầm, hoặc là có tuyết nhỏ, phải mau mau trở về, không thể tiếp tục ở bên ngoài. Bão tuyết vẫn có thể trở lại."

Ba Tháp đi phía Đông, Mộc Lạp Đề đi phía Nam, Lục Mân đi phía Tây, Hướng Hưng Học dẫn Hoàng Đào đi về phía Bắc.

"Đi không được nữa thì trở về." Câu này không phải Ba Tháp mà là Mộc Lạp Đề dặn dò nhóm người Hán, "Trong mục trường có rất nhiều tình huống bất ngờ, không thể cậy mạnh được."

Hoàng Đào xoay người lên ngựa, Hướng Hưng Học nắm dây cương đi về phía trước.

Trên hoang nguyên tuyết rơi rất dày, một bước đạp xuống không chạm được đến đất, Hướng Hưng Học cúi đầu, từ từ dùng chân mở ra một con đường nhỏ.

"Chiếc áo ấm này thực sự càng nhìn càng thấy ấm áp." Hoàng Đào trên lưng ngựa bỗng nhiên cười thành tiếng, "Màu đỏ thẫm... Chờ em về lại thành phố, em cũng mua một cái áo màu đỏ."

Hướng Hưng Học dùng khăn quàng cổ che mũi miệng mình lại, mới trốn sau khăn len vù vù trả lời: "Nhà em chỗ đó trời rất nóng, em mặc màu đỏ thẫm, người khác nhìn em đều thấy nóng nực."

"Cũng phải, chỉ có ở trong tuyết, màu đỏ thẫm mới dễ nhìn nhất." Cô nói xong lại thở dài, "Ôi, sao em lại không có một người bạn trai hiểu chuyện như vậy chứ. Anh Nghiễm thật sự rất tinh tế."

Hướng Hưng Học không lên tiếng, dắt ngựa đi thẳng một đường. Hoàng Đào mặc một chiếc áo ấm màu xanh quân đội, Hướng Hưng Học lúc ở trong phòng không thấy màu này lạnh, đi trong tuyết nhìn áo ấm của cô mới thấy u ám. So với chiếc áo anh đang mặc thì áo anh trông ấm áp hơn nhiều - anh không biết cảm giác này là thật, hay là bị Hoàng Đào làm ảnh hưởng. Hoàng Đào chưa từng gặp mặt Hướng Nghiễm, chỉ dựa vào một tấm ảnh liền cảm thấy Hướng Nghiễm là anh trai nhỏ ấm áp tri kỷ, Hướng Hưng Học cũng một mực củng cố khái niệm này cho cô, thế nên trong mắt Hoàng Đào, Hướng Nghiễm làm cái gì cũng đúng, làm cái gì cũng tốt. Dùng lời của người trẻ mà nói, Hoàng Đào cũng coi như mê muội Hướng Nghiễm.

Lúc Hướng Nghiễm mua chiếc áo ấm này thật sự cảm thấy màu đỏ ấm áp sao? Hay là loại này không có màu khác?

Hướng Hưng Học không biết được, nhưng anh cũng chấp nhận tin Hướng Nghiễm cố ý mua màu đỏ.

Khi xuất phát gió chưa lớn, đi một lúc gió mới bắt đầu gào thét, gió thổi qua núi, núi vọng lại tiếng gió, tiếng gió vi vu khiến lòng người hốt hoảng.

Hoàng Đào lúc đầu còn có thể nói vài câu với Hướng Hưng Học, sau khi gió lớn cô cũng trầm mặc lại.

Gió tuyết có thể cắt cuống họng người, so với nói chuyện mà đau đớn, trầm mặc lại dễ chịu đựng hơn.

Hướng Hưng Học yên lặng mà đi một lúc lâu, cơ thịt bắt đầu căng thẳng đau nhức, sau đó bắt đầu nhũn ra, anh sắp đi không nổi nữa.

Ánh sáng được tuyết phản xạ dần dần u ám đi, bầu trời bị gió thổi dần chuyển xám.

"Thầy Hướng!" Hoàng Đào vui mừng lên tiếng, "Thầy xem sườn núi phía trước, có phải là có gì đó đang cử động không?"

Hướng Hưng Học ngẩng đầu, tầm nhìn của anh không trống trải như Hoàng Đào, không trông thấy gì cả. Anh đỡ lấy ngựa, vươn mình trèo lên, nhìn thấy một chấm màu đỏ thẫm.

Là con ngựa non đó.

"Thầy thấy rồi, nó còn sống!" Hướng Hưng Học cũng bắt đầu phấn khởi.

Anh dùng tay vỗ mông ngựa một cái, con ngựa lớn hí vang một tiếng.

Con ngựa non cách bọn họ quá xa, hình như không nghe thấy tiếng hí này.

Phấn khởi của Hướng Hưng Học rất nhanh bị gió thổi lạnh, bọn họ cách con ngựa nhỏ khoảng mấy cây số - nếu trên đất không có tuyết, ngựa có thể chạy, anh chỉ cần vài phút là có thể cưỡi ngựa đến chỗ con ngựa non. Nhưng ở trong tuyết, ngựa lớn cũng chỉ có thể đi một bước dừng một bước, nếu thời tiết tốt, anh đi từ từ cũng có thể tới, nhưng lúc này đúng lúc thời tiết thay đổi, anh không dám tiếp tục đi về phía trước.

Con ngựa nhỏ nhọc nhằn khổ sở tìm kiếm đang ở trước mắt, thế nhưng Hướng Hưng Học lại cảm thấy làm thế nào cũng không chạm tới được. Phương Bắc lại như một giới hạn không cách nào vượt qua, Hướng Hưng Học một mạch đi về hướng Bắc, cách đoàn viên xa dần từng bước.

Hoàng Đào biết anh do dự, "Thầy Hướng, chúng ta lại đi thêm mấy phút, nếu thực sự không được thì trở về ngay được không? Hoặc là em đi, thầy xem em đi, em không mệt, đoạn đường mấy bước này em có thể đi được."

Hướng Hưng Học quay đầu nhìn dấu vết của bọn họ một chút, dấu vó ngựa cùng dấu chân vẫn còn trên tuyết.

Anh nhíu nhíu mày, "Chúng ta lại đi thêm 10 phút, nếu sắc trời kém hơn, liền trở về."

Con ngựa lớn dường như cũng nhận biết sự tồn tại của đồng bạn, không cần người dắt cũng bước đi về phía trước mấy bước.

Trời ngày càng u ám, tuyết bắt đầu rơi, bọn họ khó khăn tiếp tục đi về hướng Bắc, nơi vốn dĩ chỉ là một chấm đỏ nhỏ đã biến thành thân hình của con ngựa non.

Hướng Hưng Học lôi ngựa đi về phía trước, trong đầu dần dần cảm thấy bất an.

Anh nghe trong gió tiếng con ngựa con gào thét, âm thanh không hùng tráng mà rất nhỏ, khiến anh nghĩ rằng mình xuất hiện ảo thính.

"Hoàng Đào, em có nghe thấy không?" Anh dùng khăn quàng cổ che miệng, gân cổ hỏi.

"Nghe thấy rồi ——"

Giọng Hoàng Đào bị gió tuyết nuốt hơn nửa, truyền tới tai Hướng Hưng Học chỉ lớn như giọng nói bình thường.

Bờm ngựa bị cuồng phong thổi đập vào mặt Hướng Hưng Học.

Từng tảng tuyết lớn cũng bị gió thổi đến.

"Chúng ta không thể đi tiếp, bây giờ nhất định phải trở lại!" Hướng Hưng Học nắm dây cương lôi ngựa lớn quay đầu lại, con ngựa lớn không động đậy, nó có thể nhìn thấy ngựa con đang chạy về phía bọn họ, vó ngựa giẫm xuống tuyết, không biết là bị vấp hay bị trơn, ngựa con từ trên sườn núi lăn xuống.

Hướng Hưng Học điều khiển không được ngựa, con ngựa bỗng nhiên lồng lên, hất Hoàng Đào xuống. Cô bé lập tức ngã xuống tuyết.

"Em không sao chứ?" Hướng Hưng Học thả dây cương, khuỵu gối trước mặt Hoàng Đào, "Có bị ngã không?"

Hoàng Đào cau mày, một lúc lâu sau mới lộ ra vẻ mặt nhận lỗi, "Thầy Hướng, chân em hình như không động đậy được nữa."

Hướng Hưng Học bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Anh lại nhìn con đường anh vừa đi, dấu chân lúc nãy còn rõ ràng giờ đã bị tuyết phủ hơn nửa, anh bây giờ còn có thể nhìn thấy đường, nhưng chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa thôi, tuyết rơi thêm một lúc thì làm gì còn dấu vết nào nữa.

Hướng Hưng Học không dám tùy tiện chạm vào chân Hoàng Đào, anh chỉ có thể đỡ Hoàng Đào ngồi dậy.

Mặt cô bé được khăn quàng cổ bao phủ, trong đôi mắt lại viết rõ ràng đau đớn, cô rất đau, nhưng tự trách mà nói: "Xin lỗi thầy Hướng, đều là lỗi của em, em không nên bảo thầy đi về phía trước."

Hướng Hưng Học lắc đầu, "Không liên quan đến em."

Con ngựa lớn vẫn đang chạy về phía ngựa con, trong gió tuyết, Hướng Hưng Học nhìn thấy con ngựa nhỏ từ trên mặt đất đứng dậy.

Sinh mệnh trên hoang nguyên có bao nhiêu kiên cường?

Con ngựa non này, từ trong chuồng ngựa lót mấy tầng phân dê giữ ấm chạy ra ngoài, lang thang trong gió tuyết, từ sườn núi ngã xuống, lăn rất nhiều vòng, ngã vào trong tuyết, nó vẫn có thể đứng dậy, từng bước đi về phía con ngựa lớn.

Chúng nó rốt cuộc gặp nhau giữa tuyết lớn, hai con đi về phía loài người.

"Thầy Hướng, đợi lát nữa thầy liền dắt ngựa trở về đi. Tìm Mộc Lạp Đề, hoặc là tìm Ba Tháp, bảo bọn họ đưa em về."

"Thầy làm sao có thể để em một mình trong tuyết được."

Mắt cô bé bỗng nhiên đỏ lên, "Nhưng mà, thầy ở đây với em, em sẽ liên lụy thầy... Ở đây lạnh như vậy, chúng ta sẽ bị chết cóng."

Hướng Hưng Học nâng mặt cô, "Hoàng Đào, đừng khóc, không thể khóc."

Hoàng Đào hiểu rõ ý Hướng Hưng Học, trong thời tiết cực hàn, nước mắt không nóng được mấy giây, nước mắt rơi xuống sẽ đóng thành băng.

Cô bé nhịn khóc, Hướng Hưng Học vỗ vỗ lưng cô, "Em rất giỏi."

Anh nói như vậy, trong lòng cũng không chắc chắn được.

Chết cóng, thật sự có khả năng.

Anh bây giờ còn chưa thấy lạnh, bởi vì chiếc áo ấm này giữ ấm rất tốt, cũng bởi vì anh vừa mới đi tới đây.

Nhưng gió tuyết có xu thế lớn dần, gió cũng càng thổi mạnh hơn, bọn họ không có chỗ trốn, một chút nhiệt độ trên người đều sẽ bị gió tuyết nhanh chóng hấp thu.

Có thể chống đỡ được tới lúc nhóm Mộc Lạp Đề và Ba Tháp trở lại nhà tránh rét, nhận ra hai người bọn họ chưa về rồi trở ra tìm hay không, là một vấn đề rất thực tế.

"Em đau ở đâu? Có thể đứng dậy không? Nếu không thầy cõng em?"

"Cẳng chân, cẳng chân bên trái."

"Chúng ta thử một chút được không? Đau thì nói thầy ngay." Hướng Hưng Học đỡ Hoàng Đào, từ trên mặt đất đứng dậy.

Hoàng Đào được Hướng Hưng Học đỡ, cố gắng đứng dậy, không bao lâu lại ngã vào lồng ngực Hướng Hưng Học.

Chân trái cô bé chắc chắn bị thương, đùi phải không chừng cũng bị thương rồi.

Hướng Hưng Học nhìn hai con ngựa đi tới bên cạnh anh, thật sự cảm thấy tuyệt vọng.

Loại tuyệt vọng vì không làm gì được này cùng với tuyệt vọng vì sơ sẩy lúc trước không hề giống nhau, anh dường như chứng kiến nước lũ bất ngờ tích tụ, nước trong suối nhỏ đục dần, thế nước lớn dần.

Lúc có cơ hội chạy trốn anh không chạy, mắt thấy nước lũ làm vỡ tung vách núi thì đã không chạy được nữa rồi.